YÊU EM DƯỚI TRỜI HOA TỬ ĐẰNG

Mãi đến khi cảm nhận được người trong lòng hơi thở gấp gáp, Diệp Thần mới mỉm cười buông ra. Lâu lắm rồi cả hai mới thân mật như vậy, Bình An có chút ngượng ngùng. Ánh mắt anh si mê nhìn cậu, hơi thở dần ổn định lại, ôm lấy người vào lòng, anh lưu luyến ôn nhu hôn lên tóc cậu, mùi hương thơm năm nào dịu nhẹ vẫn không thay đổi.


-Anh ngồi nghỉ đi, em đi xem tủ lạnh còn thức ăn không để nấu cơm.


-Anh nghĩ đã hết rồi.


Đúng như lời Diệp Thần nói, lúc Bình An mở tủ ra, bên trong chỉ là nước lạnh và bia, hoàn toàn không còn thứ gì khác. Cậu lắc đầu cười bước ra ngoài phòng khách


-Em định đi đâu thế?


-Thức ăn hết rồi, em đương nhiên phải ra siêu thị mua, không thì chúng ta sẽ ăn bằng gì.


Diệp Thần cười tươi, vòng tay ôm lấy Bình An, khẽ thì thầm vào tai cậu


-Có em thật tốt! Cho anh đi cùng với...


-Nhưng mà anh cần nghỉ ngơi...


-Bác sĩ nói nên vận động nhẹ nhàng hàng ngày mà, em đừng coi anh là thủy tinh chứ...


Kết quả là, Diệp Thần suýt bị biến thành con gấu, Bình An hài lòng nhìn anh được quấn từ đầu đến chân. Diệp Thần bật cười, đương nhiên lười phản đối, nắm tay cậu bước ra khỏi nhà.


Trên đường đến siêu thị, hai người đi qua công viên cạnh nhà, hai người đang vui vẻ trò chuyện, anh chỉ cho cậu chỗ này anh hay đến chạy thể dục vào buổi sáng, đi được một đoạn thì Diệp Thần bị tiếng gọi quen thuộc làm giật mình


-Ian? Bà đi đâu vậy?- Diệp Thần dừng lại mỉm cười chào


Ian cười hiền từ gật đầu


-Lâu rồi không thấy cậu, thời gian qua lại bận như vậy sao...hay là tìm được người yêu, cho nên


Ý cười trên môi của bà cụ, ánh mắt cười để lộ ra những nếp nhăn khiến Bình An vừa gặp đã thấy thiện cảm. Cậu cười cúi đầu chào bà


-Thời gian qua bà vẫn khỏe chứ...cháu đúng là có vài chuyện xảy ra...cũng tìm được cậu ấy, Bình An, mang cậu ấy trở lại. Bà thấy thế nào, mắt nhìn của cháu cực kỳ xuất sắc đúng không?


Bình An đã dần quen với mấy câu nói thế này của Diệp Thần, cậu chỉ mỉm cười không nói gì, gương mặt không rõ vì lạnh hay ngượng ngùng mà ửng hồng. Ian gật đầu cười, bà đưa bàn tay gầy gò theo năm tháng chạm nhẹ lên mái tóc mềm mại của Bình An khiến cậu ngạc nhiên


-Bình An...cái tên đáng yêu như người của cháu vậy...


-Cảm ơn bà...


Đôi mắt Ian long lanh, sống mũi cay cay, bà mỉm cười gật đầu, nắm lấy bàn tay của cả hai rồi chậm rãi nói


-Hạnh phúc như thế này là được rồi...Hai đứa ở lại NY hay là trở về?


-Bọn cháu sẽ trở về vào cuối tuần sau, công việc cũng đã chuẩn bị hoàn tất rồi.


Ian có chút bất ngờ, bà mỉm cười mang theo chút cô đơn nhìn Bình An. Đôi bàn tay già nua gắt gao nắm thật chặt bàn tay Bình An làm cậu có chút ngạc nhiên.


-Nếu có trở lại đây, nhất định phải cùng Daniel đến thăm ta nhé...ta có việc đi trước, tạm biệt.


Bình An ngơ ngác nhìn Ian, cậu mím môi, có chút không được tự nhiên nhìn Diệp Thần mà thắc mắc. Anh nắm tay cậu, vừa đi vừa nói:


-Ian từng kể với anh, bà có một người cháu đã mất, trạc tuổi em. Khi đó cho anh xem ảnh, anh có chút giật mình vì khá giống em, cho nên Ian hôm nay xúc động là gặp được em...


Nhanh chóng câu chuyện về Ian biến mất khỏi suy nghĩ của Bình An khi hai người vào siêu thị mua đồ. Bình An vui vẻ sắm đồ một lượt từ rau củ, thịt, cá, hoa quả cho hai người trong tuần tiếp theo. Lúc tính tiền, còn thấy anh chạy lại mang theo 2 túi thức ăn cho chó ra làm Bình An ngạc nhiên.


-Anh có nuôi một con Husky, tên Ben, lúc anh bận nên đã nhờ một người bạn nuôi hộ, lúc sáng, anh có bảo tối nay cậu ấy sẽ đem qua cho anh. Trước kia quên mất không hỏi, em có thích nuôi chó không?


Bình An nhún vai, suy nghĩ một lúc rồi nói:


-Kỳ thực cũng không tính là thích, em không ghét bỏ


Diệp Thần gật đầu mỉm cười, nắm chặt tay cậu bước đi trong ánh nắng rực rỡ của thành phố.


-Em có thấy nhà hàng đằng kia không?- Diệp Thần cười chỉ về phía trước


–50 First?- Bình An ngạc nhiên- Tại sao lại là 50 First?


Diệp Thần mỉm cười, gương mặt của cậu lúc ngạc nhiên hay lúc vì không hiểu điều gì làm anh cảm thấy vô cùng đáng yêu. Cúi đầu, chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi cậu, Diệp Thần nói:


-Tối trước khi về nước, anh sẽ đưa em đến đây nhé...


Bình An nghĩ hoài cũng không ra, Diệp Thần chỉ cười xoa đầu cậu, hai người đi bộ về nhà.


Vừa về đến nhà, Bình An đã bắt Diệp Thần ngồi nghỉ ngơi, cậu nhanh chóng pha cho anh một ly giấm táo pha với mật ong rồi mình thì tất bật chuẩn bị đồ ăn và nấu bữa trưa. Bình An bận rộn trong phòng bếp, thậm chí khi Diệp Thần bước vào, cậu cũng không phát hiện ra. Bất ngờ rơi vào cái ôm ấm áp của anh, cậu bật cười


-Anh không được làm phiền em là giúp em nấu ăn rồi..mau ra ngoài đi


-Em có biết anh luôn mong ước được như vậy từ lâu rồi hay không, có một ngôi nhà, và có em, thấy em hàng ngày, thấy em chuẩn bị bữa cơm, ôm em từ phía sau...thật sự, anh đã mong từ rất lâu rồi...


Bữa trưa với những món ăn đơn giản, không khí vô cùng hòa hợp, Diệp Thần chưa bao giờ ăn ngon như vậy.


Chạng vạng tối, khi Bình An đang gạt tuyết đọng lại trên ghế trước sân thì tiếng chó sủa bên ngoài cổng làm cậu giật mình. Vội vàng chạy ra mở cổng, trước mặt cậu, bác sĩ Henry đang chật vật giữ một chú chó không ngừng nhảy lên nhảy xuống, cậu giật mình.Trước mặt cậu, vẻ bình tĩnh điềm đạm vốn có của bác sĩ Henry hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mái tóc rối tung và khuôn mặt cứng ngắc


-Bác sĩ Henry? Chào anh...đây là...sao?


-Chào cậu, Bình An...Nhìn cậu dạo này rất tốt đó...Mà, Diệp Thần có nhà không? Tôi đến trả lại Ben


-Anh ấy bên trong, đang tắm...hay anh vào nhà ngồi một lát rồi


-Vậy để khi khác tôi ghé qua nhé...Nay tôi bận quá, có hẹn, hơn nữa Ben làm tôi rối tung rối mù suốt mấy ngày rồi, tôi về trước đây! Tạm biệt!


Nói đoạn, không để cậu kịp sửng sốt thì Henry đã đưa dây cho cậu, anh nhanh chóng chạy vào xe, vẫy tay với Bình An rồi đi mất, để lại cậu một mình ngẩn ngơ.


Bình An vẫn là lần đầu đứng gần một chú chó lớn như vậy, còn đang không ngừng vui vẻ nhìn cậu. Bình An nuốt nước miếng, có chút hơi sợ. Lúc Diệp Thần bước ra cửa, liền trông thấy một màn như vậy. Một người một chó nhìn nhau, anh bật cười


-Ben!- Diệp Thần lớn tiếng gọi


Bèn quay lại nhìn chủ nhân của mình, rồi lại ngước nhìn Bình An đứng im, nó chần chừ một lát rồi ngoạm lấy quần của Bình An, kéo kéo cậu về phía Diệp Thần đang đứng. Bình An giật mình nhìn một chú chó to xác cứ cố gắng kéo mình đi, cậu bật cười,bất đắc dĩ cũng đi về phía Diệp Thần cùng Bên. Bèn chạy lại, nhào vào người Diệp Thần khiến anh ngã xuống bãi cỏ, Bên liếm liếm mặt Diệp Thần,nhưng lần này có vẻ không quá thắm thiết, rốt cuộc mà xoay lại nhìn Bình An, chạy vòng quanh chân cậu, thỉnh thoảng còn vẫy vẫy cái đuôi, tỏ vẻ vô cùng thích thú.


Diệp Thần lắc đầu cười cười nhìn Bình An vẫn đang chưa quen với sự thân mật bất ngờ này của Ben, chính anh cũng không hiểu vì sao mới gặp lần đầu mà Ben đã thích thú với Bình An đến vậy.


Kết quả là từ lúc đó đến tận đêm, Diệp Thần đen mặt nhìn Bình An chơi đùa với Ben mà hoàn toàn đem mình bỏ sang một bên. Ban đầu anh còn qua chơi cùng nhưng Ben có vẻ không còn hứng thú với người chủ nhân cũ này nữa, chỉ vui vẻ quấn lấy chủ nhân mới.


Diệp Thần đặt cốc nước xuống bàn, một đường túm lấy Ben mang đi vào ổ, vất vả một lúc chia cách một người một cún, Diệp Thần thở phì phì.


-Anh sao vậy, nếu buồn ngủ có thể ngủ trước, em còn muốn chơi với Ben. Sau này về C quốc, chúng ta có thể mang nó về được không, em có thể thay anh nuôi Ben


-Tiểu An!!!-Diệp Thần đột nhiên hét lớn làm Bình An đang thao thao bất tuyệt bị giật mình


Anh kéo cậu lại, ôm lấy cậu đặt lên bàn ăn trong phòng bếp rồi dịu dàng nói:


-Anh tự cảm thấy mình nếu ăn dấm của một con Husky thì thật buồn cười. Nhưng mà, anh vừa mới ra viện, vẫn còn yếu a, hơn nữa, lại là người yêu em, em không được phân biệt đối xử.


Bình An tròn mắt nhìn Diệp Thần, cậu bật cười, ôm lấy cổ anh rồi nói


-Vậy anh muốn thế nào, em chỉ thấy Ben đáng yêu nên muốn chơi với nó một chút thôi mà...ưm...


Chưa nói hết câu, toàn bộ đã bị đôi môi của Diệp Thần chặn lại bằng một nụ hôn dịu dàng. Ban đầu là vô cùng ôn nhu, sau càng ngày càng mãnh liệt, Bình An vừa thấy thẹn, vừa thấy nơi riêng tư của cả hai cũng biến hóa, nhưng nghĩ đến Diệp Thần vừa mới ra viện, cậu rốt cuộc chủ động dừng lại. Bình An đỏ mặt ôm lấy cổ anh, mặt vùi vào hõm vai anh rồi thì thầm


-Anh phải nhanh chóng khỏe lại...


-Ừ, anh biết rồi...chúng ta ngủ thôi, muộn rồi...


Đêm nay khi có người ấy bên cạnh, không lo nghĩ, không muộn phiền mà cùng nhau ngủ say giấc, lúc đó mới chợt nhận ra, hóa ra bình yên đơn giản là như vậy...


Thời gian một tuần nhanh chóng dần trôi qua, Diệp Thần đã sắp xếp công việc, chuyển giao hoàn tất, cũng đã đặt vé về C quốc vào chiều mai cho cả hai. Tối nay là tối cuối cùng trước khi về nước. Bình An kỳ thực đã ném chuyện Diệp Thần hẹn cậu ở nhà hàng từ đầu tuần ra phía sau, cậu hoàn toàn quên mất cuộc hẹn này, trong đầu chỉ là hưng phấn, vui vẻ vì sắp được trở về nước, đồng thời cũng có chút lo lắng khi sắp phải đối diện với ba mẹ.


Sáng nay lúc tỉnh dậy cậu đã không thấy Diệp Thần đâu, lần đầu tiên kể từ khi hai người ở đây, khi cậu tỉnh mà không có anh nằm bên cạnh. Ngạc nhiên đi tìm anh quanh nhà cũng không thấy, gọi điện thì cũng không nghe máy, cậu tự nhủ, có thể anh đang ở công ty bàn giao những công việc cuối cùng trước khi về nước nên bận rộn. Bình An nghĩ vậy, vui vẻ tìm Ben, nấu bữa sáng, một người một chó ngồi trên sofa xem tivi.


Cả ngày ở nhà, Bình An lên mạng xem tin tức, nói chuyện cùng bạn bè, chơi đùa với Ben, nhưng cư nhiên không thấy bất cứ cuộc gọi nào từ Diệp Thần, nhưng đêm qua anh có nói ngày mai sẽ rất bận nên cậu cũng không để ý nhiều quá. Lúc Bình An chuẩn bị đi nấu bữa tối thì nhận được cuộc gọi của Diệp Thần


Nghe xong cậu vẫn không hiểu rốt cuộc anh có ý gì, nhưng vẫn làm theo lời anh. Tắm rửa mất 20 phút, Bình An chọn đồ, bởi vì anh nói hôm nay anh có một đối tác quan trọng, muốn cậu đi cùng nên bảo cậu mặc thật đẹp. Bình An nhìn đồng hồ, 10 phút nữa là Diệp Thần sẽ trở về đón cậu. Nhìn quần áo có hạn của mình, cậu đem theo sang đây là 2 bộ suit, một bộ thì lần trước đã mặc lúc cùng đoàn bác sĩ gặp mặt nhà tài trợ là anh, còn duy nhất một bộ suit màu xám caro nhỏ, cậu đắn đo mãi cuối cùng cũng mặc vào. Vì buổi tối nên trời lạnh, Bình An đem theo một chiếc áo choàng dài. Mái tóc để tự nhiên, Bình An mỉm cười nhìn bản thân trong gương, vừa lúc, tiếng còi xe ô tô bên ngoài vang lên.


-Tiêu? Diệp Thần đâu rồi?


Vừa ngồi vào xe, Bình An đã thắc mắc, Tiêu vẫn mang bộ mặt liệt ngàn năm trả lời


-Cậu ấy bận, tôi đưa cậu đi.


Lúc Bình An xuất hiện trong nhà hàng đã khiến một số người chú ý. Bình An vốn mang vẻ đẹp người châu Á rất đỗi thu hút trong bộ suit tối nay, đôi mắt to, lông mi không cong nhưng lại dài, sống mũi cao, đôi môi nhỏ, làn da từng nhiều lần cố gắng đen đi nhưng vẫn trắng hoài, cậu có chút không quen, vội vã đi theo Tiêu lên tầng 3 của nhà hàng. Tầng 3 không có mái che, thời tiết đẹp nên nhà hàng vẫn luôn để không như vậy. Từ xa, cậu đã thấy Diệp Thần đang đứng cạnh bàn ăn, một tay cho vào túi quần, lặng yên đứng nhìn xuống thành phố nhộn nhịp bên dưới. Không gian tầng 3 không nhỏ, nhưng chỉ có mình anh, ánh đèn vàng dìu dịu cùng những trang trí lại khiến nơi đây đẹp hơn bao giờ hết. Tiêu đã đi từ lúc nào, Bình An quan sát xung quanh, rốt cuộc là chậm rãi bước đến


-Diệp Thần!


Anh xoay người lại, tối nay anh hết sức đẹp trai, nụ cười tươi ngạo nghễ vẫn luôn trên môi, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu mà bước đến.


-Em ngồi đi.


-Anh nói sẽ gặp đối tác mà...họ đâu rồi?


Ben thay lòng đổi dạ nhanh quá =)))

Bình luận

Truyện đang đọc