YÊU EM DƯỚI TRỜI HOA TỬ ĐẰNG

Từ chương này mình đổi xưng hô của Diệp Thần vì thấy ảnh yêu bạn An quá quá nhèo rồi ><


Bình An nhíu mày nhìn Diệp Thần, cậu không biết nên nói thế nào


Diệp Thần quay sang nhìn Sở Minh rồi nói đủ để cho hai người nghe được


-Cậu quen người đàn ông kia?


-Kiêm Hoàng...là anh họ của tôi...Có lẽ anh ấy say rượu nên


-Sở Minh...tôi sẽ coi như chuyện hôm nay là một sự cố, tôi đưa Bình An về trước, cậu liệu bảo anh cậu.


Sở Minh ngạc nhiên nhìn Diệp Thần rồi nói


-Hai người...là?


Diệp Thần mỉm cười gật đầu rồi vỗ vai Sở Minh


-Thoải mái một chút, không cần khẩn trương...


Bình An vẫn đứng đó, Diệp Thần mặt không đổi sắc bước đến trước mặt cậu rồi nắm lấy tay mà dẫn đi trước sự bàn tán của mọi người


-Mọi người, cứ tự nhiên, không có gì cả...- Sở Minh cười nói rồi ra hiệu cho vệ sĩ đưa Kiêm Hoàng vào trong


Yên vị trên xe ra khỏi khu nhà Sở Minh, Diệp Thần đi xe lên cầu, lúc này Bình An mới lên tiếng


-Diệp Thần, lúc nãy vào nhà vệ sinh thì gặp người đó...không nghĩ lại như vậy. Anh ta, có lẽ say rượu nên cũng không...động được đến tôi. Tôi không muốn anh hiểu lầm


Nói xong cậu thở dài chỉnh lại cổ áo. Diệp Thần dừng xe lại, mở cửa kính xe để gió thổi vào, anh quay sang ôn nhu chỉnh lại tóc cho Bình An


-Từ lúc gọi điện cho em, anh đang chuẩn bị đến đó. Lúc trước có nói với em, anh có từng hợp tác với ba của Sở Minh, tuy bây giờ không hợp tác nhưng vị trí của ông ta cũng không phải dạng vừa nên anh nghĩ cũng nên đến chúc mừng sinh nhật của Sở Minh rồi đón em về...


Bình An thở dài gật đầu không lên tiếng, cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay của Diệp Thần đang lấy khăn ướt trong hộp lau tay cho mình


-Chuyện xảy ra, em không cần nói nhiều, anh đương nhiên hiểu đúng sai...chỉ là nếu không vì có quá nhiều người, em lại ngại công khai mối quan hệ, anh đã cho hắn một trận.


-Diệp Thần...


Anh mỉm cười ôm lấy cậu


-Để em chịu ủy khuất rồi...


-Không cần thiết động đến người đó, có lẽ anh ta cũng vì say rượu nên làm bừa


-Em biết không Bình An, giây phút nhìn em như vậy, anh chỉ muốn mang em về để không ai thấy em, một mình anh chăm lo cho em, vậy là đủ rồi...


Bình An định mở miệng nói gì nhưng lại thôi, cậu khẽ nhắm mắt, gắt gao ôm thật chặt lấy Diệp Thần


Người này luôn luôn đối mình hết mực như vậy, lúc nào cũng lo lắng, cũng khẩn trương, có lẽ tình cảm của người này, cho đến bây giờ, đã lớn lên rất nhiều rồi....Mình thì sao...?


Chúng ta khóc
Chúng ta ngẩng đầu nhìn bầu trời vô tận
Ngàn vì sao tỏa sáng
Chúng ta cùng nhau hát bài ca về lúc gặp gỡ
Mới hiểu được cái ôm ấy
Cuối cùng là vì điều gì?
Bởi vì em gặp anh đúng lúc
Lưu lại bước chân hoa lệ
Gió thổi lệ rơi như mưa
Bởi vì không muốn chia ly
Bởi vì đúng lúc em gặp được anh... (*)


Hai người ra ngoài xe đứng trên cầu một lúc rồi Diệp Thần đưa Bình An về nhà


-Ủa, đèn đường khu em hôm nay sao không bật?


-Nghe nói khu đang sửa một loạt vì chất lượng xuống cấp rồi


Diệp Thần gật đầu cười ôm lấy Bình An rồi hôn chóc lên môi cậu


Vừa lúc đó, mẹ Trương đi xa xa ngang qua cùng vài người bạn


-Bọn trẻ bây giờ cũng tranh thủ thật, tối tăm mà ôm hôn


-Ừ, có như ngày trước chúng ta đâu, mà, có ô tô cũng không vào trong


-Chúng ta già rồi, làm sao có thể so với tụi nhỏ...mà, hình như là hai con trai thì phải.- Mẹ Trương đứng lại- Các bà nhìn xem, có phải là hai người con trai không?


-Aigoo...con tôi nó nói giờ bình đẳng hóa rồi nhưng mà tôi vẫn chưa thể bình thường chấp nhận được, các bà nói xem, có phải tôi cũng quá cổ hủ rồi


Mẹ Trương cười khoát tay


-Đâu phải một mình bà, tôi cũng vậy, thôi tôi về trước đây, hẹn các bà hôm sau nhé


Lúc mẹ Trương về đến cửa thì thấy Bình An đi từ thang máy ra


-Về sớm vậy con


-Dạ, mọi người đi hát nhưng con về trước, con cũng không thân thiết lắm...


Mẹ Trương vừa xếp đồ vừa nói


-Bình An, con có bạn gái chưa?


Bình An đang uống nước thì dừng lại cười


-Không có mẹ ạ, sao tự dưng mẹ hỏi vậy


-Không có gì, mẹ hỏi vậy thôi, con có người yêu thì mẹ đương nhiên sẽ không cấm gì cả...nhưng mà tình cảm cũng nên chú ý. Mẹ thấy có đôi ôm ấp nhau ngoài đường khu mình


Bình An bật cười


-Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi, ôm nhau cũng bình thường mà, người ta vẫn kín đáo nhã nhặn mà mẹ


-À, nãy mẹ nhìn là hai người đàn ông...Thật là...


Bình An giật mình


-Hai người đàn ông?


-Ừ, lúc nãy đi về với mấy bà bạn thì thấy hai người đàn ông ôm ấp nhau, nên mẹ mới nhắc nhở con yêu đương thì cũng nên chú ý


Bình An gật đầu, do dự một lúc rồi nói:


-Mẹ....thấy họ...hai người đàn ông ấy...mẹ có thành kiến à?


Mẹ Trương nhún vai


-Mẹ cũng không biết nữa, con cũng biết mà, tính mẹ vốn cố chấp, có lẽ hiện tại chưa tiếp thu được...


Bình An chỉ cười nhạt rồi lên phòng, cậu đóng cửa lại, thở dài đi vào phòng tắm. Vã nước lạnh lên mặt, cảm nhận từng dòng nước mát, cậu khẽ lắc đầu. Cậu từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ về chuyện gia đình trong chuyện tình cảm này, vốn dĩ chỉ biết cố gắng yêu thương người kia, cố gắng vì tình cảm của cả hai mà không ngừng nỗ lực. Chuyện gì đến cứ đến, hiện tại, cứ thuận theo tự nhiên mà làm...


Diệp Thần đang chuẩn bị khóa cửa thì bên ngoài đập cửa rầm rầm. Anh nhíu mày, giờ này còn có ai đến làm phiền, nhìn vào bảng điện trong nhà, anh ngạc nhiên


Diệp Thần nhìn người trước mặt mở tủ lạnh tìm đồ ăn rồi ăn ngấu nghiến như lang thôn hổ yết. Anh cười lắc đầu ngồi xuống ghế đối diện, hai chân vắt chéo rồi cười


-Anh rốt cuộc bị bỏ đói mấy tháng rồi? Người nổi tiếng chẳng lẽ không có tiền mua thức ăn? Hửm?


-Diệp Thần, lâu lâu anh mới đến đây, chẳng lẽ ăn một chút cũng không được?


Diệp Thần bật cười đẩy cốc nước lọc đến phía trước rồi nói:


-Diệp Phong, anh nói đi, rốt cuộc sao lại ở đây?


Diệp Phong thở dài bỏ đĩa hoa quả đang cầm trên tay xuống rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt


Diệp Thần nghe xong thì lắc đầu cười, khoanh tay đứng dậy nói:


-Vậy tóm lại là vị tiểu thư nhà tài phiệt đó cứ nhất quyết đuổi lấy anh, và anh trốn về nước và đến đây?


Diệp Phong gật đầu nằm xuống bàn


Hắn là người mẫu nam nổi tiếng, bước chân vào giới giải trí vốn đã không có sự ủng hộ của gia đình nhưng vẫn một mình kiên quyết, đi được đến hôm nay cũng nhờ sự kiên nhẫn của hắn, và phải nhắc đến Diệp Thần, người duy nhất trong gia đình đứng về phía hắn. Lần này về nước, không muốn sự chú ý của đám chó săn nên đành phải về tìm Diệp Thần


-Em trai à, em có thể cho anh ở đây mấy ngày được không? Diệp Thần, anh biết em luôn suy nghĩ cho người anh trai tội nghiệp này mà, đúng không?


Diệp Thần cười ha hả, tiện ném chiếc khăn lông vào mặt Diệp Phong rồi nói


-Ở bao lâu cũng được nhưng đừng làm phiền em, ngày cuối thì đóng tiền thuê nhà, và, đừng có cho đám chó săn hay fans của anh biết chỗ này là được. Phòng đầu tầng 3, đêm nay chịu khó dọn một chút, ngày mai bác Niên sẽ đến tổng vệ sinh giúp anh. Em lên phòng trước


Diệp Phong trợn mắt nhìn em trai ung dung đi lên lầu rồi hét lên


-Diệp Vũ Thần, anh mày là người nổi tiếng, người nổi tiếng đó có biết không hả!!!


11 giờ đêm, khi Diệp Thần đang nói chuyện video qua máy tính với Bình An thì Diệp Phong bước vào


-Diệp Thần, tiền anh mang về hết rồi, em cho anh mượn một ít


-Anh không biết vào phòng người khác thì phải gõ cửa à?


Diệp Phong bĩu môi ngồi xuống giường


-Em có gì bí mật sao...À, đang nói chuyện với người yêu à?


Bên này Bình An được một phen sửng sốt, kia chẳng phải là người mẫu Diệp Phong sao


-"Diệp Thần....người này...? Sao hai người lại ở chung...? Đây là..."


-Anh ấy là anh hai của anh, hình như chưa nói với em, qua đây bí mật ở vài ngày. Đừng ngạc nhiên quá, anh cũng không muốn thiên hạ biết anh có một người anh trai điên khùng này


Diệp Phong hít một hơi dài rồi đi đến, gõ vào đầu Diệp Thần thật mạnh rồi trừng mắt nói


-Trước mặt người yêu đừng tưởng có thể lên mặt với ông đây. Mau đưa tiền!


-Anh cần tiền làm gì?


-Anh cần mua mặt nạ, kem dưỡng, với cả


Chưa để Diệp Phong nói hết, Diệp Thần lắc đầu đứng dậy đi đến tủ góc phòng lấy ra một tấm thẻ rồi đưa cho Diệp Phong


-Cầm đi rồi mời anh ra khỏi đây ngay


Diệp Phong cười hì hì, lúc Diệp Thần không để ý thì đi qua máy tính, nháy mắt với Bình An một cái


-Em trai của tôi đặc biệt thần kinh có vấn đề, cậu cẩn thận đấy, tiểu khả ái.


-Ya, có đi không hả!- Diệp Thần hét lên, cầm áo khoác ném ra ngoài


Anh lắc đầu ngồi xuống ghế rồi nói


-Xin lỗi em, vừa rồi


-"Không có gì, anh ấy hóa ra vui tính như vậy. Nhìn qua màn hình còn thấy đẹp nữa. Gen nhà anh, tốt thật"


Diệp Thần đen mặt


(*) Bài hát Đúng lúc gặp em

Bình luận

Truyện đang đọc