YÊU EM DƯỚI TRỜI HOA TỬ ĐẰNG

Diệp Thần tỉnh dậy sớm hơn Bình An, lặng lẽ ngồi ngắm cậu...


Người này, ngũ quan tinh tế, lông mi dài khẽ rung, anh thích nhất là đôi mắt của Bình An, nói thế nào nhỉ, mỗi khi nhìn đôi mắt ấy, Diệp Thần chỉ thấy nhiệt huyết và một niềm đam mê bất tận mà anh không thể miêu tả, anh yêu đôi mắt ấy, đôi mắt xinh đẹp. Đôi môi mịn khẽ mở một chút, nhìn thế nào cũng muốn hôn một ngụm


Thích cậu rồi thì cậu có chịu không...?


Lúc Bình An tỉnh dậy thì không thấy Diệp Thần đâu cả, tìm trong phòng tắm cũng không có, đang lo lắng thì cánh cửa phòng bỗng mở, anh bước vào, gương mặt đã khá hơn rất nhiều


-Sáng sớm anh đi đâu vậy? Còn không nghỉ ngơi lại chạy loạn


Diệp Thần cười cười đặt cặp lồng thức ăn lên bàn rồi cười


-Thấy cậu ngủ say tôi không nỡ đánh thức, tôi vừa đi làm thủ tục xuất viện


-Xuất viện? Anh không nghe bác sĩ nói sao? Mới ở có 1 ngày mà đã muốn ra viên?


Diệp Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn Bình An


-Chẳng phải tôi có cậu sao, lo gì


Bình An lườm Diệp Thần rồi quay đi vào phòng tắm. Diệp Thần lại cười, giận cũng thật đáng yêu!~


Hai người ăn sáng trong im lặng, Bình An hiện thực sự giận, cậu cũng không rõ tại sao phải giận dữ như thế, nhưng nghĩ đến việc cái kẻ nhìn bất cần thế này không chú ý đến sức khỏe của mình thì cậu lại như vậy. Tự nhủ chỉ là quan tâm của học đệ với hội trưởng, nhưng cả hai vẫn im lặng cho đến lúc ra ngoài cổng bệnh viện


Tài xế riêng của Diệp Thần đã ở đó từ trước


-Hôm nay chủ nhật, cậu có phải đến trường không?


-Tôi qua thư viện mượn sách, anh cứ về trước đi.


Diệp Thần nhíu mày nhìn Bình An


-Để ngày mai không được à?


Bình An mỉm cười như không nhìn anh


-Việc của tôi, tôi tự biết, anh về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ những lời của bác sĩ, chú ý giữ gìn sức khỏe...


Diệp Thần thở dài, hai tay đút túi quần, đăm chiêu nhìn cậu


-Vậy để tôi đưa cậu đến


-Không cần, tôi tự bắt xe buýt được...- Chưa để Diệp Thần nói hết câu, Bình An đã chặn ngang


Thấy thái độ của cậu, vốn là muốn cự tuyệt, Diệp Thần cười cười gật đầu, cũng không miễn cưỡng cậu lên xe mà chỉ gật đầu rồi ngồi vào xe


Diệp Thần nhìn theo bóng dáng gầy gầy ấy cho đến khi xe đi khuất.


-Anh Trương, điều tra cho tôi về người này, Trương Bình An...


Bình An kì thực không đến thư viện mà quay lại nơi sửa xe đạp để lấy xe. Trong đầu cậu hiện tại chỉ có bộ dạng người đó, nụ cười tươi như ánh mặt trời, những cử chỉ, những lời nói ấy...


Rốt cuộc, người này có ý gì...


Mấy hôm sau hai người cũng không gặp nhau, cũng vì Bình An phải tập trung cho bài báo cáo sắp tới nên bận đến bù đầu, đến trường sớm mà về đến khi trời đã tối. Bình An ở cùng nhóm với một sinh viên khoa Y năm cuối, y là Thiếu Văn, một sinh viên xuất sắc trong khoa Y của trường. Thiếu Văn đương nhiên cũng biết tên tuổi của Bình An trong trường, thật sự y cũng đánh giá cao cậu. Thiếu Văn luôn là người bắt chuyện với Bình An trước


Hôm nay là thứ 7, cả hai muốn hoàn thành nốt phần thân của báo cáo nên giờ này, 8h tối vẫn chăm chỉ ở lại trong phòng thí nghiệm


-Bình An này... cậu có vẻ rất ít nói chuyện


Cậu chỉ cười, vẫn chăm chú vào từng đường cắt trên mẫu


-Bạn bè bên cạnh tôi đều nhận xét tôi là người dễ gợi hứng khởi cho người khác nhưng xem ra với cậu thì là một ngoại lệ...


Bình An vẫn chỉ cười cười im lặng


Thiếu Văn thở ra một cái, cuối cùng cũng xong. Y tháo găng tay bỏ vào chậu rồi rửa


-Chúng ta đi ăn tối nhé?


Bình An ngẩng đầu lên nhìn Thiếu Văn


-Đừng từ chối tôi nữa, mời cậu một bữa cũng khó, cậu đã từ chối 2 lần rồi


-Vậy anh chuẩn bị trước đi, tôi đem cất đồ rồi lấy xe sau, anh cứ ra cổng đợi trước


Thiếu Văn bật cười gật đầu bước ra ngoài


Hai người đi đến quán lẩu cạnh trường học, quán này là địa điểm quen thuộc của sinh viên trường T, nhưng tầm này thì ít sinh viên đến. Bình An và Thiếu Văn chọn một bàn trên lầu hai, hai người vẫn bảo trì không khí im lặng. Thiếu Văn động đũa, vô tình chạm vào tay Bình An, cậu chỉ lẳng lặng thu tay.


-Được làm việc cùng cậu, tôi thấy rất vui


-Tôi cũng cảm thấy anh rất giỏi


Thiếu Văn cười một tiếng


-Ý tôi là, cậu khác với những người tôi từng tiếp xúc


Bình An không nói gì chỉ cười


-Tôi hy vọng, sau đề tài báo cáo này, chúng ta vẫn liên lạc với nhau, cậu không phiền khi có người bạn như tôi chứ


Bình An gặp một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng


-Có một người bạn như anh, tôi có gì phiền. Tôi có thể học hỏi anh rất nhiều


-Cậu vẫn khách sáo với tôi như vậy...Ai... Thật không biết bao giờ mới có thể thấy cậu thật sự vui vẻ


Thiếu Văn chủ động trò chuyện, hỏi han Bình An rất nhiều trong suốt bữa ăn, cậu cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại theo thói quen.  Bình An không phải là người giỏi về khoản nói chuyện, cũng không có quá nhiều bạn bè, cậu là người hướng nội, nhiều người vì thế cũng không thích trò chuyện với cậu.


Hai người kết thúc bữa tối đã là hơn 9 giờ, Thiếu Văn trong lòng muốn đưa Bình An về nhà nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, cuối cùng chào tạm biệt cậu rồi phóng xe về trước. Bình An một mình dắt xe ra khỏi quán, không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn lên trời, hôm nay thật nhiều sao~


Bỗng điện thoại trong túi quần rung lên, cậu mở ra thì thấy số lạ


-Alo, tôi là Bình An


-Tiểu An...


Bình An nhíu mày, giọng này, có chút quen quen...


-Ai vậy?


-Sao, một thời gian đã quên tôi rồi? Hửm?


Tiếng cười phát ra trong điện thoại làm cậu giật mình


-Diệp Thần? Giờ này rồi, anh gọi tôi có việc gì ?


-Có việc mới được gọi cho cậu sao?


Bình An mỉm cười không trả lời


-Nhìn sang bên phải


Bình An theo lời mà đưa mắt nhìn sang bên phải, có hơi giật mình nhưng nhanh chóng bình thường. Cậu mỉm cười đứng tại chỗ, cất điện thoại vào trong túi, phía trước anh đang chậm rãi đi đến.


-Mặc như vậy không lạnh?


-Tôi vừa ăn lẩu xong, vẫn nóng. Sao anh lại ở đây


-Tình cờ gặp cậu


Diệp Thần cười tươi, đưa cho Bình An một cái kẹo


-Ăn đi


Bình An cũng không từ chối mà nhận lấy bỏ vào miệng, vị ngọt cay cay dần lan ra khoang miệng, cậu vô thức mỉm cười


-Vừa rồi thấy Thiếu Văn...à, hai người một nhóm. Thân thiết đến mức này rồi à


Bình An bật cười


-Thân đến mức này là sao, với lại, anh để ý làm gì


Diệp Thần bỗng nhiên quay sang ghé vào tai Bình An


-Tôi lại muốn để ý


Hơi thở ấm áp bỗng nhiên phả vào cổ cậu làm Bình An có chút run run, mặt lại đỏ, may mắn trời tối nên không ai nhìn thấy


-Anh rốt cuộc làm gì ở đây vậy, cũng muộn rồi, tôi cũng phải về


-Tôi đưa cậu về...


-Được thôi, nếu anh có thể


Bình An hơi hối hận khi nói ra câu nói đó, cũng không hiểu vì sao lại lên tiếng đồng ý như thế, rõ ràng trong tâm tư mâu thuẫn mà miệng vẫn nói được. Bình An nghi hoặc nhìn quanh quất, không nhịn được thì hỏi


-Xe anh đâu?


-Tôi đi bộ


-Đi bộ ra đây, giờ này...?


Diệp Thần cười hề hề gật đầu


-Tự dưng hôm nay tôi có hứng đi bộ, lại vô tình gặp cậu, cậu nói xem, chẳng phải chúng ta rất có duyên sao


Bình An chỉ mỉm cười không trả lời, dắt xe đi tiếp


-Tôi lúc nãy nói đùa thôi, anh gọi xe đón đi, cũng đã muộn rồi


-Cậu là đang lo cho tôi?


-Tôi cũng không muốn bị mang tiếng bắt học trưởng đưa về rồi sau đó lại có chuyện với anh


Diệp Thần cười lớn, tay quàng qua vai Bình An làm cậu giật mình. Anh đứng cạnh cậu gần hơn, giọng nói trầm thấp mà từ tính cạnh tai cậu


-Tôi thực không nhận ra Tiểu An lại lo lắng cho tôi đến vậy nha~


Bình An hừ một tiếng, gạt tay Diệp Thần ra mà tiến lên trước.


-Đợi tôi!


Hai người cứ lặng lẽ đi bên nhau, trên đường ai cũng đi thật nhanh, cảm giác chỉ có hai người bên nhau chậm rãi bước đi


Tôi sẽ bên em mãi mãi thế này, được không Bình An...


Tầm hơn 10 giờ, cả hai đã về đến trước khu nhà của Bình An. Ở đây là một khu chung cư nhỏ, không tính là đắt tiền nhưng an ninh cũng tạm ổn, tầm này cũng chẳng quá nhiều người qua lại, đèn đường thì có 2 cái đang bị hỏng, tóm lại là hiện tại cũng không nhiều ánh sáng


-Xe anh sắp tới chưa?


-Ừm, nhanh chóng sẽ qua đây thôi, cậu vào nhà đi


Bình An im lặng nhìn Diệp Thần, ánh mắt có chút phức tạp, đang định nói muốn đứng lại chờ xe đến thì cậu mới vào thì bỗng ngã vào trong lồng ngực ấm áp của anh. Bình An bối rối định đẩy ra thì bỗng nghe được tiếng thì thầm


-Tôi lạnh...


Bình An nhíu mày, cái tên này, anh ta còn mặc nhiều áo hơn mình, lạnh cái gì a~


-Anh... muốn vào nhà uống cà phê cho ấm không


Ách, Bình An lại hối hận, lại lỡ miệng rồi, vì cái gì cứ không tự chủ được mà nói ra như vậy a, cậu khóc thầm


-À thôi, xe cũng sắp tới rồi


Nói xong, cố ý đẩy Diệp Thần ra nhưng vẫn bị ôm chặt


-Tôi thực lạnh mà, cậu không tin thì có thể kiểm chứng


Dứt lời, anh đặt hai bàn tay lên má Bình An làm cậu ngạc nhiên, đôi mắt khẽ mở lớn


Bình An cư nhiên bị ngốc tại chỗ, Diệp Thần chăm chú nhìn cậu, mỉm cười bá đạo, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt đường nét hơi thở nam tính của anh thật gần cậu hơn, mặt Bình An nóng lên, vội vàng đẩy ra


-Xe... đến rồi, anh về đi


Diệp Thần ra dấu cho tài xế dừng lại rồi mỉm cười nhìn Bình An


-Tôi nhìn cậu lên nhà


Bình An đảo mắt nhìn anh rồi gật đầu


-Tạm biệt


-Đừng nói tạm biệt- Diệp Thần nói ngay- Giữa chúng ta, không có hai từ này


Bình An mím môi, không nói gì mà đi nhanh vào trong tiểu khu. Diệp Thần vẫn như cũ, nụ cười ôn nhu ấm áp nhìn theo bóng dáng của Bình An, vẫn lặng im đứng đó.


Đến khi Bình An lên phòng, trong phòng bật đèn, khẽ vén rèm cửa nhìn xuống, Diệp Thần vẫn đứng đó, vô thức hai ánh nhìn chạm nhau. Vội vàng kéo lại rèm cửa, Bình An thở nhanh ngã xuống giường


-Rốt cuộc người đó, đang có ý định gì...


Diệp Thần hiện tại thuộc lòng chỗ ở địa chỉ số nhà của Bình An, rồi cả gia đình cậu hiện tại thế nào anh cũng đều ghi nhớ, muốn theo đuổi một người, phải cẩn thận từ những điều nhỏ như vậy a~


Sáng thứ hai đầu tuần, trong giờ giải lao, sinh viên năm 3 được tập trung lại nghe hội trưởng thông báo. Diệp Thần hôm nay mặc một chiếc áo trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thể thao nhìn khỏe mạnh, sự xuất hiện của anh khiến không ít người phải thích thú. Nhìn thấy Bình An đứng đầu hàng, Diệp Thần cười tươi, bước xuống một cách tự nhiên đứng bên cạnh cậu. Bình An mặt vẫn không đổi, bảo trì nụ cười mỉm quen thuộc nhưng trong lòng lại rối một chút


-Cuối tháng này, cụ thể vào ngày 27 tháng 12, những sinh viên năm 3 tổng kết điểm học kì này được từ 70 trở lên sẽ được tham gia chuyến du lịch tại H đảo, đây là quyết định của hội học sinh thông qua sự cho phép của nhà trường. Cũng là góp phần tạo động lực cho sinh viên năm 3 có bước tiến vững vàng lên năm cuối cùng, mà điều này thường niên trường ta đều có. Mong các bạn hãy cố gắng hết mình, kết quả sẽ được thông báo vào cuối tuần sau ở Hội học sinh, cảm ơn đã lắng nghe, chúc một ngày học vui vẻ.


Nói rồi còn quay sang nhìn cậu, nháy mắt một cái rồi bước lên bục đi vào trong.Tim Bình An đập nhanh hơn một chút, vội vàng đi vào trong lớp. Trong giờ học, cậu nhận được tin nhắn của Thiếu Văn


Bình An cũng không biết phải biểu cảm thế nào, dạo này vận khí cậu tốt lắm hay sao mà toàn được các đàn anh quan tâm thái quá. Trả lời một tin đơn giản "Cảm ơn anh", Bình An sau đó lại tập trung vào bài, cũng chẳng quá để tâm nhiều.


Buổi trưa khi tan giờ học, Bình An đang định đi về thì Thiếu Văn từ xa chạy đến, đứng trước mặt cậu thì thở dốc, mồ hôi lấm tấm


-Tôi vừa kịp mua được hai suất cơm bò hầm đặc biệt, muốn đi ăn cùng cậu


-Vậy à, hình như tôi thấy Tân Thanh tìm cậu đi ăn trưa, còn Bình An đã có hẹn đi ăn với tôi rồi.- Diệp Thần đi từ sau vỗ nhè nhẹ vào vai cậu


Bình An nhíu mày, hai cái người này, đang là làm cái gì


-Hẹn trước?- Thiếu Văn nhíu mày -Chúng tôi ăn trưa rồi còn tiện thảo luận báo cáo


-Ăn trưa là để nghỉ ngơi, cậu chăm chỉ như vậy thì tìm người nào mà học, cậu ấy không phải mọt sách. Đi thôi, cậu có hẹn với tôi còn gì


Chưa kịp để Bình An lên tiếng, Diệp Thần đã nhanh chóng kéo cậu đi thật nhanh về khu nhà của hội học sinh


-Anh làm cái gì vậy- Bình An có điểm tức giận


-Tôi chỉ muốn ăn cơm với cậu


-Đâu phải nói dối như vậy, nếu muốn, anh có thể nói với tôi trước


-Tôi đang đi tìm cậu thì thấy Thiếu Văn, nên tôi buộc phải làm vậy.


Bình An mặt không đổi sắc nhìn thẳng Diệp Thần


-Tôi vì cái gì phải đi ăn với anh!


-Cậu...- Diệp Thần nhíu mày- Bởi vì người yêu của Thiếu Văn, Tân Thanh rất dễ ghen, tôi không muốn cậu bị hiểu lầm. Hai người các cậu từ hôm làm chung nhóm đã rất thân mật rồi


Diệp Thần mặt nói liên hồi mà vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, kì thật anh là có chỗ nói dối, nhưng thực sự đối với con người bướng bỉnh này, anh phải nói dối thôi ~ Ai bảo anh để ý cậu trước rồi, nên không muốn cậu quá thân thiết với ai khác


Bình An ngẩn người nhìn anh


-Nhưng chúng tôi có thân thiết gì đâu, chỉ là học cùng, mới ăn cùng nhau một bữa cơm...


-Tân Thanh ấy à, cậu ấy rất dễ ghen, tốt nhất là ngoài việc học, cậu đừng đi riêng với Thiếu Văn


Bình An nhăn mày nhìn Diệp Thần, không nói gì, chỉ là đi tiến lên phía trước


-Lần trước là anh mời cơm, lần này để tôi mời, coi như sòng phẳng


Diệp Thần cười thực vui vẻ, tâm tình nhảy lên mức high, vội vàng sóng vai cùng Bình An, tự nhiên mà khoác

Bình luận

Truyện đang đọc