YÊU ĐƯƠNG TỰ NGUYỆN

Bùi Vũ Ninh vẫn chưa nghe ra câu “biết” này của Chu Thời Duật có thâm ý khác.

Ông cụ gọi điện thoại tới nói là đi trước, bảo cô cũng đi ngủ sớm một chút, đừng làm ảnh hưởng ba mẹ Chu nghỉ ngơi.

Bùi Vũ Ninh lúc này mới phát hiện đã hơn 9 giờ tối.

Tiểu thuyết đã đọc rồi, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện của Bùi Vũ Ninh, hai người trưởng thành chen chúc trong cái lều này quả thật hơi chật chội. Cô đổ chút mồ hôi, đi ra nói:

“Nóng quá, tôi đi tắm đã.”

Chu Thời Duật liền rời khỏi phòng.

Chu Thời Duật đi rồi, Bùi Vũ Ninh mở đồ ngủ anh mua cho cô ra, nhìn thoáng qua liền nhíu mày.

Cô im lặng, thả áo ngủ lại vào túi, sau đó quay đầu nhìn lướt qua căn phòng, tầm mắt rơi vào một tủ quần áo bên cạnh giường.

Bùi Vũ Ninh bước tới mở cửa tủ.

Mặc dù bên trong vẫn còn treo quần áo trước kia của cô. Nhưng khi đó cô 13 tuổi, hiện tại cô đã 23, quần áo căn bản không vừa nữa.

Ngay khi chuẩn bị đóng tủ quần áo lại, Bùi Vũ Ninh bỗng nhiên phát hiện trong góc tủ quần áo treo một cái áo thun màu đen.

Cô lấy cái áo ra.

Chiếc áo này rộng thùng thình, kiểu dáng trông giống áo oversize, chất liệu cũng rất thoải mái.

Trong ấn tượng, Bùi Vũ Ninh không nhớ mình từng mặc cái áo thun nào như vậy, có điều khi đó mẹ Chu mua rất nhiều quần áo cho cô, thỉnh thoảng kích cỡ quá rộng hoặc quá nhỏ cũng rất bình thường.

Bùi Vũ Ninh đưa lên người ướm thử, áo thun vừa vặn dài đến đùi, mặc tạm như đồ ngủ một đêm cũng rất được.



Mười phút sau, Bùi Vũ Ninh tắm nhanh rồi bước ra, chiếc áo thun đen mềm mại, mặc ở trên người rất thoải mái.

Cô sấy tóc khô một nửa thì muốn tìm một sợi dây buộc tóc cột lên. Cô nhớ trước kia trong ngăn bàn có rất nhiều dây thun dự phòng, cô đi qua mở ngăn kéo ra, quả nhiên tìm được một sợi ở bên trong. Lúc ngẩng đầu lên cột tóc, mắt khẽ ngước lên liền nhìn thấy một khung ảnh trên ô vuông giá sách.

Là ảnh cô chụp cùng Chu Thời Duật và ba mẹ anh mười năm trước.

Trong ảnh cô vẫn còn cột tóc đuôi ngựa cao, ánh mắt non nớt ngây ngô. Bùi Vũ Ninh cầm lên xem, theo bản năng đưa tay lau, nhưng không phát hiện hạt bụi nào.

Chắc là mẹ Chu thường xuyên tới dọn dẹp căn phòng này.

Bùi Vũ Ninh lại càng cảm động, đang muốn đặt khung ảnh lại thì chợt nhớ ra điều gì đó liền nhìn xuống dưới góc phải.

Cô nhớ khi vừa vào cấp ba có chụp ảnh làm thẻ học sinh, cô từng nhét một tấm vào đây làm kỷ niệm, bây giờ lại không thấy đâu.

Bùi Vũ Ninh lật khung ảnh qua lại tìm một lần, thực sự không có.

Kỳ lạ.

Cô nhíu mày, chẳng lẽ là cô nhớ lầm?

Lúc cô đang nghĩ ngợi, lại có người gõ cửa.

Bùi Vũ Ninh đi đến mở cửa, là Chu Thời Duật, trong tay anh bưng một chén đồ ngọt nhẹ nhàng nói: “Mẹ tôi nấu, kêu tôi ——”

Lời còn chưa dứt, Chu Thời Duật liền thấy được áo thun màu đen mà Bùi Vũ Ninh mặc trên người.

Anh ngơ ngẩn: “Sao em lại mặc ——”

Nhưng câu nói kế tiếp tới bên miệng vẫn không nói ra, chỉ đổi giọng hỏi: “Sao em không thay đồ tôi mua cho em?”

Bùi Vũ Ninh liếc xéo anh một cái, lấy cái váy ngủ từ trong túi giấy ra: “Tôi còn muốn hỏi anh mua cho tôi chiếc váy ngủ gợi cảm như vậy làm gì?”

Chu Thời Duật: “?”

Chu Thời Duật nhìn thoáng qua chiếc váy ngủ kia.

Váy hai dây bằng lụa, vải dệt mỏng như cánh ve, hai dây áo mảnh buông xuống mềm mại mỏng manh.

Lại nhìn Bùi Vũ Ninh, nửa mái tóc dài tùy ý buộc ở phía sau, có vài sợi buông lơi trước ngực, trên làn da mới vừa tắm xong phủ hơi sương, khi nói chuyện với anh, đôi môi ửng đỏ ướt át mấp máy.

Hình ảnh như vậy kết hợp lại với nhau, không cần mặc vào cũng có thể làm Chu Thời Duật có một số suy nghĩ không phù hợp.

Cổ họng anh khô khốc, dời mắt giải thích: “Tôi không xem, trực tiếp bảo nhân viên lấy mẫu mới nhất, tôi không biết là kiểu dáng này.”

Bùi Vũ Ninh nhét váy ngủ lại trong túi: “Cũng may trong tủ quần áo của tôi có một cái áo thun oversize, bằng không nửa đêm muốn xuống lầu tìm gì ăn cũng ngại ra ngoài.”

Chu Thời Duật nhìn chiếc áo thun cô đang mặc, muốn nói lại thôi.

Bỏ đi, mặc cũng mặc rồi, chẳng lẽ muốn cô ấy cởi ra sao.

Chu Thời Duật không nói nữa, đặt đồ ngọt lên bàn: “Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi về đây.”

Chỉ là đóng cửa lại, hai sợi dây áo mỏng manh kia không hiểu sao lại đung đưa trước mắt, làm tâm trí anh rối loạn.

Lúc anh xuống lầu, mẹ Chu lên tiếng: “Sao con lại xuống đây?”

“Con đi đây, con về còn có việc.”

Mẹ Chu oán trách: “Đứa nhỏ này thật là, đã về rồi còn không ở nhà một đêm, chẳng mấy khi Ninh Ninh cũng ở đây, hai đứa cũng có thể ôn chuyện, bồi dưỡng tình cảm.”

Chu Thời Duật nghẹn lời.

Hơn nửa đêm còn bồi dưỡng cảm tình gì, mẹ của anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì, còn ngại lửa trong lòng anh chưa đủ lớn chưa đủ nóng sao.

Chu Thời Duật phớt lờ mẹ mình, lái xe về thẳng căn hộ trong trung tâm thành phố.

Nhưng sau khi về nhà, người vẫn luôn có thói quen làm việc và nghỉ ngơi hợp lý như anh lại không vội tắm rửa đi ngủ.

Anh ngồi ở bàn trong phòng làm việc, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những gì Bùi Vũ Ninh đã nói ——

“Anh ta thích người ta mà không nói, không nói thì sao mà người ta biết được anh ta thích cô ấy…”

“Nữ chính cũng đâu có mở thiên nhãn, càng không phải là con giun trong bụng anh ta.”

“Nói không chừng nữ chính cũng đang đợi anh ta mở lời, hai người đều không mở miệng thì yêu đương kiểu gì được.”

….

Nhiều năm như vậy, đúng là Chu Thời Duật chưa từng biểu đạt chút tâm ý nào với Bùi Vũ Ninh.

Anh đã quên mình bắt đầu có tình cảm với cô từ khi nào, có lẽ là từ khi thấy ánh mắt hoảng sợ bất an của cô lần đầu gặp mặt, có lẽ là những ngày chung sống sau này.

Chu Thời Duật mới đầu không để ý, cũng không hề phát hiện, cho đến khi Bùi Vũ Ninh 15 tuổi dọn khỏi nhà họ Chu.

Tối ngày Bùi Vũ Ninh rời đi, Chu Thời Duật mới cảm thấy thế giới của mình hình như thiếu mất một mảnh, không thể hoàn chỉnh.

Bùi Vũ Ninh học cấp ba tại một trường quốc tế nội trú, hai người ít gặp mặt, quan hệ cũng càng ngày càng xa cách, mãi mới có dịp gặp nhau cũng toàn là cãi nhau.

Sau này, anh cũng ra nước ngoài du học, cơ hội gặp mặt càng ít.

Sau đó nữa, anh gây dựng sự nghiệp, cô rời đi, mấy năm nay, bọn họ cứ liên tục bỏ lỡ.

Bởi vì một câu “không thể nào” mà Bùi Vũ Ninh nói trong đêm làm lễ trưởng thành, mấy năm nay Chu Thời Duật vẫn luôn im miệng không đề cập tới.

Nhưng đêm nay, anh cảm thấy có lẽ mình nên buông khúc mắc.

Bóng đêm đen kịt, bóng cây bị gió thổi đong đưa loang lổ trước cửa sổ, Chu Thời Duật lấy một cuốn sổ ghi chú có cái bìa hơi cũ màu đen từ trong ngăn kéo ra.

Anh mở nó ra, nhìn nội dung được ghi lại trên từng trang, đột nhiên suy nghĩ ——

Bùi Vũ Ninh 18 tuổi nói không có khả năng.

Bùi Vũ Ninh 23 tuổi sẽ cho nhau một cơ hội chứ?

Ít nhất, có thể phá vỡ trạng thái hiện tại giữa họ.



Ngày hôm sau, mặc dù mẹ Chu nói có thể ngủ nướng, đảm bảo Chu Thời Duật sẽ không trách cứ, nhưng Bùi Vũ Ninh vẫn đến công ty đúng giờ.

Cô không muốn bị Chu Thời Duật quy chụp là ham chơi, đi trễ, đến chỗ ông nội cáo trạng.

Hơn nữa, bây giờ cô đang tiếp nhận dự án Hồng Nhân Quán, đúng là có một đống việc cần phải xử lý.

Trong thang máy, Bùi Vũ Ninh chuyên tâm chỉnh trang lại tóc giả của mình, không ngờ lại thấy Chu Thời Duật đi tới.

Tới Hoa Việt lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Bùi Vũ Ninh tới công ty trước Chu Thời Duật, mỗi lần cô cho rằng mình tới rất sớm, Chu Thời Duật vẫn luôn đến sớm hơn.

Nhưng hôm nay cô xem như tới sát giờ, không ngờ Chu Thời Duật còn tới muộn hơn cô.

Bùi Vũ Ninh không nhịn được cười anh: “Tối hôm qua anh không ngủ ngon sao, sao lại đến muộn?”

Chu Thời Duật ấn tầng 56, đứng yên khẽ ậm ừ.

Bùi Vũ Ninh không nhìn ra cảm xúc mà anh che giấu, cô đưa túi giấy trong tay cho anh: “Cái váy này trả cho anh, tối hôm qua tôi không dùng.”

Là váy ngủ bằng lụa Chu Thời Duật mua ngày hôm qua.

Chu Thời Duật không nhận: “Em không thích thì vứt là được.”

Nhãn trên váy ghi năm chữ số, Bùi Vũ Ninh cạn lời: “Phô trương lãng phí cũng không giống cách của anh.”

Cô đành phải cầm túi giấy: “Bỏ đi, tôi giữ tạm trước vậy.”

Hai người lần lượt đi vào văn phòng, sau khi Chu Thời Duật ngồi xuống thì nhàn nhạt nói với Bùi Vũ Ninh: “Buổi chiều Bùi Cận hẹn tôi chơi bóng, em chuẩn bị một chút, đến lúc đó cùng đi.”

“Nhưng buổi chiều tôi sẽ thảo luận hợp đồng với quản lý của công ty Cổ phần Lợi Kiến.” Bùi Vũ Ninh cảm thấy mình không phân thân được liền từ chối: “Không rảnh đi chơi với anh.”

“Em cho rằng Bùi Cận tìm tôi chơi sao?” Chu Thời Duật ngồi trên ghế nhìn cô: “Kinh doanh không nhất thiết phải bàn bạc ở văn phòng, em làm người lãnh đạo, trên đầu cũng không thể chỉ có một việc, xã giao h ợp lý trong kinh doanh ắt không thể thiếu, em phải học được cách phân bổ và tận dụng thời gian.”

“…”

Chu Thời Duật đã bước vào thương trường từ khi 20 tuổi, tự mình gây dựng sự nghiệp mở công ty, đến bây giờ đã 5 năm, kinh nghiệm thực chiến đúng là hơn Bùi Vũ Ninh rất nhiều.

Bùi Vũ Ninh âm thầm thở dài, không nói gì nữa, mở ra máy tính lên liên hệ với bên Cổ phần Lợi Kiến hẹn lại thời gian, sau đó mới hỏi Chu Thời Duật: “Anh của tôi tìm anh vì dự án kia sao?”

Chu Thời Duật: “Có lẽ vậy.”

“Vậy anh nghĩ như thế nào, có muốn cùng anh ấy hợp tác không?”

Chu Thời Duật rút bản kế hoạch của Quân Đình từ xấp dự án trước mặt, lướt qua nội dung bên trên, giọng điệu bình tĩnh: “Để xem.”

Bùi Vũ Ninh không biết Chu Thời Duật tính toán như thế nào, nhưng chuyện này liên quan đến lợi ích của Quân Đình, với tư cách là người thừa kế của Quân Đình, cô lên tiếng can thiệp nhiều cũng không tốt.

Vì thế Bùi Vũ Ninh cũng không hỏi lại, đúng lúc điện thoại đổ chuông. Cô lấy ra xem, vậy mà là Bùi Cận gọi tới.

“Ninh Ninh, gần đây sao không thấy em, không phải em nói tới công ty thực tập sao?”

Bùi Cận nói chuyện đầy quan tâm, Bùi Vũ Ninh xoa xoa thái dương, nói một cách uyển chuyển: “Có lẽ ông nội cảm thấy em chưa đủ tốt nên chưa sắp xếp công việc cho em, em cũng muốn nghỉ ngơi thêm, chờ thêm một thời gian nữa lại tới công ty.”

“Hoá ra là như vậy.” Bùi Cận ở đầu bên kia nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đừng quá áp lực, không có việc gì thì cứ cùng Chiêu Chiêu đi ra ngoài ngắm cảnh, uống trà đi. Đúng rồi, hôm nay anh hẹn Thịnh Thiêm, Nguyên Nguyên chơi golf, còn có Chu Thời Duật, em muốn tới đây chơi không?”

Kỳ thật Bùi Vũ Ninh vừa mới suy nghĩ, ở trước mặt người lạ cô đội tóc giả mang mắt kính còn lừa gạt được, nhưng nếu ở cùng người qua thân quen như Bùi Cận, đúng là có chút nguy hiểm.

Nhưng hiện tại nếu Bùi Cận cũng mời cô, vậy thì cô có thể quang minh chính đại tới, có thể dùng thân phận công tác đi theo Chu Thời Duật mà không cần lo lắng bị nhận ra.

“Được.” Bùi Vũ Ninh lập tức đồng ý.



Ba giờ chiều, Chu Thời Duật lái xe đưa Bùi Vũ Ninh tới sân golf mà Bùi Cận hẹn. Họ khác với những phú nhị đại ăn chơi trác táng ham thích đua xe, bao dưỡng ngôi sao nữ. Sở thích của họ phần lớn là nghiên cứu cổ phiếu, sưu tầm rượu vang đỏ và đánh golf, môn thể thao tưởng chừng nhàn hạ nhưng lại vô cùng tốn kém.

Những cô gái hám tiền trong ngành đào mỏ đều biết, muốn câu một ông lớn thật sự nhất định phải tới câu lạc bộ golf Bán Đảo ở ngoại ô phía đông Bắc Kinh.

Đây là câu lạc bộ golf có ngưỡng đầu vào cao nhất ở Bắc Kinh, cách xa ồn ào náo nhiệt, được xây ở một khu thắng cảnh thiên nhiên trứ danh ở ngoại ô phía đông, chỉ riêng phí hội viên mỗi năm đã sáu chữ số, chưa tính tới các khoản trả trước cho một bộ thiết bị golf, người thường căn bản không chi trả nổi.

Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh đều là hội viên lâu năm ở đây, có điều Bùi Vũ Ninh không thường xuyên tới. Lần gần nhất tới đây chơi là trước khi xuất ngoại, cô cùng Bùi Cận tới đây đánh mấy đường.

Khi họ đến sân golf, có lẽ là do bóng ma của việc bị Tống Nguyên Nguyên bắt gặp tại chỗ lần trước, Bùi Vũ Ninh đợi ở bãi đậu xe một hồi lâu mới đi vào để không xuất hiện cùng lúc với Chu Thời Duật, tỏ vẻ hai người tới riêng lẻ.

Cả nhóm đều đã tới, đang khởi động cho nóng người, Chu Thời Duật cũng đã thay quần áo, người nhặt bóng đang giúp anh lau gậy golf.

Tống Nguyên Nguyên đeo kính râm, vẫy tay với Bùi Vũ Ninh: “Em yêu, ở đây!”

Bùi Chiêu cũng nhiệt tình chạy tới dắt tay Bùi Vũ Ninh: “Chị, mấy ngày không gặp chị rồi, chị đang bận gì thế?”

Chu Thời Duật ở một bên như có như không nhìn qua, nhìn mấy người ở đối diện nửa giây, lại âm thầm dời mắt.

“Không bận gì cả, mấy ngày nay chị ở nhà chơi.” Bùi Vũ Ninh nói.

Người nhặt bóng đem gậy golf mà Bùi Vũ Ninh thường dùng tới: “Cô Bùi.”

Bùi Vũ Ninh cột tóc cao, đội nón che nắng, mặc áo polo màu trắng bó sát người với váy ngắn hồng nhạt và vớ, khoe trọn đôi chân dài thon thả.

Cô cầm gậy golf trong tay, tư thế rất nhàn nhã.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Bùi Cận vẫy tay về hướng cách đó không xa, một chiếc xe golf chạy tới, Bùi Cận xoay người gọi mọi người: “Đi thôi.”

Mọi người lên xe đến sân golf, phong cảnh của Bán Đảo rất đẹp, mặt đất cao thấp nhấp nhô tự nhiên được bao phủ bởi rừng thông rậm rạp, dọc đường đi qua non xanh nước biếc, cảnh đẹp ý vui.

Xe chạy đến phát gần điểm phát bóng thì mọi người xuống xe.

Bọn họ hôm nay chơi lỗ chuẩn par-3*, Bùi Chiêu chủ động nói: “Em chơi không rành, để em giúp mọi người chụp ảnh vậy.”

*Par-3 gồm những lỗ golf ngắn nhất, chính vì thế người chơi dự kiến hoàn thành trong 3 cú đánh. Thông thường, cú đánh đầu tiên sẽ đưa bóng lên green, và 2 cú tiếp theo sẽ đưa bóng vào lỗ. Độ dài tiêu chuẩn của par-3 là 229m.

Vì thế Tống Nguyên Nguyên xung phong làm người phát bóng đầu tiên. Cô nàng đứng ở khu vực phát bóng, tự tin đánh gậy đầu tiên.

Quả bóng bị đánh lên cao, bay một đường dài hình parabol trên không trung sau đó —— ra ngoài biên.

Tống Tinh Dã nhịn không được cười ra tiếng: “Chị tới đây diễn kịch sao Tống Nguyên Nguyên?”

Nữ ngôi sao không ngờ mình lại mắc lỗi trong lần đánh đầu tiên nên im lặng. Cô có chút mất mặt ngồi xuống ghế nghỉ chân do người nhặt bóng mang đến nói: “Không chơi nữa.”

Tống Nguyên Nguyên vốn tới để xem náo nhiệt, bây giờ cô rút lui, cũng chỉ mình Bùi Vũ Ninh là nữ.

Bùi Vũ Ninh nhìn người bạn thân không biết cố gắng của mình, chậm rãi đi đến khu vực phát bóng, ổn định tư thế, vung gậy đánh cú đầu tiên.

Cô dõi mắt theo quả bóng cho đến khi nó chạm đất mới nhẹ nhàng thở ra.

Gậy này mặc dù đánh không xa nhưng ít ra không rơi trúng hố cát ngay gậy đầu như vừa rồi.

Bùi Vũ Ninh đánh xong, Bùi Cận, Tống Tinh Dã, Thịnh Thiêm cũng đều lần lượt ra đánh gậy đầu tiên của mình, cuối cùng mới là Chu Thời Duật.

Người này không chút căng thẳng mà khom lưng, dùng bóng ấn giá đỡ bóng xuống, sau đó đứng thẳng, hơi cúi người về phía trước, nhìn ra xa, hai tay nắm lấy gậy golf.

Khuôn mặt anh rất bình tĩnh, cũng rất thư thái, nhẹ nhàng vung gậy lên ——

Bùi Vũ Ninh cứ như vậy trơ mắt nhìn bóng golf dừng cách lỗ không xa.

Cô im bặt, chỉ có thể nói một chữ phục ở trong lòng.

Đến lượt đánh gậy thứ hai, Bùi Vũ Ninh chơi khá ổn định, thành công đánh vào vùng green*.

Vùng trồng cỏ đặc biệt trên đó có lỗ golf để kết thúc đường golf đó và được cắm cờ để định hướng.

Nhóm người nhàn nhã chơi golf, Tống Nguyên Nguyên ngồi có chút nhàm chán, chủ động khơi mào đề tài: “Đừng chỉ chơi chứ, gần đây trong vòng có chuyện gì hay không? Chúng ta tán gẫu đi.”

Bùi Chiêu trả lời cô: “Em nghe nói Triệu Thạc Nhi mới về lại Nam Á.”

Tống Nguyên Nguyên khinh thường xì một tiếng: “Mới về? Nếu chị là cô ta thì đã chuồn ngay trong đêm tổ chức sự kiện đó rồi.”

“Rồi cô ta có quay về không?”

“Ai biết được, tình yêu có trở lại hay không*.”

* Lời bài hát 倒帶

Câu chuyện Tống Nguyên Nguyên khơi mào làm Thịnh Thiêm nhớ tới một chuyện, anh cười hỏi Chu Thời Duật:

“Cô nàng tóc hồng mà lần trước Nguyên Nguyên nói trong nhóm, cậu không định nói về điều đó với chúng tôi à?”

“….”

Tống Nguyên Nguyên nghe thấy Thịnh Thiêm ‘cue’ mình vào, lập tức giả chết lẻn qua một bên giả vờ nghe điện thoại.

Mặc dù Bùi Vũ Ninh tỏ vẻ thờ ơ, thật ra tai cô cũng căng thẳng dựng đứng lên, sợ Chu Thời Duật làm lộ mình.

Bùi Cận cũng hiếm khi vào nhóm chat: “Tôi cũng nghe Chiêu Chiêu nói gì cô nàng tóc hồng gì đó, cuối cùng là chuyện như thế nào?”

Bùi Vũ Ninh âm thầm nhìn thẳng Chu Thời Duật.

Người nọ mặt không đổi sắc dừng một chút: “Mọi người cảm thấy là chuyện như thế nào thì chính là như thế đấy.”

Thịnh Thiêm cười “xì”: “Ý của cậu là cậu đang thừa nhận bên người cậu có phụ nữ?”

Chu Thời Duật im lặng cười nhạt.

Bên người anh đúng là có thêm một cô gái, cái này có cái gì không thể thừa nhận.

Nhìn thấy vẻ mặt của Chu Thời Duật, mọi người đều lấy lại tinh thần, hóa ra Tống Nguyên Nguyên nhìn thấy không sai, Chu Thời Duật quả nhiên có hoa đào.

Thấy Bùi Vũ Ninh vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, Bùi Cận hỏi cô: “Ngày thường em nói nhiều như vậy, sao hôm nay lại im lặng thế?”

Bùi Vũ Ninh: “….”

Tôi không im lặng thì còn có thể làm gì, nhảy ra nói cho mọi người tôi chính là cô nàng tóc hồng sao?

Bùi Vũ Ninh đời này chưa có lúc nào không nói nên lời như lúc này, chỉ có thể cười gượng nói: “Em không có hứng thú với chuyện mọi người đang nói.”

Cô xoay người đi chuẩn bị đánh gậy thứ ba, nhưng có lẽ là bị chuyện cô nàng tóc hồng phân tâm, cô chậm chạp không tìm được trạng thái để đánh gậy này.

Thầy dạy golf đi cùng thấy thế đi tới, hơi nghiêng người, tay để hờ bên hông cô: “Siết chặt phần giữa, dùng sức phần dưới.”

Người như họ rất biết cách giữa khoảng cách với khách hàng, đặc biệt là khách hàng nữ, bởi vậy tay cũng không thật sự chạm vào Bùi Vũ Ninh, nhưng từ góc độ của Chu Thời Duật nhìn qua, lưng và ngực hai người gần như dán vào nhau.

Hô hấp của anh lỡ nhịp vì mất bình tĩnh.

Sau đó không hiểu sao mà gọi một tiếng: “Bùi Vũ Ninh.”

Bùi Vũ Ninh đang nghe thầy nói tìm điểm để phát lực thì đột nhiên bị gọi, cô quay đầu lại: “?”

Vài người xung quanh cũng nhìn qua.

Sau vài giây im lặng, Chu Thời Duật đưa gậy golf trong tay cho người nhặt bóng, mặt không biểu cảm nói: “Tạm dừng đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“….”

Đại thiếu gia kêu dừng, vừa vặn đã qua một nửa lịch thi đấu, mọi người cũng tản ra nghỉ ngơi.

Bùi Vũ Ninh, Tống Nguyên Nguyên, Bùi Chiêu ngồi lên xe. Tống Nguyên Nguyên còn vỗ ngực thở phào vì đề tài vừa rồi: “Tớ còn tưởng anh Duật sẽ tính sổ với tớ, làm tớ sợ muốn chết.”

Bùi Chiêu cũng tò mò: “Lần trước chị thật sự không thấy được cái cô kia trông ra sao ư?”

Tống Nguyên Nguyên uống một ngụm nước, lắc đầu: “Hai người họ ôm chặt nhau không rời, chị chỉ nhìn thấy tóc cô ấy màu hồng.”

“….”

Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng hiểu vì sao Tống Nguyên Nguyên thích đóng phim.

Cô nàng này diễn quá nhiều, thêm mắm thêm muối đủ kiểu, cô với Chu Thời Duật ôm chặt nhau không rời hồi nào?

Khổ nỗi ôm cái nồi lớn như vậy còn không được giải thích, cô chỉ có thể cam chịu.

Bùi Vũ Ninh hít một hơi thật sâu, dời lực chú ý nhìn sang nơi khác.

Cách đó không xa, bên người Thịnh Thiêm có thêm mấy cô gái xa lạ, anh ta bị vây ở giữa, chuyện trò vui vẻ, thuần thục.

Nhìn sang một bên khác ——

Chu Thời Duật và Bùi Cận đứng cùng nhau, hình như đang nói gì đó.

Bùi Vũ Ninh suy đoán chắc là họ đang nói về chuyện hợp tác, vừa định thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhìn thấy một cô gái nhặt bóng trẻ tuổi tới đưa nước cho hai người.

Bùi Cận thuận tay nhận lấy, nhưng Chu Thời Duật lại không cầm.

Bùi Vũ Ninh chẳng hiểu sao lại cười.

Người này có phải bị dị ứng phụ nữ không, người khác đưa nước cũng không lấy.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, mọi người lại trở về đánh gậy cuối cùng.

Bùi Vũ Ninh vốn còn muốn để thầy dạy golf giúp mình tìm lại cảm giác tay, nhưng đối phương dường như biến mất, cô nhìn xung quanh sân golf một vòng cũng không thấy bóng dáng người đó đâu.

Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng Bùi Vũ Ninh cũng không nghĩ nhiều, tự mình hoàn thành gậy cuối cùng này.

Chu Thời Duật bởi vì gậy đầu rất tốt, trực tiếp gạt một đoạn ngắn bóng đã vào lỗ.

Người này đã kết thúc trò chơi với ba gậy, đừng nói Bùi Vũ Ninh, cho dù là Bùi Cận và Thịnh Thiêm cũng bị bỏ xa ở sau.

Kết thúc trận đấu, Chu Thời Duật không gặp chút trở ngại nào mà giành hạng nhất.

May mà mọi người chỉ coi đó là môn thể thao giải trí, cũng không để ý kết quả. Bùi Cận đề nghị cùng nhau ăn tối, Bùi Vũ Ninh không muốn nghe bọn họ nói đến chuyện cô nàng tóc hồng trên bàn ăn nên xua tay từ chối: “Em có hơi mệt, em không ăn.”

Chu Thời Duật cũng nhàn nhạt lên tiếng: “Công ty tôi còn có việc.”

Hai người nói xong, lơ đãng mà liếc nhìn nhau một cái, sau đó thu lại như không chuyện gì.

Tống Nguyên Nguyên không biết gì cũng tích cực giơ tay: “Em còn một cảnh quay tối nay, để lần sau đi.”

Gom không đủ người, bữa tiệc cứ vậy bị hủy, trước chia tay Bùi Cận còn đặc biệt nhắc Chu Thời Duật thêm một lần: “Phương án tôi nói, cậu nên suy nghĩ cho kỹ.”

Chu Thời Duật cũng nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Khi thay quần áo, Bùi Vũ Ninh chậm rì rì kéo dài thật lâu. Cho đến khi tất cả mọi người rời đi cô mới lặng lẽ đến bãi đỗ xe, lên xe Chu Thời Duật.

“Anh còn trở lại công ty sao?” Bùi Vũ Ninh thắt dây an toàn hỏi: “Anh phải tăng ca ư?”

Chu Thời Duật liếc cô: “Tôi không nói như vậy thì ai đưa em trở về?”

“….” Bùi Vũ Ninh không ngờ người này lại phối hợp với mình diễn kịch, cô không nhịn được nở nụ cười: “Tốt lắm Chu Thời Duật.” Cô lấy ra một chai nước từ trong túi: “Không uổng công tôi mang nước cho anh.”

Chu Thời Duật không hiểu thao tác này của cô: “?”

Bùi Vũ Ninh giúp anh vặn nắp chai: “Anh đánh nửa ngày mà không khát sao, vừa nãy người ta đưa nước mà anh cũng không cần.”

“….”

Ánh sáng trong bãi đậu xe mờ mịt, chai nước cứ như vậy được Bùi Vũ Ninh giơ trong không khí, cô nhìn lại đây, môi đỏ mềm mại, ánh mắt trong veo không chút tạp niệm.

Nhưng lại phản chiếu những suy nghĩ đen tối trong đầu của Chu Thời Duật lúc này.

Hầu kết của Chu Thời Duật khẽ nhúc nhích, anh quay mặt đi, tạm dừng một lát, nhớ tới cuộc trò chuyện của hai người tối hôm qua, sự thôi thúc trong lòng anh ngày càng nhiều.

Anh hít sâu một hơi, quay sang hỏi: “Đi ăn nhé?”

Không đợi Bùi Vũ Ninh trả lời, anh lại nói tiếp: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

Bình luận

Truyện đang đọc