YÊU ĐƯƠNG TỰ NGUYỆN

Cứ như vậy, Bùi Vũ Ninh lặng lẽ vào làm ở tập đoàn Hoa Việt của Chu Thời Duật.

Chu Thời Duật đưa cho cô một tấm thẻ cho phép cô đi lại trong công ty mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Trong công ty cũng bắt đầu loáng thoáng có tin đồn về Bùi Vũ Ninh.

Đều nói trên tầng 56 của sếp có thêm một người phụ nữ bí ẩn, tuy rằng ăn mặc có hơi khác người nhưng rất được Chu tổng yêu thích, thường ngày đi đâu cũng đều dẫn cô theo cùng.

Bùi Vũ Ninh làm việc trên máy cá nhân, chỉ nối máy với Chu Thời Duật nên cô không hề hay biết những lời đàm tiếu bên ngoài, mỗi ngày đến công ty chỉ làm hai việc duy nhất –

Một là, hoàn thành nhiệm vụ mà Chu Thời Duật giao

Hai là, tìm hiểu bí mật động trời của anh.

Chẳng qua là đi làm cũng được mấy ngày rồi nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về bí mật của anh.

Lúc trong giờ nghỉ, Bùi Vũ Ninh từng đi từ trong ra ngoài văn phòng xem mấy vòng nhưng văn phòng của Chu Thời Duật giống y như con người anh vậy, cẩn thận tỉ mỉ, gọn gàng ngăn nắp.

Đừng nói là manh mối, đến cả một hạt bụi Bùi Vũ Ninh cũng không thấy được.

Hôm nay là ngày họp định kỳ của công ty, Bùi Vũ Ninh bị Chu Thời Duật yêu cầu cùng vào phòng họp.

Cô vẫn mặc bộ tây trang ba món như cũ, ngụy trang nhiều lớp, các cao tầng trong phòng họp không ai nhận ra người phụ nữ thần bí ngồi trước mặt họ là đại tiểu thư nhà họ Bùi.

Lúc bắt đầu cuộc họp, Bùi Vũ Ninh ngồi vào vị trí cạnh Chu Thời Duật.

Cao tầng của công ty sớm đã nghe nói bên cạnh Chu tổng có thêm một người phụ nữ, bây giờ còn hiên ngang dẫn theo vào phòng họp. Tuy rằng trong lòng có những suy đoán và nghi ngờ khác nhau nhưng là do Chu Thời Duật thiên vị nên mọi người cũng không tiện nói gì.

May mà Bùi Vũ Ninh vẫn luôn cúi đầu, trong lúc họp cũng giữ một tư thế thấp, không dám ngẩng đầu quá cao, trong tay cầm bút thỉnh thoảng ghi lại những nội dung quan trọng.

Chu Thời Duật kêu cô theo cùng là muốn cô học cách làm sao để chủ trì một cuộc họp, để làm người quyết định sách lược, để làm một nhà lãnh đạo.

Mặc dù trong đó bao gồm rất nhiều kiến thức chuyên môn nhưng Bùi Vũ Ninh cũng biết rõ khí thế của người làm lãnh đạo cũng rất quan trọng.

Một người có thể thuyết phục được công chúng hay không đều phụ thuộc vào từng câu nói từng hành động của anh ta.

Vì thế, Bùi Vũ Ninh ngoài quan sát người đang phát biểu ra cũng len lén theo dõi mọi phản ứng của Chu Thời Duật.

Cô nhớ lúc nhỏ đến công ty chơi từng thấy ba mở cuộc họp, cũng từng thấy ông nội chủ trì. Khí thế của mỗi nhà lãnh đạo đều không giống nhau, ba thì ôn hòa nho nhã, ông nội thì nghiêm túc uy nghiêm, đến Chu Thời Duật thì –

Bùi Vũ Ninh vẫn luôn nhìn anh từ khóe mắt.

Người nọ ngồi ở vị trí trung tâm, phần lớn thời gian là lắng nghe, nói rất ít. Thỉnh thoảng mới lộ ra vài biểu cảm nhỏ, Bùi Vũ Ninh nghĩ mãi mà không ra.

Đang nhìn thì điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.

Tưởng là bạn bè nào tìm mình, Bùi Vũ Ninh trộm để xuống bàn xem nhưng không ngờ là—

Chọc tức tôi 66 lần mỗi ngày: [Còn để tôi phát hiện ra em thất thần thì lát nữa quay về viết hợp đồng 10 lần.]

“…..”

Bùi Vũ Ninh theo bản năng nhìn sang Chu Thời Duật, thấy ánh mắt người nọ như có như không nhìn mình một cái, nhìn như tùy ý lướt qua nhưng lại đầy vẻ cảnh cáo.

Bùi Vũ Ninh lặng lẽ cất điện thoại, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ đến câu nói Lâm Úy từng dùng để nhận xét Chu Thời Duật—

“Cậu ấy không phải loại người mồm mép tép nhảy, rất ổn trọng. Là người ít nói, thường im hơi lặng tiếng mà lấy được thứ mình muốn.”

Đại khái là giống như hiện giờ vậy, im hơi lặng tiếng bắt chẹt cô.

Lần đầu tiên quan sát Chu Thời Duật ở góc độ này, trong lòng Bùi Vũ Ninh không khỏi thở dài.

Sau này nếu chẳng may có ai bất hạnh bị anh nhìn trúng thì chẳng phải là đã bị bán còn giúp anh đếm tiền à?



Không dễ gì mới đến 10h, cuộc họp cuối cùng cũng đã kết thúc.

Một đám người rồng rắn lên mây bước ra ngoài, Bùi Vũ Ninh cũng đứng dậy duỗi cái eo đau nhức chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ lại bị Chu Thời Duật gõ bàn kêu: “Em ở lại.”

Động tác của Bùi Vũ Ninh ngừng lại, có dự cảm không lành: “Sao vậy?”

“Vừa rồi em đang làm gì.”

“Họp đó.”

“Họp vậy sao cứ nhìn tôi suốt?”

“…..”

Sợ người này thật sự sẽ phạt cô viết họp đồng 10 lần, Bùi Vũ Ninh mở miệng, cũng không biết vì sao lại nịnh hót nói một câu: “Anh đẹp trai nên nhìn không được à.”

Chu Thời Duật: “?”

Bùi Vũ Ninh thế mà cũng thực lòng nhận xét, chỉ vào ngực anh gật đầu: “Cà vạt của anh hôm nay đẹp đấy.”

“…..”

Thấy Chu Thời Duật không nói gì thêm, Bùi Vũ Ninh lập tức viện cớ rời khỏi phòng họp.

Trong phòng họp yên tĩnh, Chu Thời Duật cúi đầu xem cà vạt của mình.

Bỗng anh hơi ngừng lại, tựa hồ nhớ ra đằng sau vẫn còn người, quay đầu lại nhìn Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch: “…..”

Có quỷ mới biết bây giờ Mạnh Trạch muốn ẩn hình biết mất đến cỡ nào.

Anh ho hai tiếng, giả vờ không nhìn thấy người sếp thanh cao vì một câu nói của mỹ nhân mà thất thần, nhắc nhở anh: “Chu tổng, 11h có lễ cắt băng khánh thành, tôi kêu tài xế bây giờ đến đón anh?”

Một trợ lý giỏi là phải biết cách giả mù hoặc câm lúc thích hợp.

Về điểm này, Mạnh Trạch sớm đã khắc sâu vào tim.

Chu Thời Duật cũng ho hai tiếng, thắt lại cà vạt, đứng dậy: “Dẫn Bùi Vũ Ninh theo.”

“Vâng.”



Đến Hoa Việt đã bốn ngày, cuối cùng Bùi Vũ Ninh cũng có cơ hội ra khỏi hít thở không khí.

Trên đường đến buổi lễ, hai người không hề nhắc lại cuộc nói chuyện vừa rồi trong phòng họp. Có lẽ là vì chủ trì cuộc họp hơn cả tiếng đồng hồ nên Chu Thời Duật có vẻ mệt mỏi, vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bùi Vũ Ninh chỉ đành nhỏ giọng hỏi Mạnh Trạch: “Đi cắt băng ở đâu vậy?”

Mạnh Trạch trả lời cô: “Một người bạn của Chu tổng khai trương nhà hàng ở vành đai số hai phía bắc.”

Bùi Vũ Ninh ồ một tiếng, nói tiếp: “Nhưng trước đây không phải anh ấy không thích tham gia mấy buổi tiệc xã giao như này à?”

Mạnh Trạch nhìn Bùi Vũ Ninh từ kính chiếu hậu, thân làm trợ lý, tuy là bản thân anh cũng đã đoán ra được chút ít nguyên do nhưng anh tuyệt đối không thể nói ra phỏng đoán chủ quan của mình, vì thế chỉ có thể lịch sự cười lấy lệ.

Bùi Vũ Ninh cũng không khiến cho cuộc trò chuyện thêm phần khó xử.

Trong xe rất yên tĩnh, cô đang cảm thấy nhàm chán thì Tống Nguyên Nguyên đã gửi tin nhắn tới

[Mấy ngày nay sao cậu mất tiêu vậy, người đâu rồi?]

Bùi Vũ Ninh lúc trước không ít lần nói xấu Chu Thời Duật trước mặt Tống Nguyên Nguyên, nói anh lạnh lùng vô tình, nói hai người bát tự không hợp.

Bùi Vũ Ninh không biết phải giải thích thế nào với bạn tốt chuyện cô vào Hoa Việt làm thực tập cho Chu Thời Duật. Giống như có nói như thế nào thì cũng là vả vào mặt đệ nhất thiên kim Bắc Kinh của cô vậy.

Vì vậy, cuối cùng Bùi Vũ Ninh quyết định- nếu đã có ý định giấu thì giấu đến cùng, ai cũng không nói.

Cô bịa ra một cái cớ cho mình: [Ở nhà cày phim.]

Tống Nguyên Nguyên: [Cậu bắt đầu làm trạch nữ từ lúc nào vậy, ra ngoài chơi đi, tớ mới biết được một nhà hàng mới, mời cậu ăn.]

Bùi Vũ Ninh tuy cũng rất muốn đi chơi với bạn tốt nhưng bây giờ vẫn là giờ đi làm, cô thực sự là có lòng mà không có sức.

[Hôm khác đi, nay mình ăn rồi.]

Tống Nguyên Nguyên tuy có hơi thất vọng nhưng vẫn gửi một nhãn dán ok qua.

Bùi Vũ Ninh thở phào một hơi, cất điện thoại vào, nhìn bản thân trong kính chiếu hậu lặng lẽ cảm khái –

Vì để đi theo Chu Thời Duật học hỏi, cô thật sự đã phải trả giá quá đắt.



10p sau, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng Tây được bài trí sang trọng trên đường vành đai 2 phía Bắc.

Xung quanh nhà hàng đã có rất nhiều khách mời, lẵng hoa xếp thành mấy tầng, phía cuối tấm thảm đỏ được trải dài là hai nhân viên phục vụ đang cung kính chạy đến mở cửa xe.

Chu Thời Duật chỉnh lại vạt áo, trước khi xuống xe cúi đầu nói với Bùi Vũ Ninh một câu: “Lát nữa em đừng có đi lung tung.”

“Đã biết.”

Bùi Vũ Ninh cũng xuống xe theo, cô nhận ra nhà hàng tới cắt băng là nhà hàng Châu Á đầu tiên được mở ở Bắc Kinh bởi thương hiệu 3 sao Michelin nổi tiếng của Pháp.

Mà cô vẫn luôn là fan trung thành của thương hiệu này.

Bùi Vũ Ninh bỗng trở nên phấn khích hẳn lên, đi đến cạnh Chu Thời Duật nhỏ giọng nói: “Lát nữa anh cắt băng xong thì chúng ta ăn ở đây luôn đi.”

Chu Thời Duật không nói lời nào.

Bùi Vũ Ninh cho là anh không đồng ý, kháng nghị nói: “Ăn cơm công ty mấy ngày rồi cũng nên cải thiện bữa ăn cho tôi đi chứ?”

Khóe môi Chu Thời Duật khẽ giương lên một độ cong không thể nhìn thấy. Đúng lúc này, chủ nhà hàng từ đối diện đi tới, hai người bắt tay giao lưu vài câu, ông chủ nhìn sang Bùi Vũ Ninh hỏi: “Vị này là?”

Chu Thời Duật liếc Bùi Vũ Ninh một cái: “Thư ký mới.”

Bùi Vũ Ninh: “…..”

Tuy rằng không muốn nhận lấy chức vị này nhưng Bùi Vũ Ninh vẫn mỉm cười đáp lại: “Xin chào.”

Đồng thời, mắng thầm một câu trong lòng – Tiện quá nhỉ tên họ Chu kia, dám kêu tôi làm thư ký cơ đấy.

Lễ cắt băng khánh thành bắt đầu suôn sẻ, Bùi Vũ Ninh đứng dưới sân khấu đợi Chu Thời Duật, bên cạnh có khách được mời tới tham dự, cũng có người qua đường đến xem.

Cô đeo khẩu trang, che chắn cho bản thân vô cùng kín đáo.

Tuy cô không thường đến vành đai 2 phía Bắc nhưng vẫn phải tránh cho gặp phải người quen.

“Người thứ hai ở giữa là Chu Thời Duật à?”

Đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ lọt vào tai Bùi Vũ Ninh.

“Là anh ấy đó, có phải ngoài đời còn đẹp trai hơn trên tạp chí không?”

“Dáng người này là thật đó hả, anh bạn trai cũ làm người mẫu của tôi cũng không có tỷ lệ đẹp như vậy.”

“Người đứng đầu thế hệ thứ hai trong giới Bắc Kinh, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, quan trọng nhất là nghe nói anh ấy vẫn chưa có bạn gái.”

“Vậy đợi lát nữa tôi đi câu dẫn thử?”

“Ỏ, cố lên, câu được thì dẫn theo chị em cùng nhau làm giàu.”

Bùi Vũ Ninh nghe mà buồn cười.

Cô quay đầu lại nhìn hai khuôn mặt giả đang thì thầm to nhỏ phía sau. Mặt thì sửa, trang điểm thì lòe loẹt, vừa nhìn đã biết là loại người giả danh danh viện thi nhau tới khách sạn 5 sao uống trà chiều, rồi còn luân phiên nhau mượn túi hiệu sống ảo.

Bùi Vũ Ninh nhìn hai người, vốn định châm biếm ý nghĩ viễn vỗng của họ nhưng lại cảm thấy thực ra cũng không cần thiết lắm.

Tự hạ thấp thân phận không nói, mà còn làm nhục phẩm vị của Chu Thời Duật.

Người có ánh mắt cao như anh nếu thật sự bị hai con gà rừng này câu được thì chắc ngày bị mù cũng không còn xa.

Bùi Vũ Ninh bèn thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục nhìn lên sân khấu

Không biết có phải là vì vừa rồi nghe lời hai người phụ nữ kia nói hay không, cô chậm rãi đánh giá Chu Thời Duật.

Người nọ đứng cạnh ông chủ nhà hàng với tư cách khách mời cắt băng, ước chừng cao hơn đối phương một khoảng lớn, bộ vest đen thẳng thớm chỉnh tề, mặt không biểu tình nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng cùng ưu việt hơn người.

Bùi Vũ Ninh thừa nhận nếu có bảng xếp hạng nhan sắc phái nam mà cô biết thì Chu Thời Duật chắc chắn sẽ đứng đầu.

Cũng khó trách mấy con gà rừng này lại có ý nghĩ như vậy.

Tiếng vỗ tay vang lên, buổi lễ cắt băng kết thúc thành công tốt đẹp, Bùi Vũ Ninh quay đầu nhìn lại, thấy Chu Thời Duật từ cạnh sân khấu đi xuống, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô đang đứng.

Tuy anh không nói gì nhưng Bùi Vũ Ninh vẫn hiểu ý của anh, là kêu cô đi vào ăn trưa.

Bùi Vũ Ninh nhếch môi, lặng lẽ tách ra khỏi đám người, đi cùng anh vào nhà hàng.

Hôm nay nhà hàng chỉ phục vụ cho khách được mời cùng khách đã hẹn trước nên không nhiều người lắm. Tiến vào đại sảnh, Bùi Vũ Ninh mới dần buông lỏng lòng cảnh giác, đã lâu chưa nếm thử thức ăn của nhà hàng này, cô không khỏi có chút vui vẻ, vừa đi vừa nói: “Coi như anh vẫn còn chút nhân tính, lát nữa cho anh thêm điểm.”

Chu Thời Duật vẫn không biết ghi chú của anh trong wechat Bùi Vũ Ninh là số lần chọc cô tức giận, hiển nhiên nghe không hiểu: “Thêm điểm gì?”

Bùi Vũ Ninh nhất thời lỡ miệng, sửa lại: “Thêm điểm cho hình tượng sếp của anh, đúng rồi –“ cô nhanh chóng nói sang chuyện khác “Vừa rồi dưới sân khấu có hai người phụ nữ nói muốn câu dẫn anh.”

Vẻ mặt anh không chút biểu tình trả lời cô: “Cho nên.”

“Không phải là tôi đang nhắc anh trước à, lỡ đâu lát nữa gặp trúng sát thủ tình trường không cẩn thận ngã vào trong ngực anh, rồi diễn một màn gặp được tình yêu ngay khúc ngoặt, anh phải đỡ cho được người ta đấy nhé.”

Chu Thời Duật nhìn cô không nói gì: “Em không muốn ăn nữa đúng không?”

“Đừng có mà không hiểu phong tình như vậy.” Bùi Vũ Ninh không những không chịu uy hiếp mà còn tiếp tục trêu chọc “Thực ra tôi cũng tò mò, từ nhỏ đến lớn anh từng thích người con gái nào chưa? Sao mãi mà chả thấy anh yêu đương.”

Chu Thời Duật từ từ dừng lại, anh nhìn Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh bị nhìn mà không hiểu gì: “Sao thế?”

Lồ ng ngực Chu Thời Duật nhẹ nhàng phập phồng, đang muốn mở miệng thì không biết Bùi Vũ Ninh thấy gì, vẻ mặt đột nhiên cả kinh, túm lấy vạt áo Chu Thời Duật kéo anh về trước mặt mình, dùng cơ thể của anh che chắn bản thân.

Chu Thời Duật bị cô làm cho trở tay không kịp, xém nữa là đứng không vững, may mà sau lưng hai người là bức tường hành làng, anh theo bản năng vươn tay chống vào tường để giữ thăng bằng.

“Là Nguyên Nguyên! Mau che tôi lại.”

“…..”

Tống Nguyên Nguyên kỳ thực đã sớm nhìn thấy Chu Thời Duật, vốn định đi qua chào hỏi, vừa tới gần thì thấy anh đột nhiên xoay người, hai tay “bá đạo” chống ở trên tường.

Khung cảnh trước mặt khiến Tống Nguyên Nguyên có chút hoài nghi con mắt mình.

Giọng điệu cô không chắc chắn: “Anh, anh Duật?”

Chu Thời Duật: “…..”

Tống Nguyên Nguyên chớp mắt nhìn, chỉ nhìn thấy người phụ nữ anh giấu trong ngực lộ ra một ít tóc màu hồng, cô từ từ xua tay lui bước, bộ dạng đã quấy rầy rồi: “Hiểu rồi hiểu rồi, anh Duật cứ tiếp tục đi, em không nhìn thấy gì cả.”

Tống Nguyên Nguyên giây sau liền biến mất.

Chu Thời Duật không nói nên lời, cụp mắt xuống.

Bùi Vũ Ninh vẫn còn núp trong lòng anh, hai tay chống ở trước ngực anh, hai người dựa vào nhau rất sát.

Sát đến mức anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại và nhiệt độ ấm áp của cô.

Thậm chí đến cả nhịp tim của cô cũng đập vào lòng anh một cách rõ ràng, mẫn cảm.

Chu Thời Duật bỗng nhớ tới những gì cô trêu mình – lỡ đâu lát nữa gặp trúng sát thủ tình trường không cẩn thận ngã vào trong ngực anh, rồi diễn một màn gặp được tình yêu ngay khúc ngoặt, anh phải đỡ cho được người ta đấy nhé.”

Khóe môi Chu Thời Duật khẽ cong lên.

Cô chính là tên sát thủ tình trường kia nhỉ.

May mà anh đỡ được rồi.

“Đi chưa vậy?” Bùi Vũ Ninh lặng lẽ thò đầu ra hỏi.

Lúc này Chu Thời Duật mới chậm rãi buông tay: “Đi rồi.”

Bùi Vũ Ninh không ngờ rằng nhà hàng mà Tống Nguyên Nguyên hẹn cô lại là ở đây, quả nhiên sợ cái gì là có cái đó.

“Hên là tôi phản ứng nhanh.” Cô nói

Chỉ là còn chưa kịp thở phào thì âm thanh tin nhắn điện thoại đột nhiên vang lên.

Một dự cảm xấu bỗng nhiên ập đến, Bùi Vũ Ninh nhanh chóng mở điện thoại ra.

Trong boxchat riêng của nhóm bọn họ, sự phấn khích của Tống Nguyên Nguyên cơ hồ muốn tràn ra khỏi màn hình:

[K1ch thích quá, Ninh Ninh cậu đoán xem vừa rồi mình gặp được ai!]

[Hahaha, chắc chắn có đánh chết cậu cũng đoán không ra, tớ nhìn thấy Chu Thời Duật đấy!]

[Cậu dám tin không, anh ấy dám trắng trợn lộ liễu chơi trò kabedon với một cô nàng tóc hồng ở hành lang nhà hàng!]

Không biết có phải là sau khi kích động đi qua, đại khái Tống Nguyên Nguyên cũng nhận ra mình gửi nhầm chỗ, thế là nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ –

Tống Nguyên Nguyên đã thu hồi một tin nhắn.

Tống Nguyên Nguyên đã thu hồi một tin nhắn.

Tống Nguyên Nguyên đã thu hồi một tin nhắn.

Mấy giây sau –

Tống Tinh Dã: [?]

Bùi Chiêu: [?]

Thịnh Thiêm: [@Chu Thời Duật, khẩu vị đặc biệt nhỉ, cô nàng tóc hồng à?]

Bùi Vũ Ninh: …..

Chu Thời Duật: …..

Bình luận

Truyện đang đọc