YẾN TỪ QUY - CỬU THẬP LỤC

Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 88: Hữu dụng hơn tên chó đó

Hai chữ "nghĩa phụ", khiến vai của Chu Sính căng lên.

Hắn khó tin nhìn Từ Giản.

Rốt cuộc là lộ tin ở đâu?

Một người khác không nói được lời nào là Đan Thận.

Ông để Lý Nguyên Phát ra khỏi nha môn, nhưng trong tay thật sự không có chút tin tức nào.

Nghĩa phụ gì, ông không biết gì cả.

Tuy nhiên, chỉ nhìn biểu cảm của Chu Sính, Đan Thận đã biết Phụ Quốc công hỏi trúng chỗ.

Không biết thì không biết nhưng Đan Thận dù sao cũng làm quan nhiều năm, lại thường xử lý các loại vụ án, trên mặt tuyệt đối không để lộ ra dấu vết.

Ông ngồi thẳng người nhấp một ngụm trà nóng, bộ dạng ung dung như hiểu rõ trong lòng.

Tư thế này hiển nhiên là hù dọa được Chu Sính, nhất là dáng vẻ mọi thứ trong tầm tay của Từ Giản khiến Chu Sính càng tin rằng thân phận "nghĩa phụ" đã bị lộ.

Lại nghĩ đến lời Từ Giản vừa nói...

Chẳng lẽ người phụ nữ đó thật sự bán đứng hắn?

Không đúng.

Bán đứng hắn thì nàng ta cũng chạy không thoát, nàng ta không đến mức ngu ngốc như vậy.

Sự dao động và do dự của hắn không qua khỏi mắt của Đan Thận và Từ Giản.

Đan Thận ho một tiếng, ra hiệu cho Từ Giản tiếp tục cố gắng, cho Chu Sính chút thuốc mạnh.

Từ Giản cười: "Ngoại thất của ngươi nhận một nghĩa phụ thì cũng không sao, ngươi có một phụ thân phong Anh Quốc công rồi còn nhận một nội thị làm nghĩa phụ, đó lại là thú vui gì thế? Đừng nói đó không phải là nghĩa phụ của ngươi, ngươi và con gái nuôi của người ta sớm tối bên nhau, nửa đứa con thì cũng phải gọi một tiếng nghĩa phụ chứ? Anh Quốc công biết ngươi tìm cho ông ấy một thông gia như vậy không?"

Chu Sính hít sâu một hơi, hỏi: "Có luật pháp nào viết rằng, nội thị không thể nhận nghĩa nữ? Có luật nào viết rằng, ta không thể nhận nghĩa nữ của nội thị?"

"Điều đó thì không có." Từ Giản không bị thái độ của Chu Sính ảnh hưởng: "Nếu nội thị đó không tận mắt thấy vàng thỏi chôn xuống mà ngươi cũng không đi đào vàng thỏi, thì ngươi nuôi dưỡng ông ta đến cuối đời cũng không sao."

Chu Sính: ...

Trước đó, Đan Thận đánh tiên phong, Từ Giản đi sau, hai người giằng co với Chu Sính như vậy khiến tâm trạng của Chu Sính đã không còn bình tĩnh như ban đầu.

Trận địa của hắn đã bị xé nát trong từng đợt tấn công.

Từ Giản hiểu rất rõ tình trạng của Chu Sính, cũng hiểu bây giờ chỉ vào trung tâm, so với ngay từ đầu đã lật bài thì có thể đạt được hiệu quả lớn hơn.

"Có phải ngươi đang nghĩ, dù sao vàng thỏi đã biến thành sách cấm, dù ta có đưa nghĩa phụ của ngươi đến nha môn thì tội danh đó cũng không đủ nghiêm trọng?" Từ Giản hỏi: "Mười mấy năm thôi mà, trong cung sao vẫn có người nhận ra khuôn mặt già nua của ông ta. Vàng thỏi ông ta chôn xuống là của ai? Ngươi nói Hoàng thượng có để tâm không?

Nếu có liên quan đến vị đó thì Anh Quốc công đừng hòng bảo vệ nhi tử, ông ta phải nghĩ xem làm sao bảo vệ cái đầu của mình và mấy người khác trong nhà đi đã."

Chu Sính thậm chí còn quên cả thở.

Cho đến khi nghẹn lại, hắn mới hít thở sâu vài lần.

Tại sao?

Từ Giản biết "nghĩa phụ" cũng thôi đi, tại sao còn biết thân phận của nghĩa phụ, biết nguồn gốc của vàng thỏi, biết vị Điện hạ kia...

Điều này là không thể.

Không, bây giờ không phải lúc đầu hàng.

Vàng thỏi không còn, dù đã bị người đào đi mấy năm trước hay là Cao An đào, tóm lại là nó đã không còn.

Không có vàng thỏi, mọi thứ đều chỉ là "suy đoán", thiếu bằng chứng xác thực.

Đang tự nói với mình là phải cứng rắn, Chu Sính đã thấy Từ Giản đứng lên.

Từ Giản thản nhiên bước đến bên cạnh Chu Sính, sau đó, hắn cúi người xuống, giọng nói hạ xuống cực thấp, không để Đan Thận và sư gia nghe thấy.

"Phu nhân của ngươi mắc bệnh rất lạ, phương thuốc giữ mạng cũng rất lạ." Từ Giản nói: "Nếu ta đoán không sai, phu nhân của ngươi bị bệnh có liên quan đến nghĩa phụ của ngươi nhỉ?

Ông ta đã có phương thuốc, ngươi nói, trước khi phu nhân của ngươi dùng, ông ta đã dùng phương thuốc này cho người khác chưa?

Ta nhắc ngươi một điều nhé, Định Vương Điện hạ.

Hoàng Thái hậu chỉ có một người con trai là Định Vương, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ tha cho ngươi và phủ Anh Quốc công sao?"

Trong đầu của Chu Sính, như có một trận sét đánh xuống, nổ tung.

Sao có thể?

Nội thị đó rõ ràng đã nói phương thuốc này đáng tin, an toàn, tuyệt đối không xảy ra sai sót, sao lại lộ ra sơ hở chứ?

Hơn nữa, Định Vương Điện hạ?

Cái tên đoạn tử tuyệt tôn đó đã từng dùng phương thuốc này với Định Vương sao?

Hắn dám sao?

Từ Giản nói xong những lời này, mặc kệ sắc mặt thay đổi muôn màu cho đến tro tàn của Chu Sính, lại từ từ bước ra khỏi phòng.

Chuyện vàng thỏi, Chu Sính nhất định sẽ giữ kín như bưng.

Một khi hắn khai ra thì sẽ liên quan đến Lý Mịch.

Dù hắn cắn chặt nói rằng mình tham tiền, chỉ muốn lấy bạc tiêu xài, không có bất kỳ quan hệ gì với Lý Mịch thì hắn cũng chịu không nổi.

Nhưng Từ Giản không thể để Chu Sính thoát thân.

Nội thị đó cũng vậy, Lý Mịch cũng thế, đào ba thước đất cũng phải tìm ra.

May mắn, bên phía Lâm Vân Yên thu hoạch cũng khá, lại cung cấp cho hắn tin tức mới.

So với vàng thỏi "không rõ tung tích" thì Chu phu nhân đang bệnh nặng là chứng cứ sống.

Trong phòng bên, Đan Thận cũng đứng lên.

Ông lạnh tanh nói với Chu Sính: "Đừng coi thường nha môn làm việc, bây giờ có thể để ngươi tự nói là còn cho ngươi chút thể diện, đợi đến khi Anh Quốc công luống cuống tay chân thì ngươi còn có phần thể diện này sao?


Khi nào nghĩ thông rồi, khi nào nói.

Từ từ nghĩ, ta không vội."

Nói xong, Đan Thận cũng bước ra ngoài.

Rời khỏi tầm nhìn của Chu Sính, sự lo lắng của Đan đại nhân nhanh chóng hiện lên trên mặt.

"Quốc công gia." ông hỏi Từ Giản: "Rốt cuộc là nội thị nào? Sau lưng vụ án này liên quan sâu như vậy sao?"

"Cụ thể là ai, không phải ta đang chờ Chu Sính nói sao?" Từ Giản nói: "Hay đi hỏi ngoại thất của hắn cũng được."

Câu trả lời này, nói cũng như không.

Đan Thận không hài lòng lắm, nhưng nghĩ đến Phụ Quốc công đến nha môn phủ Thuận Thiên thế nào...

Ông đột nhiên hiểu ra.

Trước đó ông kêu gọi viện binh, sau đó lập tức xuất hiện một pho tượng Phật như vậy, không phải Đan Thận mời đúng lúc, mà là bên Hoàng thượng ngay từ đầu đã chuẩn bị rồi chăng?

Có lẽ Hoàng thượng đã thấy rõ manh mối phía sau vụ án này.

Chậc!

Phủ Anh Quốc công xem ra sắp gặp xui xẻo lớn rồi.

"Vậy ngài vừa rồi nói nhỏ với hắn điều gì thế?" Đan Thận lại hỏi.

Từ Giản không trả lời, chỉ cho ông một ánh mắt đầy ý tứ.

Đan Thận mím chặt miệng.

Chuyện hệ trọng.

Không phải là điều ông có thể tùy tiện hỏi.

Ông dùng ngón tay làm kim, làm động tác khâu miệng mình lại.

Từ Giản cười nói: "Vừa rồi là ta vượt quyền, nói toàn mấy câu không liên quan, mong Đan đại nhân đừng trách."

"Ôi." Đan Thận khoát tay: "Là ta ra hiệu ngài ép hắn, ngài đã tìm được một cơ hội cực tốt."

Từ Giản nói: "Khách sáo khách sáo, biết nghe lời phải cũng là ưu điểm của ta."

Đan Thận sờ sống mũi, lời này rất quen, chính là lời mà ông mới nói hôm nay.

Nghĩ như vậy, Đan Thận cũng khá vui.

"Đưa ngoại thất của hắn đến hỏi đi."

Thẩm vấn Vương nương tử dễ hơn Chu Sính nhiều.

Nhất là khi nàng ta cho rằng Chu Sính đã bán đứng nàng ta.

"Không tìm thấy vàng thỏi, sách cấm cũng không phải hắn chôn, người cũng không phải cố ý giết.

Hắn là con trai của Anh Quốc công, muốn sống thì vẫn có cách.

Hắn nói là mình tham tiền, những thứ khác đều không biết.

Vứt xác là chủ ý của ngươi, hắn chưa từng hại người, hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao, ngươi nói gì thì là gì."

Vương nương tử đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói sắc bén: "Hắn chưa từng hại người ư? Vậy thê tử của hắn là do ai hại?

Hắn chưa từng hại người ư? Ha ha ha, đúng là trò cười lớn.

Ồ, chuyện bỏ phấn độc và đẩy chết người không giống nhau nhỉ.

Đồ chó chết, chẳng có tác dụng gì."

Từ Giản ngồi trên ghế lớn hài lòng gật đầu.

Vương nương tử này, kích động lên cái gì cũng nói.

Quả là hữu dụng hơn tên chó đó. 

Bình luận

Truyện đang đọc