YÊU PHẢI MỘT TÊN "CÔNG" (ÁI THƯỢNG LÁNH NHẤT CÁ CÔNG)

Ed:MKM

Beta: An Ju

*  *  *

Khi Ngụy Quốc Niên về đến nhà, trong phòng vẫn là một màu đen kịt.

Kỳ quái, Ngụy Thanh còn chưa trở lại sao?

Hắn vừa nghĩ vừa bật đèn phòng khách, lại bất ngờ phát hiện một người đang nằm cuộn tròn trên ghế salon trong phòng khách, chính là người mà hắn cho là còn chưa về nhà – Ngụy Thanh.

“Thật là, tại sao lại ngủ ở nơi này chứ?”

Hắn tiến gần lại, dưới chân không biết đạp phải cái gì, phát ra tiếng ‘răng rắc’; hắn cúi đầu nhìn, thì ra là di động của Ngụy Thanh, giống như rơi từ trên ghế salon xuống, cho nên pin cùng thân máy bị tách ra.

Hắn sững lại năm giây, lập tức ý thức được tình huống không đúng. Sải bước vọt tới trước ghế salon, dùng lực lung lay vai Ngụy Thanh.

“Tỉnh lại đi, A Thanh.”

Một hồi lâu Ngụy Thanh mới có phản ứng, hắn trở mình, mặt hướng phía trên; có lẽ là cảm thấy ánh đèn chói mắt, theo bản năng mà lấy tay che lại.

“Đừng lắc nữa, đau.”

Ngụy Quốc Niên này mới ngừng lại. “Đầu lại đau? Chuyện gì xảy ra, thuốc đâu? Thuốc để ở chỗ nào?”

“Không cần thuốc, con không sao, ngủ một lát là tốt rồi.”

Ngụy Thanh nói xong liền trở mình, thật sự nhắm mắt lại ngủ.

“Muốn ngủ cũng phải lên trên lầu mà ngủ chứ.” Ngụy Quốc Niên lần thứ hai đem Ngụy Thanh lay tỉnh, thế nhưng lần này làm thế nào cũng không có phản ứng, hắn bất đắc dĩ thở dài. Cúi người nhặt lên chiếc điện thoại rơi vỡ dưới chân, một lần nữa lắp lại hoàn hảo, nhưng không khởi động máy.

Đau đầu là bệnh cũ đã nhiều năm không tái phát của Ngụy Thanh. Lúc đó từ viện điều dưỡng đi ra, bác sĩ đã từng chăm sóc có nói qua, chứng bệnh này không có cách trị khỏi, phải nói là vĩnh viễn không thể khỏi hẳn; bởi vì đây là một loại tâm bệnh, nó sẽ đi theo Ngụy Thanh cả đời, chỉ là thời gian phát bệnh khác nhau. Thế nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, chưa từng tái phát lấy một lần; nguyên nhân gây nên tâm bệnh này là do xung đột ý thức, chỉ có thể là Ngụy Thanh đã từng trải qua một loại kích thích nào đó đến tư tưởng, mới có thể bị dụ phát. Sở dĩ thấy đau đầu, cũng là bởi vì đại não không thể chịu đựng được việc hoạt động cường độ mạnh, chỉ có thể dùng phương thức này để ngăn hắn suy nghĩ, Ngụy Quốc Niên  từng chứng kiến qua thời điểm bệnh đau đầu của hắn phát tác đáng sợ nhất; khi đó hắn một lần lại một lần đập đầu về phía vách tường màu trắng, mãi đến tận khi bị các y tá buộc chặt trên ghế, vẫn như cũ phát ra tiếng hét thảm thiết chói tai, âm thanh chói tai ấy khiến những người đang ở trong phòng nghe được đều kinh hồn bạt vía.

Trực giác nói cho hắn, chuyện này cùng thiếu niên xinh đẹp tên Liên kia có liên quan. Vì vậy, bấm số điện thoại Lâm Vũ, câu đầu tiên liền hỏi.

“Bệnh đau đầu của A Thanh từng phát tác chưa?”

Thông minh như Lâm Vũ lập tức rõ ràng, nhất định có chuyện xảy ra.

“Lại phát tác?”

“Ừ.”

Lâm Vũ nghĩ đến thời điểm ở Hậu Cúc. “Đã từng, thế nhưng không nghiêm trọng lắm.”

” Có liên quan tới Liên?”

“… Đúng vậy.”

Ngụy Quốc Niên thật sâu thở dài một hơi. “Nó vẫn.. chỉ là đứa nhỏ.”

“Cậu ấy đã 28 tuổi, chúng ta nên tin tưởng cậu ấy.”

Ngụy Quốc Niên không tiếp tục nói nữa, yên lặng mà cúp điện thoại; hắn lấy chăn từ phòng ngủ, đắp lên người Ngụy Thanh, lại tăng nhiệt độ máy điều hòa phòng khách, cuối cùng tắt đèn, trở về phòng ngủ của mình, chiếc di động kia, như trước tắt nguồn, đặt trong tay Ngụy Thanh.

“Đang đợi điện thoại của ai sao?”

Phát hiện Liên không ngừng xem điện thoại, Trương Vũ rốt cục không nhịn được hỏi.

Liên nhưng lại chỉ nở nụ cười, cất điện thoại đi. Bắt đầu từ hôm qua, điện thoại của Ngụy Thanh vẫn luôn tắt nguồn, thực khiến người ta lo lắng.

Không phải chuông điện thoại của Liên, ngược lại là điện thoại trong văn phòng vang lên. Trương Vũ nhận, nghe hai câu, nói với Liên.

“Là tìm anh đấy.”

“Chuyện gì?” Liên ngồi trên ghế salon dùng máy tính làm việc.

” Phóng viên của ’Nhân vật nổi tiếng’ muốn phỏng vấn riêng anh, người ta hiện tại ở dưới lầu.”

“Phỏng vấn tôi? Tại sao?”

Trương Vũ nhíu mày, không hề nói gì. Liên bất đắc dĩ nói: “Để hắn lên đây đi.”

Chu Kỷ vì hoàn thành buổi phỏng vấn riêng này đã tốn không ít thời gian, hắn điều tra hết thảy thông tin cơ bản của Mạc thị, xem tất cả các bộ phim mà Liên đóng, tất nhiên hiện nay cũng đang theo dõi bộ phim ‘Thiển thiển’ vừa mới được phát sóng trên truyền hình; sau đó dựa vào tất cả những thứ này mà liên hệ với nhau, Chu Kỷ trước sau không thể đoán được người mà hắn sắp đối mặt là dạng người như thế nào. Thế nhưng khi nữ thư kí thông báo hắn tiến vào phòng tiếp khách, hắn lại chỉ có thể kiên trì đi vào.

” Chu Kỷ từ ’Nhân vật nổi tiếng’, Mạc tiên sinh, chào ngài.”

Hắn tiểu tâm dực dực cúi đầu vươn tay trái ra, sau đó ở trong tầm mắt của hắn,  xuất hiện một bàn trắng nõn mà tinh tế, nhưng kết cấu xương lại rõ ràng là của một người đàn ông, bàn tay tinh xảo bất ngờ vươn tới.

Hắn nghe thấy chủ nhân của bàn tay kia dùng loại âm thanh khiến lòng người thoải mái, nói: “Mạc Ức, anh cũng có thể gọi tôi Liên.”

“Liên.” Hắn không tự chủ thuận theo ý người kia, ngẩng đầu, dung mạo người kia như lưu lại trong mắt.

Chắc hẳn tất cả những người lần đầu tiên nhìn thấy Liên nội tâm đều sẽ có một đánh giá chung, một người đàn ông quá mức xinh đẹp, so với người ở trên màn ảnh càng thêm có sức hấp dẫn, đồng thời loại mị lực như thế này bất luận đối với nam hay nữ mà nói đều là đủ để trí mạng. (sắc đẹp chết ng:)))

“Chu tiên sinh?”

Mãi đến tận lần thứ hai Liên nghi hoặc mở miệng, Chu Kỷ mới ý thức được chính mình thất lễ, hắn vội vàng buông tay ra.

“Vậy… Mạc tiên sinh… không, Liên.” Hắn có chút luống cuống, sau đó nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Liên, vì vậy rất nhanh bình tĩnh lại, thể hiện rõ phong độ của một phóng viên tạp chí hàng đầu. “Tôi đại biểu cho ‘Nhân vật nổi tiếng’, muốn cùng ngài tiến hành buổi phỏng vấn riêng, xin hỏi có thể không?”

Liên quay người ngồi ở một bên ghế salon, lấy tay ra hiệu Chu Kỷ ngồi xuống. “Tôi đã để anh tiến vào rồi, không phải sao?”

Chu Kỷ ngồi xuống. “Cảm ơn.”

Kỳ thực ý tưởng tới phỏng vấn Liên này xuất hiện rất đột nhiên, hắn vốn là một phóng viên tràn ngập sáng tạo cùng gan dạ. Cho nên hắn mới trực tiếp đến cao ốc Đế Quốc như vậy, không có hẹn trước; hắn đối với lần này có thể thành công phỏng vấn được Liên thực ra bản thân cũng không có ôm hi vọng quá lớn, bây giờ tình hình đối với hắn mà nói thật sự là đã vượt quá tưởng tượng.

Vừa nãy nữ thư kí Trình Trạch Huệ thông báo Chu Kỷ lên phòng bưng hai ly cà phê tiến vào. “Mời ngài chậm rãi thưởng thức.”

Chu Kỷ nhận lấy, vội vàng nói: “Cảm ơn.”

Hắn đối với nữ thư kí này có ấn tượn grất tốt, phải biết rằng rất nhiều nữ thư kí ở những công ty thua kém Phi Thiên quốc tế đều là mắt cao hơn đỉnh; như chính mình đây theo kiểu không có hẹn trước, lại là tên tiểu tử vô danh vô họ vắt mũi chưa sạch, căn bản sẽ chẳng được ai để ý tới, chứ đừng nói là còn giúp hắn cố ý gọi điện thoại đến văn phòng tổng tài thông báo.

Trình Trạch Huệ hướng hắn nở nụ cười liền lui ra.

Liên ho nhẹ một tiếng, Chu Kỷ phát hiện mình lại lần nữa thất lễ, vội vàng che giấu bằng cách bưng ly cà phê lên uống một ngụm.

Liên lại nói: “Chu tiên sinh thích cà phê sao?”

“À, cũng hơi.” Chu Kỷ không hiểu cậu tại sao hỏi như vậy.

“Cha tôi lại không thích cà phê, ông ấy thích trà hơn. Người khác mang hạt cà phê tốt nhất đến, ông ấy ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái liền ném chỗ khác. Ông ấy xưa nay thậm chí đều chưa từng uống cà phê đã trực tiếp phủ định giá trị của nó.”

Chu Kỷ sửng sốt một chút, hắn tra xét tài liệu liên quan tới Mạc gia đại gia trưởng – Mạc Ngôn, đó là một người đàn ông truyền thống cực kỳ bảo thủ.

“Tôi thì thích cà phê, dường như ngay lần đầu tiên thử qua liền thích mùi vị của nó. Tôi cũng uống trà, tôi còn từng hút thuốc, cũng uống qua nhiều loại rượu. Tôi luôn muốn thử tất cả những gì chưa từng gặp, bất luận là tốt hay xấu.”

Chu Kỷ rốt cuộc hiểu rõ cậu đang nói cái gì, thì ra buổi phỏng vấn riêng của hắn đã bắt đầu, mà hắn lại đặt mình ở vị trí bị động; hắn vội lấy giấy bút, nghiêm túc nghe Liên nói từng chữ một.

“Bởi vì tôi cảm thấy được bất luận là thứ gì, nếu nó đã tồn tại ắt nó sẽ có giá trị của chính mình, nếu bạn chưa từng nếm thử thì bạn đều không có tư cách đi phủ định nó.”

“Như vậy đối với Liên tiên sinh mà nói, đóng GV cùng đồng giới rồi chuyển sang phim truyền hình cũng chỉ là một loại trải nghiệm.” Chu Kỷ cuối cùng vẫn chọn bỏ thêm hai chữ tiên sinh sau tên xưng hô. “Mà hiện tại Liên tiên sinh đã trải nghiệm qua việc này, sau lại trở về Phi Thiên quốc tế, đó có phải hay không đã nói rõ Liên tiên sinh đối với chuyện trải nghiệm kia cảm thấy hối hận?”

“Đương nhiên không.” Liên cười nói: “Có lẽ sẽ có người nói loại hành vi này gọi là ‘hành động theo cảm tính’; tất cả những gì tôi làm đều là dựa vào quyết định của bản thân, bởi vì tôi cảm thấy chỉ có là chuyện chính mình lựa chọn, mới không có lý do gì để trốn tránh trách nhiệm.”

Cậu dừng một chút lại nói: “Ngắn gọn lại, có nghĩa là nếu như tôi dựa trên ý nguyện của người khác mà sống cuộc sống của chính mình, như vậy khi gặp phải việc không theo ý muốn tôi cuối cùng sẽ không tự chủ mà nghĩ rằng tất cả đều là lỗi của người khác, nếu như lúc đó không nghe người nọ thì tốt rồi. Nhưng nếu đã là chính mình quyết định, như vậy dù kết quả thế nào, tôi cũng không muốn đổ lỗi cho chính mình.”

“Cho dù đó là một quyết định sai lầm?”

Liên lúc này trước tiên trầm tư một chút mới nói: “Tôi khá tự tin, thậm chí là tự tin đến mù quáng, thật sự, tôi vẫn luôn tin tưởng mình sẽ không sai lầm.”

Vẻ mặt của cậu nghiêm túc, nói xong câu đó, hai người đều nở nụ cười.

“Có một việc nhưng thật ra tôi cũng rất muốn hỏi.”

“Việc gì?”

“Chính là việc liên quan tới quan hệ của Liên tiên sinh cùng Mạc lão tiên sinh. Nghe đồn rằng, quan hệ của ngài và cha vẫn luôn khá là căng thẳng, tôi lúc đầu cũng là khá là tin tưởng tin đồn này. Thế nhưng khi Mạc lão tiên sinh ngã bệnh, ngài lại bỏ qua tất cả mọi việc mà trở về đây, nếu không phải ngài đã từng từ bỏ quyền thừa kế trưởng quản Mạc gia, tôi còn thực sự cảm thấy ngài trở về là vì tranh đoạt quyền thừa kế.”

“Vậy tại sao anh lại cảm thấy tôi không phải chứ? Con người đều có thể thay đổi.” Liên hỏi ngược lại.

“Kỳ thực, trước khi bản thân tôi gặp ngài tôi cũng cho là như vậy, thế nhưng hiện tại tôi có thể rất chắc chắn tự nói với mình, ngài không phải.” Liên tuyệt đối không phải người chấp nhất với tiền tài cùng danh lợi, suốt 20 năm làm phóng viên, thường ngày gặp qua không hơn vạn cũng có hơn nghìn người, về mặt nhìn người hắn vẫn có chút tự tin.

“Thì ra Chu tiên sinh cũng là người rất tự tin.”

“Tự tin đến mù quáng.” Chu Kỷ hết sức cường điệu học lại theo ngữ khí của Liên.

Liên khuấy cà phê trong ly. “Anh cũng nói ông ấy là ba ba tôi, nói như vậy, chắc hẳn anh có thể hiểu?”

Chu Kỷ sửng sốt một chút, bởi vì Liên dùng xưng hô “Ba ba” này. Hắn phỏng vấn qua rất nhiều người, trong đó đa phần giống như Liên có địa vị có danh tiếng, bọn họ đều là mang theo tôn kính cùng ngữ khí chân thành xưng hô người sinh dưỡng của mình là cha mẹ, mà Liên lại dùng “Ba ba”, đây là hai âm tiết lặp lại đơn giản, so với tiếng ‘cha’ lại thân mật, mộc mạc hơn nhiều.

Một vị đồng nghiệp của Chu Kỷ từng nghe qua đoạn quá khứ liên quan tới Liên cùng Lam Phi kia có bình luận: “Bi kịch điển hình ở hào môn*.” Người cha như vậy thường là mãi đến tận thời khắc sắp ‘gần đất xa trời’ mới có thể tự mình tỉnh ngộ, nhận được tha thứ. Tình tiết như vậy bọn họ gặp quá nhiều, chẳng qua lần này không phải phát sinh giữa nam và nữ, mà là phát sinh ở giữa hai người đàn ông.

*hào môn: ý chỉ nhà giàu.

“Không biết vấn đề này có thể hỏi hay không, ngài và Lam tiên sinh là quan hệ gì?”

“Xin lỗi vấn đề này tôi không thể trả lời anh, bởi vì đây không chỉ là vấn đề của cá nhân tôi, còn có khả năng sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của thầy Lam.”

“Vậy trở lại vấn đề khi nãy, có thật là ngài chưa từng liên lạc với cha dù chỉ là một cuộc gọi?”

“Không có.” Lần này trả lời thẳng thắn dứt khoát.

“Tôi cảm thấy được Liên tiên sinh ngài là người rất khó đoán!” Chu Kỷ tổng kết nói. Thật vậy, Mạc Ngôn đối với chuyện phát triển tình cảm của cậu triệt để phá hoại như vậy lại đoạn tuyệt quan hệ cha con 3 năm, chưa từng chủ động tìm tung tích của cậu; dưới tình huống như vậy còn có thể thản nhiên mà trở lại Mạc gia, thậm chí có khả năng hai người đã gặp nhau một lần và bình tâm tĩnh khí mà nói chuyện rồi.

“Có lẽ vậy.”

“Tôi còn muốn hỏi một chút liên quan tới bệnh tình của Mạc lão tiên sinh, tựa hồ vẫn chưa từng được công khai.”

“Cái này đúng là không thể trả lời.” Liên cười thần bí.

“Vậy vấn đề cuối cùng.” Chu Kỷ dứt khoát từ bỏ vấn đề lúc trước, lật qua trang khác trong sổ ghi chép; thở dài một hơi, vấn đề này là nữ đồng nghiệp ở phòng làm việc bọn họ mãnh liệt yêu cầu hắn nhất định phải hỏi: “Xin hỏi Liên tiên sinh, hiện tại có… ừm… bạn trai… cố định chưa?”

“Có rồi.”

Chu Kỷ cả kinh, vụt ngẩng đầu lên: “Lam tiên sinh sao?”

“Không phải.” Liên cười càng thêm hài lòng.

“Vậy, Đông Điều tiên sinh?”

“Cũng không phải.” Lần này là lườm.

Chu Kỷ còn đang cố gắng suy tư, ngay lúc cái tên cuối cùng trong đầu dần dần hình thành thì Trình Trạch Huệ lại gõ cửa tiến vào, cô đối Liên nói: “Mạc tiên sinh, người của bên Khoa Học Công Nghệ Duy Ngải đã đến.”

“Tôi tới này.” Nói xong liền đứng lên, vươn tay trái ra. “Thật vinh hạnh vì ngày hôm nay có thể cùng anh nói chuyện, Chu tiên sinh.”

Chu Kỷ đành phải đem cái tên sắp thốt ra nuốt xuống, cũng đứng lên. “Đâu có, là vinh hạnh của tôi mới phải.”

Ảnh đế Ngụy Thanh, đây là cái tên cuối cùng mà Chu Kỷ nghĩ tới, nhưng hắn lại chưa kịp xác nhận, chỉ có thể mang theo tiếc nuối ly khai cao ốc đế quốc.

Thời điểm Liên nhận được điện thoại Ngụy Thanh lần nữa là khi cậu đang trong bệnh viện cùng Mạc Ngôn dùng trà chiều.

Sau khi điện thoại kết nối, hai người đối điện thoại trầm mặc rất lâu, sau đó Ngụy Thanh mở miệng trước, hắn nói.

“Liên, chúng ta đi du lịch nhé.”

Liên nói: “Được.”

“Đi Nhật Bản.”

“Được.”

Sau đó hai người đều nở nụ cười.

“Anh nói thật, ngày mai sẽ đi.”

“Em cũng nói thật, ngày mai sẽ đi.”

Sau đó lại là im lặng, Ngụy Thanh nói: “12 giờ trưa mai, gặp nhau ở sân bay Thành Điền.”

Cúp điện thoại, Liên phát hiện Mạc Ngôn đang nhìn cậu chằm chằm. “Làm sao vậy?”

“Bạn?”

“Ừ.” Sau đó liền bồi thêm một câu: “Bạn trai.”

Mạc Ngôn đang uống trà, lần này thật sự là bị sặc không nhẹ; hắn đến nửa ngày mới tỉnh hồn lại, nhìn thấy Liên mặt đầy ý cười mà nhìn hắn, kìm nén một hơi nhanh chóng nuốt xuống, cuối cùng trực tiếp nằm xuống gối. “Quên đi, tôi cũng không quản được cậu, là cái tên con lai kia?”

Liên liền lườm một cái, nghĩ thầm mình cả đời này sợ là cùng Đông Điều không thể tách rời quan hệ. “Không phải, là bạn diễn cùng đóng phim truyền hình.”

Mạc Ngôn đương nhiên không thể nào cẩn thận xem phim truyền hình mà thằng con mình đóng được; cho nên hắn chỉ có thể ở trong trí nhớ tìm lại những tấm áp phích quảng cáo đã từng nhìn qua cùng một ít hình ảnh rời rạc, cuối cùng rốt cục vẫn là có chút ấn tượng, rất là nghiêm túc cho ra kết luận: “So với cái tên con lai kia quả thực có điểm tốt hơn.”

Lần này Liên thật sự không nhịn được, ‘ha ha’ cười một tiếng liền ngã xuống bên giường.

Bình luận

Truyện đang đọc