Y QUAN KHẮP THÀNH

Trước khi chạy trốn, Hứa Tô nói muốn ăn lẩu.

Hứa Tô bị bắt ở chỗ Mã Bỉnh Nguyên, sống một cuộc đời như thái giám lên làm thái thượng hoàng, đồ ăn thay đổi đa dạng hàng ngày, lũ bắt cóc cũng quá quen không thấy lạ nữa. Nhưng ăn lẩu thì phải to, niềm vui khi ăn lẩu không phải ở vị mà là ở không khí, một đám đàn ông vây quanh nồi lẩu nóng, lại phải thêm cả rượu, nếu không thì chính là ăn cơm mà không có cá, đi ra đường mà không có xe, chẳng vui gì cả. Hứa Tô xui bọn họ uống loại rượu đắt nhất, không cần biết là Mao Đài, Ngũ Lương Dịch hay là Lafite, Latour, thích gì gọi nấy, hắn nói, dù sao thì Phó Vân Hiến cũng sẽ thanh toán cho mọi người thôi.

Trong tài khoản của Răng vàng có hơn hai mươi ngàn, nghĩ bụng nếu hầu hạ Hứa gia tử tế thì sau có khi còn thêm nhiều ưu đãi nữa, thế nên mới cắn răng bỏ tiền ra mua thêm rượu ngon.

Lẩu được chế biến sẵn, nguyên liệu thì mua thêm về, óc heo trắng mịn, sách bò giòn, chờ các loại viên lẩu và thịt nổi lên lớp dầu màu đỏ, Hứa Tô chủ động mở rượu. Lẽ ra một người bị trói như hắn không nên cũng không thể tự tiện hành động, nhưng Răng vàng không quan tâm tới hắn, sau đó Hứa Tô tranh thủ lúc mở chai rượu, lặng lẽ cho chlorphenamine đã nghiền thành bột mịn vào rượu rồi quay qua rót cho bọn bắt cóc, Răng vàng vẫn không quan tâm tới hắn.

Nâng chén rượu lên, bản thân Hứa Tô chỉ giả vờ nhấp một ngụm nhỏ vào miệng, lại nhân lúc lấy giấy ăn lau miệng thì cẩn thận nhổ ra, ba người còn lại bao gồm cả Răng vàng lúc thì nhấp ngụm nhỏ, khi lại nốc ngụm to. Ăn được nửa bữa lẩu, chẳng biết là do dược tính mạnh hay là rượu xộc lên, mặt bọn bắt cóc bắt đầu nửa trắng nửa đỏ, đến cuối cùng thức ăn trong lẩu còn chưa hết thì ai cũng đã buồn ngủ không chịu nổi, nhắm mắt lịm đi.

Chlorphenamine có tác dụng phụ gây buồn ngủ, nhưng hai viên thuốc vẫn quá ít, một tên trong đám bắt cóc không say quá, thấy Hứa Tô muốn chạy thì rút dao bổ nhào về phía hắn. Một chọi ba không phải kế hay nhưng solo thì vẫn thừa sức, Hứa Tô hoàn toàn không sợ, cũng nhào lên như thể chán sống. Vẫn có câu đầu trọc không sợ bị nắm tóc, đối phương thì có thể không dám giết hắn, nhưng Hứa Tô thì hoàn toàn không có ý định nương tay, các người bắt cóc rồi còn dùng dao, tôi có giết người thì cũng không vấn đề, trong Luật hình sự thì đây gọi là quyền phòng vệ chính đáng*.

*Phòng vệ chính đáng là hành vi của người vì bảo vệ quyền hoặc lợi ích chính đáng của mình, của người khác hoặc lợi ích của Nhà nước, của cơ quan, tổ chức mà chống trả lại một cách cần thiết người đang có hành vi xâm phạm các lợi ích nói trên. Phòng vệ chính đáng không phải là tội phạm.

Nồi lẩu trên bàn vẫn còn đang sôi sùng sục, Hứa Tô nhấc nồi lẩu lên định tạt nguyên một nồi toàn dầu cay xè đỏ lòm về hướng tên bắt cóc. Đối phương cũng nhanh nhẹn, kịp thời lách người tránh đi, nhưng Hứa Tô chớp thời cơ phản ứng nhanh, lại đập vỡ một chai rượu. Đối phương máu chảy đầm đìa, kêu lên rồi ngã xuống đất.

Cuộc chiến diễn ra rất nhanh, hai tên kia còn chưa tỉnh. Hứa Tô thở hắt một hơi, cởi thắt lưng trên người chúng rồi trói lại bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đạp cửa xông ra. Ban đầu hắn đã mang máng đoán được vị trí của mình nên hướng chạy trốn rất chính xác, khu này toàn biệt thự đang phát triển, cũng chưa có ai dọn vào ở, đừng nói đến chuyện bị bắt về, nếu chạy lung tung thì e là chết trong này cũng không ai biết.

Có một khu biệt thự khác đang chuẩn bị mở bán nên vừa lúc gặp được khách đến xem nhà trên đường, Hứa Tô như chim sợ cành cong, nghe thấy tiếng ô tô truyền tới từ gần đó thì tưởng là Mã Bỉnh Nguyên cho người đuổi theo, lập tức nhảy xuống cái mương bên cạnh đường quốc lộ. Lúc đáp xuống thì không đứng vững, giẫm luôn vào trong vũng bùn, sái chân.

Đến khi Hứa Tô bò ra khỏi cái hố thì đã không khác nào bức tượng đất. Hắn khập khiễng chạy về hướng thành phố S, cảm khái trong lòng, trời muốn giết tôi, chiến tranh nào phải lỗi.

Cũng may mà nhân phẩm không tệ lắm, về sau gặp được người tới xem nhà, lại rất hào sảng bằng lòng cho hắn mượn điện thoại. Phó Vân Hiến vẫn còn đang ở thành phố W lo vụ án của Tưởng Chấn Hưng, Hứa Tô không chắc chắn báo cảnh sát có ổn hay không, Phó Vân Hiến và Mã Bỉnh Nguyên dây dưa lằng nhằng, báo chuyện này cho cảnh sát có khi lại ảnh hưởng tới y, hắn cũng không dám tiếp tục gọi cho Tô An Na, bà bô vập vào bàn bài là mất hết tính người, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy gọi cho Phó Ngọc Trí là ổn nhất.

Phó Ngọc Trí lái xe tới đón hắn, lạnh mặt đánh giá, thấy Hứa Tô quá bẩn thì bảo hắn vào cốp mà nằm.

Hứa Tô sột soạt cởi thắt lưng, lột luôn cái quần dài toàn bùn sình xuống, hắn để trần cặp chân dài trắng trẻo, tỏ vẻ vô tội hỏi Phó Ngọc Trí: “Anh nói gì cơ?”

Phó Ngọc Trí cảm thấy thằng nhãi này quá xấu xa, không muốn đôi co thêm nữa, đành kiên nhẫn hỏi: “Đi đâu?”

Vui vẻ chui vào trong xe, Hứa Tô nói: “Về nhà.”

Phó Ngọc Trí vẫn tập trung lái xe, liếc mắt nhìn hắn một cách ý tứ: “Nhà ai?”

Hứa Tô thoải mái nhìn lại: “Ôn Du Kim Đình.”

Phó Ngọc Trí lái xe, Hứa Tô không lấy được điện thoại từ chỗ bọn bắt cóc, chỉ đành bảo Phó Ngọc Trí: “Mau báo cho anh trai anh đi, là tôi về rồi.”

Phó Ngọc Trí còn đang khó chịu đêm xuân đáng giá ngàn vàng bị quấy rối, tảng lờ giả lả nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “Cậu đã an toàn rồi, còn vội gì nữa.”

Hứa Tô tức đến mức muốn nhào tới cướp điện thoại Phó Ngọc Trí: “Tôi an toàn nhưng anh cậu vẫn còn đang treo trước vực đấy.”

Người đã ra rồi nhưng trái tim vẫn thắt chặt và không thả lỏng được, vừa rồi bọn bắt cóc vung dao với hắn, hắn chẳng sợ chết, chỉ sợ Phó Vân Hiến sẽ bị người khác khống chế chỉ vì mình. Đất nước muốn trấn áp xã hội đen, Mã Bỉnh Tuyền chính là tên đen nhất thành phố G, vụ án Tưởng Chấn Hưng đã dấy lên nghị luận xôn xao, ngay trong lúc quan trọng thế này mà đi sai một ly thì chắc chắn sai một dặm, mãi mãi không cứu vãn được nữa.

Phó Ngọc Trí nhận ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, rút điện thoại ra ném cho Hứa Tô: “Tự gọi đi.”

Hứa Tô nhận điện thoại, bỗng thấy hơi lo lắng bứt rứt, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không phù hợp để nói trước mặt Phó Ngọc Trí, hắn bấm số của Phó Vân Hiến, kiên nhẫn chờ đợi âm thanh trầm thấp quen thuộc kia truyền tới.

Phó Vân Hiến hỏi: “Thằng hai?”

Hứa Tô ậm ừ một chút, bỗng hô lên: “Chú.”

Có lẽ Phó Vân Hiến cũng không đoán được Hứa Tô đã tự thoát ra rồi, im lặng một lát rồi gãy gọn trả lời hắn, biết rồi.

Trở về Ôn Du Kim Đình, việc đầu tiên Hứa Tô làm chính là vào phòng tắm tắm rửa, hắn tỏ ra quen cửa quen nẻo trước mặt Phó Ngọc Trí, không hề coi mình như người ngoài. Cú ngã xuống mương khiến chân hắn lấm lem bẩn thỉu, nhưng tâm trạng lại rất tốt. Ít nhất hắn không gây thêm phiền cho Phó Vân Hiến, tự giải quyết vấn đề khó khăn này.

Hứa Tô tắm, thay sang một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra thì lại thấy vậy mà Phó Ngọc Trí còn chưa đi.

Phó Ngọc Trí rất ít khi đến Ôn Du Kim Đình, hắn biết cuộc sống của Phó Vân Hiến xa xỉ nhưng không ngờ là lại xa xỉ đến mức này. Cảm xúc của Phó Ngọc Trí với Phó Vân Hiến rất phức tạp, vừa kính nể vừa sợ sệt, vừa cảm thấy thân thiết lại vừa cảm thấy xa xôi. Năm đó Phó Ngọc Trí bảy tuổi, Phó Vân Hiến mười sáu, theo ý đồ riêng của mẹ ruột Phó Ngọc Trí, người trong nhà đã cùng ăn bữa cơm đoàn viên duy nhất. Cậu của Phó Ngọc Trí ngồi chiếu trên, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Phó Vân Hiến một cách tử tế, hùa cùng mẹ hắn sỉ nhục y. Ai ngờ được thế sự vô thường, về sau cậu hắn làm bậy bên ngoài, rước lấy kiện cáo lại đi cầu cạnh Phó Vân Hiến.

Vụ án này có rất nhiều không gian để bào chữa, biên độ cân nhắc hình phạt cũng lớn, Phó Vân Hiến nói, người khác tìm tôi thì có thể hoãn thi hành án, ông tới tìm tôi, vậy mười năm.

Cậu y không tin, moi hết quan hệ ra nhờ một luật sư bào chữa nổi tiếng trong ngành khác, nhưng cuối cùng vẫn bị phán mười năm.

Phó Ngọc Trí không dám nói mình hiểu rõ hoàn toàn anh cả, nhưng hắn biết trong lòng y có một cái rãnh, có nhét bao nhiêu vật chất tiền bạc vào thì cũng không lấp kín được.

Tóc Hứa Tô còn ướt, hắn cầm khăn mặt chậm rãi lau khô, lại nhìn Phó Ngọc Trí đang đăm chiêu bên cạnh, thầm nghĩ giờ mình với người này nên đối xử với nhau bằng quan hệ gì đây. Sau đó có một từ bỗng nhảy ra trong đầu hắn, quan hệ chị dâu em chồng.

Hứa Tô bị chính suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn, thầm “xì” một tiếng trong lòng.

Phó Ngọc Trí hoàn hồn, nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt hai người chạm nhau, giữa bầu không khí vừa thân thiện bình đẳng lại vừa lúng túng khó xử, rốt cuộc bọn họ cũng thoải mái đạt được đồng thuận, mâu thuẫn giữa bọn họ thuộc dạng mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân*.

*Mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân phát sinh từ cơ sở, trong cuộc sống hàng ngày và có nhiều loại: mâu thuẫn hôn nhân gia đình, dân sự, hình sự. Đối với các mâu thuẫn có tính chất dân sự, để góp phần ổn định xã hội thì pháp luật hiện hành quy định các tổ hoà giải, các tổ chức quần chúng ở cơ sở sẽ tham gia giúp đỡ các bên hoà giải với nhau, tự giải quyết tranh chấp của mình.

Hai người cứ nhìn nhau trừng trừng, gượng ép nói chuyện cũng chẳng đi đến đâu, Hứa Tô bỗng kéo tay Phó Ngọc Trí, nói, chơi hai ván game đi.

Khi nhận được điện thoại của Hứa Tô, phiên xét hỏi vụ án Tưởng Chấn Hưng ngày cuối cùng cũng vừa kết thúc, Phó Vân Hiến vốn định tới thẳng thành phố G xử lý vấn đề của Mã Bỉnh Tuyền.

Y đã sai người ở thành phố G bắt đầu hành động, vừa cho vợ ở quê của Mã Bỉnh Tuyền nộp đơn xin đình chỉ thi hành án vừa móc nối quan hệ với bên tòa án công an. Vợ Mã Bỉnh Tuyền không biết chữ, quan hệ hôn nhân với Mã Bỉnh Tuyền chỉ ở trên danh nghĩa, đơn xin đều do Hứa Lâm viết thay, chữ nào chữ nấy đều đẫm máu và nước mắt, thương xót bồi hồi, cảm động lòng người. Ngay sau đó, Phó Vân Hiến lại bố trí luật sư trong văn phòng Phạm Minh tìm tài liệu, bọn họ đã tham gia một cách chuyên nghiệp vào việc bào chữa các vụ án liên quan đến ma túy ít nhất mười năm, kiến thức đồ sộ, quả nhiên đã phát hiện ra bóng dáng của lão Lục trong một vụ án về thuốc phiện khác.

Lão Lục này không phải công an giả dạng điều tra mà là một kẻ có tiền án. Vì mặt mũi kẻ này hung tợn ác độc, bàn tay sáu ngón khác người thường trông cũng dữ tợn nên lại dễ trà trộn vào ổ buôn bán ma túy hơn người thường, sau khi được “chiêu an” thì lại giúp công an lập công.

Như vậy, vụ án này vẫn có dính líu một chút đến “bẫy chấp pháp*”. Tòa án địa phương cũng vui vẻ nể mặt Phó Vân Hiến, dừng thi hành án tử hình Mã Bỉnh Tuyền ngay phút cuối, cũng bắt tay vào chuẩn bị báo cáo lên tòa án tối cao.

*Là một hành vi trong đó một cơ quan thực thi pháp luật hoặc đại diện của nhà nước khiến một người phạm một “tội” mà người đó lẽ ra không thể hoặc không muốn phạm.

Nghe đâu Mã Bỉnh Tuyền ngông cuồng tự đại đã tè ra quần trên đường từ trại tạm giam đến pháp trường, lúc biết mình được hoãn tử hình thì khóc rống lên, nước mắt giàn giụa quỳ xuống không dậy nổi nữa. Con người khi thật sự đi tới khoảnh khắc phải từ giã cõi đời, trí dũng kiệt xuất thì cũng trở mặt thành nhát gan vô dụng, vẫn phải sợ.

Mọi chuyện đúng như Hứa Tô dự tính, nhưng hắn vẫn còn quá non, vụ án này có chim mồi thì sao, thật sự có bẫy phạm tội thì sao, khi Mã Bỉnh Tuyền bị bắt còn dùng súng sống mái với cảnh sát đặc nhiệm truy quét tội phạm ma túy, chỉ riêng điểm này thôi đã đủ để tòa án tối cao có lý do để tiếp tục thi hành bản án tử hình đã được phê chuẩn ban đầu.

Vậy nên muốn sửa án tử hình, vẫn phải nhờ vào lập công, còn là lập công lớn.

Phạm Minh nằm trên giường bệnh chỉ trích sau lưng chuyện Phó Vân Hiến tiếp nhận vụ án Mã Bỉnh Tuyền, vết thương còn chưa lành, hắn chỉ muốn băm thây anh em nhà họ Mã ra ngàn mảnh.

Phó Vân Hiến nói với hắn, cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng đi, nếu định nhổ răng trong miệng cọp thì hắn chán sống rồi.

Con hổ lớn Phó Vân Hiến đương nhiên không bao giờ có chuyện để người khác áp chế lợi dụng, nhưng Hứa Tô ở trong tay đối phương, băn khoăn đắn đo đủ đường, làm gì cũng quấn tay quấn chân.

Nhưng ý trời khó tránh, Hứa Tô gọi điện tới. Phó Vân Hiến lập tức sửa lại lịch trình, trở về thành phố S.

Chủ nhân của nhà họ Phó vừa vào cửa thì Hứa Tô đang đầu sát bên đầu với Phó Ngọc Trí, cùng nhau đẩy trụ.

Chơi game đến quên trời quên đất, Hứa Tô nghe thấy tiếng thì quay đầu liếc nhìn Phó Vân Hiến, rất thản nhiên nói: “Về rồi à?”

Phó Vân Hiến bước nhanh tới trước, khiêng Hứa Tô lên vai, quay đầu rống lên với Phó Ngọc Trí còn đang chết trân ở đó: “Còn chưa đi?”
Hết chương 63.

Bình luận

Truyện đang đọc