YÊU ĐƯƠNG TỰ NGUYỆN

Sự cố tới quá nhanh quá bất ngờ, thậm chí còn không có cảm giác chân thật, trong nháy mắt, Bùi Vũ Ninh tưởng rằng đây không phải là sự thật.

Cô thậm chí còn đang tẩy não cho mình, không thể nào, không thể nào –

Nhưng khi xúc cảm ấm áp giữa môi truyền đến, cô mới rõ ràng và trì độn cảm nhận được hơi ấm của Chu Thời Duật, dần dần từ bờ môi lan ra khắp người.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, Bùi Vũ Ninh phản ứng lại, nhanh chóng đẩy người đàn ông trên người ra.

Cổ áo của Chu Thời Duật bị cô lôi kéo lộn xộn, dưới cổ áo là vùng xương quai xanh mơ hồ lộ ra, không hiểu sao lại lộ ra vài phần mờ ám.

Anh dường như vẫn chưa thể phản ứng lại chuyện đang xảy ra.

Bùi Vũ Ninh nhìn anh mà không biết làm sao, không dám tin vừa rồi cô rốt cuộc đã làm gì, cô sờ môi mình: “Anh – “

Chu Thời Duật thân là người làm ra chuyện này một cách bị động, bình thường anh điềm tĩnh như thế nào thì hiện tại cũng có chút sững sờ, anh mấp máy miệng muốn nói gì đó, lại bị Bùi Vũ Ninh đột ngột đứng dậy ngăn lại.

Cô đến giày cũng không kịp thay, mang đôi dép lê khập khiễng đi ra ngoài, thậm chí có thể nói là chạy.

Chu Thời Duật đi theo: “Ninh –“

“Anh đứng lại, không được nhúc nhích!” Bùi Vũ Ninh không quay đầu lại, mà đưa lưng về phía anh, cô đưa tay ngăn cản: “Đừng kêu tôi, cũng đừng đi theo tôi.”

“…..”

Chu Thời Duật chỉ đành đứng im tại chỗ, cứ như vậy nhìn Bùi Vũ Ninh khập khiễng rời khỏi nhà.

Cạch, cánh cửa đóng sầm lại.

Căn phòng lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, là loại yên tĩnh đến cực độ, yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe, đến mức Chu Thời Duật không có cách nào khống chế nhịp tim mình.

Trong phòng khách trống rỗng, đôi giày cao gót của Bùi Vũ Ninh vẫn đang đặt cạnh huyền quan, là loại giày gót nhọn, kiểu dáng rất đẹp.

Chu Thời Duật đứng một hồi sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống, xoa thái dương.

Vốn nghĩ rằng mình đang ngăn cản một màn có thể khiến mọi người xấu hổ nhưng không ngờ lại phát sinh một chuyên càng kịch tính, càng xấu hổ hơn.

….. Ông Trời có phải đang muốn chơi anh không.



Bùi Vũ Ninh gần như là chạy trối chết.

Bất chấp cái chân đau, cô dường như bị sốc đến mức quên luôn cả cảm giác đau đớn, cô chạy một mạch ra ngoài, vội vàng gọi một chiếc taxi bên đường.

Cửa xe vừa đóng, tài xế không biết chuyện gì nói: “Xin chào quý khách, xin hãy thắt dây an toàn.”

Người ngồi đằng sau lại không có phản ứng gì.

Tài xế lại nói: “Người đẹp, xin hãy thắt dây an toàn.”

Bùi Vũ Ninh lúc này mới hoàn hồi lại một chút, sau khi thắt dây an toàn, cô hít một hơi thật sâu, dùng tay che mặt.

Bị điên mà.

Cô đã làm những gì vậy… vừa rồi rốt cuộc cô đã làm gì vậy!

Cô với Chu Thời Duật hôn nhau rồi hả?

Tình hình vừa rồi quá hỗn loạn, cô muốn kéo Chu Thời Duật, Chu Thời Duật cũng muốn kéo cô, kết quả hai người vừa túm lấy nhau thì liền xảy ra chuyện “cẩu huyết” như vậy.

….. Điên rồi, điên thật rồi.

Bùi Vũ Ninh cảm thấy nếu bây giờ trước mặt cô có một cái hố, cô nhất định sẽ không chút do dự mà nhảy xuống, chôn luôn mình vào trong.

Tài xế phía trước thỉnh thoáng liếc nhìn Bùi Vũ Ninh, thấy cô vừa lên xe thì ôm đầu, bộ dạng hình như rất đau khổ, quan tâm hỏi: “Người đẹp, cô không sao chứ, có cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?”

Bùi Vũ Ninh: “…..”

Cô đúng là muốn đến bệnh viện ngay bây giờ…. để bơm oxi.

Bùi Vũ Ninh cảm thấy toàn thân đều đang được bao phủ bởi áp lực nụ hôn của Chu Thời Duật, cô sắp hít thở không thông rồi.

Cô hít thật sâu một hơi, cố gắng không để bản thân không nghĩ đến chuyện hôn cô và Chu Thời Duật hôn nhau, nói với tài xế: “Bác tài, mở vài bài nhạc đi.”

Tài xế ồ một tiếng, lập tức mở đài FM trong xe lên, giọng nói nhẹ nhàng của người dẫn chương trình phát thanh từ trong vang lên: “Được rồi, tiếp theo đây chính là khoảng thời gian ngọt ngào của chúng ta, gửi đến cho mọi người một bài hát xưa, tên là , hi vọng mọi người hôm nay đều sẽ nhận được một nụ hôn ngọt ngào nha ~”

Bùi Vũ Ninh: “???”

Một giai điệu mơ hồ nhanh chóng phát ra từ loa –

“Có thể cho tôi một nụ hôn hay không.”

“Hôn lên mặt tôi này, để lưu lại dấu ấn của tình yêu.”

“Có thể cho tôi một nụ hôn hay không.”

“Hôn lên trái tim tôi này, để tôi thêm nhớ em.”

Bùi Vũ Ninh: “….”

“Tắt đi, tắt ngay lập tức.”

Tài xế sợ đến mức run cả tay, vội vàng tắt nhạc, dè dặt nhìn người phụ nữ nắng mưa thất thường ngồi đằng sau.

Đời này của Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ cảm thấy câm nín như vậy, cô chỉ muốn nghe một bài nhạc để chuyển hướng sự chú ý thế mà lại bị nhắc lại việc vừa ngu xuẩn vừa điên rồ mà mình vừa làm.

Đột nhiên điện thoại vang lên.

Bùi Vũ Ninh cúi đầu mở lên.

Là Chu Thời Duật gửi tới: “Tôi chỉ muốn kéo em, không ngờ lại xảy ra sự cố, xin lỗi.”

Bùi Vũ Ninh nhắm mắt lại, không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Cô cũng muốn xem như chưa xảy ra chuyện gì nhưng đây là hôn, là thật sự tiếp xúc giữa môi và môi với một người đàn ông, và cũng là nụ hôn đầu của cô.

Còn là với người mà mình đấu võ mồm từ nhỏ đến lớn.

Cô làm sao có thể điềm nhiên như không coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tài xế nhận thấy được tâm trạng bất ổn của Bùi Vũ Ninh, có lẽ là sợ gặp phải rắc rối, âm thầm gia tăng tốc độ, chưa đến một lúc đã chở người đến hồ Phỉ Thúy.

Bùi Vũ Ninh vừa xuống xe đã nhìn thấy Vương Tử đứng ngay cửa, giống như sớm biết là cô sẽ về.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy cô, Vương Tử đã chạy nhanh tới đón: “Sao đột nhiên cô chủ lại về thế? Không phải đang đi làm sao?”

Bùi Vũ Ninh không nói chuyện, trực tiếp đi về phòng.

Vương Tử tuy đã sớm nhận được tin tức từ Chu Thời Duật, biết Bùi Vũ Ninh bị trật chân nhưng vẫn giả bộ là mới vừa phát hiện, giật nẩy người: “Cô chủ, chân cô sao thế này? Vân Hòa, mau đem đá tới!”

…..

Chuyện Bùi Vũ Ninh bị thương không phải là chuyện nhỏ, đám người giúp việc chạy tới chạy lui,  người thì tìm hộp cứu thương, người thì tìm đá lạnh, người thì tìm bác sĩ.

Cả nhà bận rộn ngược xuôi, chỉ có Bùi Vũ Ninh không nói lời nào, sau khi về nhà thì liền lên phòng ngủ ở tầng 2.

Cô ngồi xuống sô pha, cố gắng trấn tĩnh lại.

Người giúp việc lần lượt đem hộp thuốc, đá lạnh tới giúp cô giảm sưng, vây quanh chăm sóc cô.

Trong đầu Bùi Vũ Ninh trống rỗng nên cũng không nói gì, chỉ ngồi đó và mặc cho người hý hoáy.

Vân Hòa cẩn thận khử trùng cho cô rồi thoa thuốc mỡ lên, nhẹ nhàng gác chân cô lên sô pha, đặt túi chườm lên trên.

Làm xong hết thảy, Vân Hòa nhìn Bùi Vũ Ninh nãy giờ vẫn luôn lơ ngơ.

“Chị.”

“Chị?”

Gọi đến hai lần, Bùi Vũ Ninh dường như mới nghe thấy, ngẩng đầu lên: “Hả.”

Vân Hòa nghi hoặc quan sát cô, chỉ vào miệng của mình: “Chị…”

Mặt Bùi Vũ Ninh đỏ cả lên, đột nhiên cảm thấy như bị giẫm phải đuôi: “Miệng chị làm sao? Có, có vấn đề gì à?”

Cô vừa nói vừa nhảy dựng lên đi vào nhà vệ sinh.

Vân Hòa ngơ ngác: “….?”

Em chỉ là muốn nói màu son hôm nay của chị đẹp quá thôi mà.

Tim của Bùi Vũ Ninh đập mạnh, cô đóng cửa nhà vệ sinh lại, cẩn thận quan sát mình trong gương.

Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô càng nhìn càng cảm thấy miệng của mình hôm nay khang khác mọi ngày, hình như đỏ hơn một chút.

Đỏ đến mức cứ như là Chu Thời Duật cố ý lưu lại chứng cứ anh đã hôn cô.

Bùi Vũ Ninh vội vàng mở van nước, dùng tay hứng lấy nước, cô cho đủ loại sữa rửa mặt và nước tẩy trang vào cùng, rửa đi rửa lại nhiều lần.

Sau khi rửa mặt sáu lần như vậy, Bùi Vũ Ninh ngẩng đầu lên, nhìn bản thân mình qua gương.

Trên làn da có những giọt nước trượt xuống, sạch sẽ trắng nõn, vô cùng mịn màng.

Sự luống cuống không thể giải thích được trong lòng cuối cùng cũng bị áp chế đi một chút. Cô dùng khăn lông lau sạch mặt, ra khỏi nhà vệ sinh, lại ngồi xuống sô pha.

Nhưng cái mông vừa đặt xuống thì cơ thể cô tựa như đánh thức lại trí nhớ, nhất thời lại nghĩ đến cảnh tượng ngã xuống ghế sô pha ở nhà Chu Thời Duật.

Hơi ấm bờ môi của Chu Thời Duật nhanh chóng lan khắp mặt cô, dính lên trên miệng, như thể bị ma ám không cách nào thoát khỏi.

Thậm chí còn có một giọng nói hét lên trong đầu:

“Bùi Vũ Ninh, mày mới hôn anh ta có 1 cái.”

“Nụ hôn đầu mà hôn 1 cái sao mà được.”

“1 cái là xảy ra chuyện đó, chuyện tình cảm sau này của mày đều sẽ không thuận lợi.”

“Tất cả những lần đầu tiên trong chuyện yêu đương bắt buộc phải là 6 mới có thể viên mãn hạnh phúc.”

“Nếu như không phải, xui xẻo sẽ ập đến.”

…..

Bùi Vũ Ninh cảm thấy hành vi mua 6 cái túi, rửa tay 6 lần thường ngày của mình đã là quá lắm rồi, nào ngờ chứng rối loạn cưỡng chế của cô thế mà lại phát tác vào lúc này.

Hôn 6 cái? Cô là bị điên à.

Bùi Vũ Ninh nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ mớ suy nghĩ lung tung này, mở cửa phòng ra đi tới phòng spa trong nhà, bảo chuyên viên spa:

“Chăm sóc môi cho tôi, làm loại làm sạch sâu.”

Mỗi ngày Bùi Vũ Ninh đều sẽ làm một số liệu pháp spa nên chuyên viên spa không cảm thấy hành vi của cô hôm nay có gì khác thường, cho đến khi –

Làm xong lần thứ nhất.

Bùi Vũ Ninh: “Tiếp tục.”

Làm xong lần thứ hai.

“Tiếp tục.”

“…..”

Cứ liên tục như vậy, làm lần thứ 6, cho đến khi chuyên viên spa cảm thấy mình đã làm đến mức sắp lột đi một lớp da môi của Bùi Vũ Ninh thì rốt cuộc cô cũng kêu dừng.

Bùi Vũ Ninh cũng không giải thích gì, sau khi làm xong thì về phòng.

Cô vừa đóng cửa lại thì Chu Thời Duật lại gọi điện thoại đến.

Tiếng chuông liên tục vang lên, tim Bùi Vũ Ninh đập như trống đánh khi thấy tên anh.

Cô hít vào rồi thở ra, để không làm mọi chuyện thêm xấu hổ hơn, cô giả vờ như không có chuyện gì bắt máy: “Gì.”

Hai người đều ngầm không nhắc tới chuyện nụ hôn kia, Chu Thời Duật hỏi cô: “Chân em đỡ chút nào chưa.”

Bùi Vũ Ninh: “Đỡ nhiều rồi.”

“…..”

“…..”

Bỗng nhiên tẻ ngắt và trầm mặc.

Giọng Chu Thời Duật khàn khàn, anh hơi ngừng lại rồi nói: “Vậy em đừng nghĩ nhiều, nghỉ sớm đi.”

Bùi Vũ Ninh: “…..”

Ai nghĩ nhiều, cô nghĩ nhiều khi nào?

Anh cho rằng là tôi vẫn còn đang dư âm cái hôn của anh ấy hả?

Lòng bàn tay của Bùi Vũ Ninh không hiểu sao lại ra mồ hôi, vội đổi sang tay khác: “Là anh nghĩ nhiều thì có, tôi không có rảnh để nghĩ, tôi muốn đi ngủ, vậy nha, cúp đây.”

Chu Thời Duật: “…..”

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vũ Ninh mới phát hiện không biết từ lúc nào nhịp tim của cô lại đập thình thịch như vậy, cứ như muốn nhảy vọt lên cổ họng.

Cô vội vàng đi tắm, cơm cũng không ăn đã vội kéo chăn lên đi ngủ.

Vừa ngủ vừa ám thị bản thân: Chuyện hôm nay thì để hôm nay, mai ngủ dậy là sẽ quên hết.

Nghĩ như vậy, Bùi Vũ Ninh bèn nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân nhanh vào giấc, kết thúc một ngày vớ vẩn như vậy.

Đợi đến khi mặt trời lại mọc lên, cô nhất định có thể quên hết mọi chuyện hôm nay.

Nhưng khi Bùi Vũ Ninh vừa nhắm mắt lại –

Một gương mặt quen thuộc trong bóng đêm lại từ từ áp lại gần, giây tiếp theo, môi cô như lại bị hai cánh môi mềm mại, ấm áp chặn lại, một giọng nói hư ảo lại phát ra từ trong đầu:

“6 lần…phải 6 lần một lần cũng không được thiếu, nếu không sẽ gặp phải xui xẻo.”

“Sợ mất đi tình yêu không?”

“Mau dậy đi, đừng ngủ!”

“Đi làm cho xong, mau đi làm cho xong.”

Bùi Vũ Ninh không thể đuổi được âm thanh này đi.

Trên thực tế, trước đây mỗi lần cô lên cơn, cô đều để mặc nó phát tác và thỏa mãn yêu cầu của nó.

Mua túi phải mua 6 cái mới có cảm giác an toàn, vậy thì mua. Rửa tay phải rửa 6 lần mới thấy sạch, vậy thì rửa. Đi xa nhà thì thích chọn số 6 hoặc thứ 6, vậy thì cứ chọn thời gian thích hợp.

Nhưng bây giờ muốn cô hôn Chu Thời Duật 6 lần?

Loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này Bùi Vũ Ninh thật sự làm không được.

Cô bất đắc dĩ đứng dậy, rót cho mình một ly rượu vang, dự định làm cho bản thân say mèm đi rồi ngủ.

Nhưng một ly lại một ly, tửu lượng tối nay của cô cứ như được bật hack vậy, uống kiểu gì cũng không say.

Miệng của Chu Thời Duật có phải được phù phép không vậy, chạm có một cái mà đã chuyển tửu lượng của anh sang cô rồi à.

Trong căn phòng yên tĩnh, Bùi Vũ Ninh nhíu mày thật chặt, thỉnh thoảng lại lăn qua lộn lại. Không biết đã kiên trì được bao lâu, cuối cùng vẫn là khó mà khống chế được sự bức bối trong người, cô đột ngột ngồi dậy.

Cô ấn màn hình điện thoại, bây giờ đã là 11h đêm rồi.

Mặc dù cô rất rất không muốn nhưng lúc chứng cưỡng chế phát tác, Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ có lựa chọn.

Cô rất hiểu rõ bản thân mình, càng chống cự sẽ chỉ càng thêm nhiều suy nghĩ bất an và lo lắng.

Bùi Vũ Ninh nhắm mắt lại, không ngừng củng cố lại tâm trí mình.

Hôn 1 lần cũng là hôn, hôn 6 lần cũng là hôn, dù sao thì cũng hôn rồi, 1 lần với 6 lần có khác gì nhau đâu.

Nếu như cô không hoàn thành đủ 6 lần thì tối nay cô sẽ không thể yên ổn được, sự lo âu do chứng cưỡng chế mang tới thậm chí còn muốn vượt qua cả chuyện không cẩn thận hôn môi với Chu Thời Duật.

Bùi Vũ Ninh xuống giường, tùy tiện đổi bộ quần áo khác, lợi dụng đêm tối lặng lẽ ra khỏi nhà.

Cô không gọi tài xế  mà tự mình bắt xe tới khu nhà của Chu Thời Duật, khó mà có thể tưởng tượng nổi mấy tiếng trước cô vừa chạy trối chết ra khỏi nơi này, mấy tiếng sau lại chủ động tới đây.

Thậm chí còn muốn làm lại chuyện hồi chiều thêm lần nữa.

Bùi Vũ Ninh biết bản thân mình rất vô lý, vô lý đến mức không biết lát nữa khi gặp Chu Thời Duật thì phải giải thích sao với anh chuyện cô muốn hôn anh lần nữa.

Chu Thời Duật chắc sẽ không nghĩ cô là loại bi3n thái d3 xồm đâu nhỉ.

Lúc chiều sau khi hôn qua, nếm được vị ngọt, nửa đêm lại đến nhà anh đòi hôn.

Bùi Vũ Ninh tựa như bị phân liệt thành hai nhân cách, mạch suy nghĩ cứ lung tung, cô bảo tài xế dừng xe ngay bên vệ đường.

Trước đây, khi đủ loại cưỡng chế kỳ quái phát tác, Bùi Vũ Ninh đều sẽ âm thầm làm xong, hoặc là dùng tiền, hoặc là dùng đủ mọi cách, tóm lại sẽ không quấy rầy đến người khác. Cũng chính vì thế, ngoại trừ ông nội hơi phát hiện ra cô thích số 6, cho rằng cô coi số 6 là số may mắn thì không ai biết được cô bị ám ảnh cưỡng chế cả.

Nhưng hôm nay không giống mọi hôm.

Cô thế mà lại phát tác chứng cưỡng chế với Chu Thời Duật, không lẽ cô lại ném cho anh ta một tấm thẻ đen, bắt anh hôn cô thêm 5 lần à?

Bùi Vũ Ninh ngồi ở đằng sau bị giày vò rất lâu, mấy lần định quay về nhưng con quỷ bên trong lại thúc giục cô, nghĩ thì cô dám nghĩ nhưng ý chí để làm thì cô không.

Sau khi giằng co một hồi, cô vẫn là thỏa hiệp, kêu tài xế khởi động lại xe, chạy về địa điểm định sẵn.

11h30 đêm, Bùi Vũ Ninh lần nữa đứng trước nhà của Chu Thời Duật.

Cô đứng im, tay do dự ngừng trên chuông cửa, đây là lần đầu tiên trong đời cô do dự đến như vậy.

Sau khi làm xong công tác tư tưởng, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là nhắm lại rồi hôn anh ta 5 cái thôi mà, nháy mắt là xong, coi như là uống say rồi nên phát điên đi.

Bùi Vũ Ninh hít một hơi thật sâu, ấn chuông cửa.

Mặc dù đã làm chuẩn bị trong lòng vô số lần nhưng khi cửa vừa mở, ngay khi cô vừa nhìn thấy Chu Thời Duật thì những lời nghĩ sẵn trong đầu trong nháy mắt liền trống trơn.

Chu Thời Duật hình như mới tắm xong, tóc vẫn còn nhiễu nước, anh mặc quần áo ở nhà, nhìn thấy rõ cả xương quai xanh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, còn chưa kịp hâm nóng bầu không khí, thì Bùi Vũ Ninh lại bất giác nhớ đến cảnh tượng lúc chiều.

Ngượng ngùng, xấu hổ, câm nín, kinh ngạc, đủ loại cảm xúc đan xen, nhịp tim cô tựa hồ cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

Đã trễ như vậy rồi, cô còn muốn đến tìm anh, còn muốn đòi hôn.

Tên khùng trong phim cũng chả dám diễn như vậy nữa là.

Chu Thời Duật rất ngạc nhiên khi Bùi Vũ Ninh lại đến đây nửa đêm, anh nhìn cô, dừng động tác lau tóc: “Không phải em ngủ rồi à.”

Bùi Vũ Ninh: “Anh cho rằng tôi có thể ngủ được à.”

“…..”

Thấy Bùi Vũ Ninh có chuyện muốn nói, đoán là vì chuyện lúc chiều, Chu Thời Duật nép người sang: “Vào rồi nói.”

Ai ngờ Bùi Vũ Ninh lại nói: “Không cần, tôi rời đi liền.”

Chu Thời Duật: “?”

Chu Thời Duật có chút khó hiểu, anh nhìn cô.

Bùi Vũ Ninh cũng ngước mắt lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt Bùi Vũ Ninh từ từ dừng lại trên môi Chu Thời Duật.

Dáng môi của anh rất đẹp, mím môi tự nhiên, lại còn mang vẻ lạnh lùng cấm dục, chắc là do anh vừa tắm xong, bây giờ trên người còn phảng phất mùi hương thanh mát.

Bùi Vũ Ninh tiến lên một bước, gắt gao nhìn đôi môi kia.

Đôi môi khiến cô như phát điên vào lúc này.

“Chu Thời Duật.”

Bùi Vũ Ninh hít một hơi thật sâu, ra lệnh cho anh một cách gian nan:

“Để cho tôi hôn thêm 5 lần nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc