YẾN TỪ QUY - CỬU THẬP LỤC

Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 93: Đến có chuẩn bị

Đại bá nương sững người.

"Quận chúa?" Bà hỏi lại: "Quận chúa xông vào là sao?"

Trước đó, vừa phát hiện nha hoàn chạy đi, bà đã lập tức ra hiệu cho người đuổi theo.

Tận mấy người, lại không đuổi kịp một nha hoàn nhỏ bé.

Chưa đầy một khắc, đi bộ cũng chưa chắc ra khỏi cửa phủ, nha hoàn đó đã tìm được Quận chúa rồi?

Đây là cầu cứu gì chứ?

Thần binh thiên tướng cũng không nhanh như vậy.

"Vô dụng", Đại bá nương mắng một tiếng.

Ma ma mặt mày như đưa đám: "Ai biết Quận chúa vừa hay đến đây, còn trực tiếp đụng phải. Chúng ta thực sự không cản nổi Quận chúa, mềm không được, cứng cũng không xong, nàng mà vào Từ Ninh cung cáo trạng..."

Đại bá nương giận dữ: "Để nàng ta phát hiện tình hình trong nhà, chẳng lẽ không đi Từ Ninh cung cáo trạng sao?"

Ma ma co rụt cổ.

"Ngươi đi báo cho Quốc công gia và Thế tử." Đại bá nương dặn xong, bèn đi thẳng vào nhà chính.

Xuất sư bất lợi.

Bà không làm xong việc, Thế tử chắc chắn sẽ trách bà.

Đều tại Chu Trán vô duyên vô cớ phát điên.

Phải tranh thủ làm xong việc trước Quận chúa mới được.

Trong phòng, Chu Trán đứng chắn trước giường, vẫn chưa buông kéo xuống.

Mũi kéo đã dính máu, là máu của ma ma vừa xông vào.

Bàn tay ma ma bị rạch một đường, kêu lên: "Tiểu thư phát điên rồi."

Chu Trán nhổ một bãi nước bọt.

Điên à?

Nàng mà thực sự điên thì tốt rồi.

Đại bá nương vào, mấy ma ma không dám kéo nữa, mặc kệ uy hiếp của kéo mà xông lên.

Chu Trán hét lớn vung kéo, nhưng phạm vi hoạt động của nàng ngày càng nhỏ...

"Chu Trán"

"Chu Trán"

Một tiếng là của đại bá nương, nghiến răng nghiến lợi.

Tiếng kia xuyên qua sự gay gắt, không gần, không lớn, nhưng như sấm xuân rơi vào rừng trúc, kích phát sinh mệnh của Chu Trán.

Đó là giọng của Lâm Vân Yên.

"Cứu ta", Chu Trán khóc thét.

Lâm Vân Yên kéo Lưu Tô, cũng thở hổn hển.

Nàng vào phòng, đứng trước mặt Chu Trán, hít sâu một hơi điều chỉnh: "Quý phủ để Tứ phu nhân dưỡng bệnh như thế này đây sao?"


"Quận chúa", đại bá nương lập tức dịu giọng: "A Trán điên rồi, người xem tay nó cầm kéo còn nhỏ máu kia, người tránh ra đi đừng để bị thương.

Ai da, A Trán cũng thật đáng thương, nó kìm nén quá lâu rồi, phụ thân nó lại xảy ra chuyện, chắc chịu không nổi mới thế này. Người tránh ra, để chúng ta lấy kéo, ai da ai da."

Chu Trán liên tục lắc đầu.

Cảm xúc kích động nên nàng không kiềm được nước mắt.

Vừa khóc, nàng vừa nói: "Quận chúa đừng nghe bà ta, là bà ta muốn hại mẫu thân ta, ta thấy bà ta bỏ thuốc, ta thấy rồi. Ta không điên."

"Ta biết mà, đừng sợ." Lâm Vân Yên nghiêng đầu, nhỏ nhẹ an ủi Chu Trán.

Thấy nàng run rẩy cả người, lòng Lâm Vân Yên đau như cắt.

So với lần trước nghe Chu Trán tâm sự thì càng khiến nàng nghẹn ngào hơn.

Có lúc, Lâm Vân Yên nhớ đến Chu Trán "trước đây".

Chu Trán điên rồi.

Chu Trán cầm kéo hại người.

Chu Trán bị đưa vào am ni cô.

Trước đây Lâm Vân Yên nghĩ, Chu Trán không chịu nổi bóng tối ngày qua ngày, cuối cùng mới đi đến bước đường đó.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Chu Trán lúc đó cũng không điên, có lẽ nàng cũng cầm kéo muốn bảo vệ mẹ mình trong biến cố như vậy.

Đáp án, tất nhiên là không thể chứng thực.

Lâm Vân Yên không thể giúp Chu Trán đó, nhưng lần này, nàng có thể giúp thì nhất định phải giúp.

Đại bá nương liên tục tính toán.

Bà không biết vì sao phu quân đột nhiên bảo nàng ra tay với Vu thị, chắc là liên quan đến Chu Sính.


Nhưng đã bị Quận chúa phá hỏng, lúc này chắc chắn không thể ra tay nữa.

Làm việc này trước mặt Quận chúa, thì sau này sao có thể bịt miệng nàng được?

Lúc này, chỉ có thể thuyết phục Quận chúa, để Quận chúa tin rằng Chu Trán điên rồi, chỉ có con đường này thôi.

Thấy Lâm Vân Yên không nhượng bộ, đại bá nương lại nói với Mã ma ma: "Nhanh khuyên Quận chúa đi, kéo không có mắt, cẩn thận đấy."

Bà nghĩ, ma ma bên cạnh chắc chắn không muốn Quận chúa bị thương.

Nhưng không ngờ, Mã ma ma và Uông ma ma miệng trả lời được, nhưng lúc đến gần lại không kéo Lâm Vân Yên ra, mà quay lưng lại một trái một phải đứng đó như hai vị hộ pháp.

"Thế tử phu nhân không ngại nói rõ với ta", an ủi xong Chu Trán, Lâm Vân Yên mở miệng: "Các người đã làm gì khiến Chu Trán vô duyên vô cớ kích động đến nổi điên như thế? Hôm qua lúc nàng tìm ta nói chuyện còn rất bình thường."

Đại bá nương cười gượng: "Quận chúa nói vậy, như thể chúng ta đã làm chuyện tày trời gì ấy. Đâu phải vô duyên vô cớ, người là bạn của A Trán, chắc biết nó đau khổ rất lâu vì bệnh tình của mẫu thân chứ? Người không phát hiện nó có gì không ổn sao? Phụ thân nó còn đang gặp chuyện nên nó mới..."

Đang nói, bên ngoài đã có bước chân vội vã.

Chu Trì đến.

Vừa vào, Chu Trì lướt qua vợ một cái, ánh mắt đầy bất mãn.

Chuyện thêm chút gì đó vào thuốc đơn giản như vậy thế mà người đàn bà ngốc này không chỉ thất bại, còn để Quận chúa Ninh An can thiệp.

Đại bá nương cúi đầu, không nói gì.

Đối mặt với Lâm Vân Yên, thái độ của Chu Trì lại khác: "Quận chúa, không mời mà đến không phải thói quen tốt đâu nhỉ? Đây là chuyện gia đình chúng ta, Quận chúa không nên can thiệp vào làm gì."

Lâm Vân Yên thản nhiên: "Sao? Thế tử mời thì tính là mời, Chu Trán mời thì không tính ư? Chu Trán không phải mang họ Chu sao? Phủ Quốc công các ngươi thật kỳ lạ."

"Quận chúa, tranh miệng lưỡi không có ý nghĩa." Chu Trì chắp tay: "Ta không biết các cô nương nhỏ các ngươi tụ tập nói những gì, nhưng rõ ràng, A Trán và Quận chúa không thích hợp làm bạn, nếu Quận chúa nhất quyết không nhượng bộ thì ta chỉ có thể đến phủ Thành Ý Bá mời trưởng bối của ngươi thôi."

"Đi đi." Lâm Vân Yên chỉ nói hai chữ.

Nếu thực sự mời tới thì tốt.

Cũng để bà nội thấy thế nào mới gọi là không biết xấu hổ.

Chu Trì ra hiệu cho vợ, bảo nàng kéo người ra, lúc này chắc chắn không thể kết thúc êm đẹp, càng không thể do dự.

Xử lý được cái gì thì xử lý.

Lâm Vân Yên nhìn phản ứng của họ, nói: "Các ngươi nghĩ rằng, ta chỉ mang theo hai ma ma mà dám đến cứu viện?"

Tất nhiên nàng đến có chuẩn bị.

Trước đó không lâu, Trần Quế mang lời của Từ Giản đến cho nàng.

Anh Quốc công biết nội tình, rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu, hạ thủ với mẹ của Chu Trán để tiêu hủy chứng cứ sống này.

Đồng thời, cũng là cơ hội tốt để họ đứng dưới tường mà thu hoạch.

Lâm Vân Yên lập tức đến phủ Anh Quốc công.

Dựa vào hiểu biết về Chu Trán, thì hẳn nàng ấy sẽ không chịu ngồi yên, nếu có người cầu cứu, thì lối ra gần nhất là cửa hông phía tây.

Nếu đến sớm gửi một tấm thiếp vào, cũng có thể đoán được tình hình bên trong từ phản hồi của Chu Trán.

Sự thật chứng minh, nàng đến rất đúng lúc.

Chó đã lên tường nhưng chưa nhảy xuống, vẫn đang cưỡi trên tường.

Chu Trì không muốn để ý đến sự phô trương thanh thế của Lâm Vân Yên, ai ngờ bên ngoài tin tức dồn dập.

"Phụng lệnh Hoàng Thái hậu, Vương ma ma của Từ Ninh cung mang theo hai vị ngự y đến khám bệnh cho Tứ phu nhân."

"Phụ Quốc công và Đan phủ doãn đến thăm, Quốc công gia đã đi nghênh đón, mời Thế tử qua đó."

Sắc mặt vợ chồng Chu Trì một đen một trắng, khó coi vô cùng. 

Bình luận

Truyện đang đọc