YÊU EM DƯỚI TRỜI HOA TỬ ĐẰNG

Tiếng nhạc violin du dương, cả quán cà phê đắm chìm trong không gian dịu dàng và thanh nhã. Phương Hạ Linh một tay lật tạp chí, một tay khuấy đều cà phê sữa trong ly.


Một lát thì điện thoại vang lên, bà mỉm cười nghe máy


-Daniel, mẹ đây. Có chuyện gì vậy?


-"Mẹ khi nào định về C quốc?"


Phương phu nhân mỉm cười, hẳn là bà muốn giấu Diệp Thần, cho nên anh vẫn chưa biết hiện tại bà đang ở cùng thành phố với mình.


-Mẹ chưa biết, con đừng lo. Mẹ nghe thấy tiếng Ben, có phải nó đang nhớ mẹ không.


-"Mẹ đừng mong đợi, đến con mà Ben cũng mặc kệ kìa."


Phương phu nhân cười rộ lên


-"Ben thích chơi với Bình An, từ lúc em ấy gặp Ben bên NY, nó đã quấn lấy Bình An rồi....vậy thôi, con nhận được mail từ công ty rồi, con xử lý một chút."


Vừa lúc, Lâm Lệ Giang đi đến, Phương Hạ Linh tắt máy mỉm cười đứng dậy. Hai người đối diện nhìn nhau một lúc, Phương Hạ Linh vươn tay, Lâm Lệ Giang mỉm cười ngồi xuống, Phương mẫu nhún vai cười.


-Mời phu nhân chọn đồ uống.- Phục vụ bước đến


-Cho tôi ly latte.- Lâm mẫu cười.- Cảm ơn.


-Từ lúc gọi điện cho cậu đến nay cũng nửa tháng rồi, tớ còn nghĩ cậu quên mất chúng ta có cuộc hẹn này. -Phương mẫu cười, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm mẫu.


-Tôi đương nhiên không như ai đó, tùy thời đều có thể phớt lờ người khác. -Lâm mẫu mặt không đổi sắc nhìn Phương mẫu.


Phương mẫu bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Đồ uống được mang đến, Lâm mẫu quan sát một lượt từ trên xuống dưới của người bạn cũ của mình.


-Đúng là Phương phu nhân, thời gian còn phải e ngại sắc đẹp của cậu...


-Hoa khôi Lâm Lệ Giang cũng chẳng kém cạnh, sao tớ có thể so với cậu được...


-Hoa khôi gì cũng chỉ là cái danh, quan trọng là sự thật kia...năm ấy, một người con gái vừa xinh đẹp vừa gia thế như cậu, đúng là chỉ cần nhấc tay cũng có thể khiến bao nam sinh phải nguyện ý theo đuổi


Phương Hạ Linh có chút thất thần, bà biết lần này gặp nhau sẽ không tránh khỏi nhắc lại chuyện hiểu lầm đau lòng năm xưa.


-Năm ấy cũng đã nói tất cả chỉ là tai nạn, chỉ là hiểu lầm, cậu một mực vẫn muốn nhắc lại...đã nhiều năm rồi, chẳng lẽ một chút cậu còn không muốn buông? Nếu anh ấy còn sống, cũng không mong chúng ta


-Cậu còn mở miệng nhắc đến Đông Hàn? -Lâm Lệ Giang cười lạnh.


Phương Hạ Linh cười lắc đầu


-Anh ấy nói, mọi chuyện đã được hóa giải, chỉ mong chúng ta không còn hiềm khích, cậu từng ấy năm vẫn còn khăng khăng một mực hận tớ, tớ thật sự cũng hết cách.


-Đúng vậy, hóa giải thì sao? Vậy ai hóa giải nỗi đau của tôi?


-Lệ Giang, tớ cũng như cậu, có nỗi khổ riêng của mình. Vốn dĩ chỉ muốn nói cho Đông Hàn biết, anh ấy đi rồi, trên thế gian này chỉ còn một mình tôi biết, nhưng có lẽ hôm nay phải nói cho cậu...


Lâm Lệ Giang nhíu mày đặt ly trà xuống bàn, gương mặt cứng ngắc nhìn Phương Hạ Linh.


Buổi chiều ảm đạm, không có chút nắng, từng cơn gió chiều nóng bức thổi qua, bầu trời xám xịt rầm rì như sắp có trận mưa hè lớn.


Bình An đứng đút tay túi áo cùng Tiểu Hiên nhìn trời. Mỗi người trên tay cầm một ly sữa đá xay thở dài nhìn nhau, chính là sợ trời mưa.


-Cậu bảo Diệp tổng đón, có sao đâu.- Tiểu Hiên nhún vai


-Hôm nay anh ấy có hẹn với khách hàng cho nên tối nay sẽ ăn với họ. Tớ tự về cũng được, đi taxi cũng không sao, mà trời mưa bắt anh ấy đón cũng ngại.


-Có gì mà ngại chứ. Nãy tớ nhắn tin cho Dương Thiên bảo lát ảnh đến đón tớ rồi, phúc lợi có bạn trai là như vậy.


Bình An bật cười, điện thoại của Tiểu Hiên cùng lúc vang lên, Bình An đứng bên cạnh cũng nghe thấy giọng Dương Thiên


-"Lát em tự về nhé, anh có chút việc"


Tiểu Hiên chưa kịp mếu máo đã bị cúp mắt, Bình An cười lăn lộn.


Bình An ở lại bệnh viện 15 phút nữa thì tan ca về, lúc này là gần 6 giờ tối. Bình An đi ra ngoài một đoạn định đi đến điểm bắt xe buýt vì lúc này cũng chưa mưa. Tầm này đoạn đường Bình An đi cũng chưa đông lắm, gió thổi mỗi lúc một lớn, Bình An nhíu mày, nghĩ nghĩ có phải mình nên bắt taxi hay không.


-Chàng trai, mua ít hoa quả cho cô đi, sắp mưa rồi cô còn dọn hàng.


Bình An nhìn sang bên đường, thấy cô bán hoa quả gọi mình, cậu suy nghĩ một lát rồi mỉm cười định sang đường thì bị một bàn tay kéo lại.


-Cậu...làm gì vậy?- Bình An giật mình


Người trước mặt trên người toàn cát bụi, còn có vết rạch trên mu bàn tay, Bình An sửng sốt.


-Anh là bác sĩ, ra từ bệnh viện kia?


-Đúng...vậy? Xảy ra chuyện gì?


-Mau, đến cứu lão đại của chúng tôi!


Vừa dứt lời, một chiếc xe màu đen 7 chỗ phanh gấp, một người áo đen trên người cũng bị thương nhảy xuống cùng người đàn ông này kéo cậu vào xe


-Các người! Các người là ai?- Bình An giận dữ kháng cự


-Chậm trễ lão đại sẽ nguy mất! Nhiều lời!


Bình An rốt cuộc bị kéo vào xe, vì xe đỗ bên ven đường, vài người qua lại cũng vì vội vã về nhà sợ lát trời mưa nên chẳng ai để ý. Cô bán hàng tròn mắt nhìn, sợ hãi đến mức không nói được lời nào.


Lúc Bình An tỉnh dậy thấy mình đang ngồi trên ghế sofa đã cũ, đang ngồi trong phòng cũ kỹ


-Bác sĩ trẻ, cậu tỉnh rồi thì chuẩn bị đi, lão đại sắp được mang về, cậu phải cứu anh ấy.- Người đàn ông lúc trước bắt cậu đang ngồi tự băng bó vết thương


-Các anh rốt cuộc là ai?- Bình An kéo cao cổ áo- Lão đại các anh là ai, tại sao còn không đưa đến bệnh viện, ở đó họ


-Đến bệnh viện để bị tóm sao? Tốt nhất đừng nhiều lời, chuẩn bị đi.


-Ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết lão đại các anh xảy ra chuyện gì?


Người đàn ông khựng lại, đoạn nói ra vụ đấu súng chém giết, miêu tả vết thương của lão đại, Bình An ghi lại giấy.


Bình An hít một hơi dài, lục trong túi quần thì thấy ví và điện thoại bị lấy đi rồi, cậu đứng dậy, người đàn ông định ra khỏi phòng thấy cậu có ý tìm đồ thì lên tiếng


-Đồ bọn tôi giữ, xong việc sẽ đưa lại, không phải tìm.


Bình An định hỏi thêm thì rốt cuộc lại nén lại, tốt nhất lúc này nên ít lời. Bình An suy nghĩ lại, lúc đó hình như có duy nhất cô bán hoa quả thấy cậu bị bắt cóc lên xe, cậu không chắc là có ai nhìn thấy nữa không, chỗ đó lại không có camera, chứng tỏ bọn bắt cóc đã tính toán theo dõi cậu từ khi cậu bước ra khỏi bệnh viện. Cũng có thể vì lão đại của bọn họ thực sự gặp nguy hiểm nên mới bắt cóc nhanh chóng như vậy.


Đang suy nghĩ thì cửa phòng bị đá thật mạnh, Bình An giật mình khẩn trương nhìn. Người đàn ông tóc bạc nửa đầu máu đầm đìa trên ngực, chân tay toàn những vết xước đang chảy máu, được 6 người đàn ông khác đỡ vào.


-Còn đứng đó, mau đến đây!
Bình An mím môi chạy đến


-Mau để ông ấy nằm xuống.


Bình An nhận lấy tấm vải sạch từ người kia, vội vàng cầm máu, một tay giữ vết thương, một tay vạch mí mắt kiểm tra


-Các anh, mau chuẩn bị đồ theo tờ giấy tôi đã viết.


Đồ đạc đem đến, nhịp đập đang yếu dần, Bình An thở dài


-Không có thuốc gây mê, phải gắp viên đạn ra rồi khâu lại. Vết thương bị chém chỗ này cũng phải xử lý, lão đại các anh có chịu đựng


-Làm đi!


Căn phòng nóng bức, quạt điện vô cùng yếu, Bình An vừa xử lý vết thương mà mồ hôi chảy không ngừng.


-Các anh, mau giữ chặt ông ấy, không được để ông ấy cắn phải lưỡi!


Một mình Bình An nhỏ bé đứng trong căn phòng cũ cùng toàn những người đàn ông cao lớn, chiếc áo phông trắng của Bình An giờ đây bị máu làm cho đỏ cả một mảng đằng trước...


-Cô nói cái gì? Có đúng là cậu ấy không?- Dương Thiên vừa nói lớn vừa gọi điện cho Diệp Thần.


-Tôi...đúng vậy, là cậu bác sĩ trẻ trẻ, da trắng, mặc áo phông trắng, lúc đó tôi sợ quá...-Cô bán hàng run rẩy nhìn Dương Thiên cùng Tiểu Hiên và hai người cảnh sát trước mặt


Diệp Thần đang ở công ty, vừa kết thúc cuộc họp, đang định mời khách hàng ăn tối thì nhận được cuộc gọi của Dương Thiên


-"Bình An bị bắt cóc rồi! Cậu mau chóng đến đây."


Diệp Thần đang cầm tập văn kiện, vừa nghe thấy thì toàn bộ giấy tờ rơi xuống đất. Anh liếc nhìn Emma, hỏi địa chỉ của Dương Thiên rồi tắt máy. Vội vàng cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài


-Chị nói phó tổng giám đốc thay em tiếp khách hàng, em có việc!


Emma chưa kịp hỏi chuyện gì thì Diệp Thần đã lao ra ngoài. Nhân viên nhìn giám đốc của mình vội vã cũng không khỏi sửng sốt.


-Alo, Tiêu, giúp cháu tra tất cả camera an ninh đoạn đường Z, toàn bộ các cửa hàng xung quanh đó...Bình An bị bắt cóc rồi.


Trên đường đi, Dương Thiên kể toàn bộ sự việc qua lời của cô bán hàng cho Diệp Thần, lòng anh nóng như lửa thiêu, không có cách nào ngưng sự lo lắng này được. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, Diệp Thần mím môi tăng tốc xe.


Bên trong quán cà phê, Lâm Lệ Giang thở dài nhìn bàn tay của Phương Hạ Linh đang nắm lấy bàn tay mình, định nói điều gì đó thì nhận được điện thoại của Thanh Mẫn. Bà sửng sốt bất ngờ làm Phương mẫu cũng bị dọa giật mình


-Con nói cái gì...Bình An...bị bắt? Được rồi, mẹ đến ngay!


Lệ Giang tắt máy đứng dậy quay sang nói với Hạ Linh


-Tiểu An bị bắt cóc, tôi phải đi ngay.


-Vậy chúng ta cùng đi!


Vừa nói, Phương Hạ Linh vừa gọi điện cho Diệp Thần nhưng không thấy anh nghe máy.


Diệp Thần vừa đến, mọi người đang cùng cảnh sát đứng chỗ đó, vẫn chưa có bằng chứng hay đầu mối gì cả. Diệp Thần gật đầu chào mọi người rồi quay sang hỏi cô bán hàng


-Bác cứ bình tĩnh, chỗ kia đi thẳng sẽ ra ngoại ô thành phố, rẽ trái sẽ đến khu trung tâm mua sắm, bác cố nhớ lại xem xe đi theo hướng nào.


-Tôi...nếu tôi nhớ không nhầm thì họ đi thẳng, đúng rồi....là đi thẳng!


Cảnh sát đang vào những cửa hàng gần đó xem có camera hay không thì Tiêu vừa gọi điện tới cho Diệp Thần


-Ngoại trừ những xe rẽ trái, chú giúp cháu tập hợp lại những xe ô tô màu đen 7 chỗ đi thẳng, là hướng ra ngoại thành.


Đầu dây bên kia im lặng một lúc, còn nghe thấy tiếng bàn phím liên tục


Được Tiêu thông báo, Diệp Thần không do dự tắt máy, định lên xe đi thì bị Dương Thiên kéo lại


-Một mình cậu không được, tôi cùng cậu đi, Tiểu Hiên, em ở đây khi nào nghe điện thoại của anh, thì cùng cảnh sát đến, anh đã gọi và họ đang chuẩn bị rồi.


Diệp Thần không muốn mình chậm trễ, cho nên đồng ý để Dương Thiên đi cùng mình. Tiểu Hiên hai mắt hồng hồng nhìn Dương Thiên, vội ôm anh một cái thì thầm không rõ.


Ở đây, Bình An đang khâu lại vết thương ở bụng cho người gọi là lão đại này, còn một vết thương ở lưng. Bỗng từ bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau lớn, cửa mở toang


-Không xong rồi, bọn Hắc Mã đã tìm được đến đây rồi, chúng ta phải đi ngay! Bọn em bên dưới đang cầm chân được tụi nó, nhưng không cố được lâu, có vẻ tụi này muốn liều chết!


-Cái gì!? Sao bọn chúng tìm được! Còn lão đại thì sao?- Một người trong số đám người áo đen nói


-Để tôi cùng 3 người nữa xuống cứu viện!- Một người nói, rồi nhanh chóng cùng 3 người ra ngoài


-Ông ấy còn chưa kịp tỉnh, hơn nữa còn vết thương ở lưng, nếu bây giờ di chuyển đi, sẽ rất dễ nhiễm trùng.- Bình An tuy trong lòng như có cả ngàn con ngựa đang chạy nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh


Trong phòng hiện tại còn Bình An, lão đại và 2 người nữa.


Cậu không nghĩ rằng có một ngày lại rơi vào tình cảnh hỗn loạn của đám người bên ngoài thanh toán lẫn nhau. Bình An thầm than một tiếng trong lòng, liệu cậu có thể có một tia hy vọng mà bỏ trốn được không?


-Không xong rồi, anh em bên dưới không trụ được nữa....hơn nữa...


-Tôi ngửi thấy mùi cháy...? lẽ nào...?


Tòa nhà đang bốc cháy, không còn cách nào khác, Bình An và mọi người ngay lập tức phải rời khỏi phòng. Lửa cháy lan nhanh, chẳng mấy chốc đã cháy sang cả đồng cỏ dại cạnh ngôi nhà


Bên này, lúc Tiểu Hiên đang cùng cảnh sát đợi thì tivi truyền tin


"Phía tây ngoại thành thành phố hiện đang xảy ra vụ cháy lớn, hiện tại chưa có cách nào tìm ra nguyên nhân của vụ cháy, một người qua đường đã nhanh chóng báo về cho cảnh sát và tổ phòng cháy chữa cháy. Tin tức chúng tôi sẽ cập nhật nhanh nhất cho quý vị, xin đừng bỏ lỡ..."


-Alo, Dương Thiên, phía tây ngoại thành, em nghi, Bình An đang ở đó!


           

Bình luận

Truyện đang đọc