YÊU PHẢI MỘT TÊN "CÔNG" (ÁI THƯỢNG LÁNH NHẤT CÁ CÔNG)

Edit: An Ju

Beta: Meo kun

Trên một chiếc xe buýt ở một trấn nhỏ tại phía Nam nước Mỹ.

“Excuse me?”

Một cô gái khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi nhát gan hỏi Ngụy Thanh đang ngẩng đầu lên từ mặt sau tờ báo, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn nàng.

“Are you Cyan Wei?”

Ngụy Thanh mỉm cười cho cô gái một câu trả lời khẳng định chắc chắn.

Cô gái Mỹ lập tức nhiệt tình xắn lên ống tay áo mong chờ hắn ký tên lên cánh tay của mình.

Ngụy Thanh vung bút kí tên, cô gái vừa biểu thị trong vòng một tuần lễ cũng sẽ không rửa cánh tay vừa vô cùng vui mừng chạy về vị trí của mình, nhưng vì chạy trên xe buýt nên bị tài xế mắng cho một trận. Song điều đó tựa hồ không ảnh hưởng chút chút nào đến tâm tình tốt hiện giờ của cô gái, sau khi trở lại chỗ ngồi vẫn vui vẻ khoe với bạn bè chiến công của mình.

Ngụy Thanh buồn cười, nhưng nhiều hơn là cảm khái.

“Làm sao vậy?”

Ngụy Quốc Niên hỏi. “Không có gì, chỉ là không nghĩ tới ở đây cũng có thể bị nhận ra.” Ngụy Thanh tuy rằng sinh ra ở Mỹ, nhưng lại khởi bước ở Anh, nổi lên ở Trung Quốc. Mỗi lần hắn trở lại đều ngồi xe buýt, nhưng xưa nay chưa hề bị nhận ra.

“Con đã lâu không trở lại, cho nên con không biết tiếng tăm của mình hiện tại ở Mỹ lớn bao nhiêu, bọn trẻ bây giờ, ở tầm tuổi như vậy….” Ngụy Quốc Niên chỉ chỉ cô gái vừa xin chữ ký “…Không ai không biết Cyan Wei, cho dù ở một trấn nhỏ hẻo lánh như vậy, cũng có không ít fans của con.”

“Có khoa trương đến vậy không?” Trên thực tế, Ngụy Thanh vẫn luôn không tự cảm thấy bản thân là một ảnh đế hot đến bỏng tay. Đối với hắn mà nói, hắn chỉ nỗ lực làm tốt công việc của mình, đối với phản ứng của quần chúng, ngược lại không quan tâm nhiều lắm.

“Chuyện kia Lâm Vũ hẳn đã đề cập với con rồi phải không?”

“Chuyện gì?”

“Chính là chuyện cho con đến Hollywood phát triển.”

“À.” Ngụy Thanh gật gật đầu, có vẻ có chút mất tập trung.

“Con cũng nên suy tính một chút, ta cũng rất ủng hộ con đi.”

“Con sẽ… cân nhắc…”

Ngụy Quốc Niên nhìn hắn một hồi, lại hỏi: “Con có phải là đang suy nghĩ cho cậu nhóc kia?”

Ngụy Thanh do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

Ngụy Quốc Niên đột nhiên cảm thấy có chút không đúng: “Các con gần đây không liên lạc sao?”

“Không có.”

“Cãi nhau à?”

“Không phải, Liên…hẳn đang rất bận.” Hắn luôn kêu Lâm Vũ mang báo chí trong nước cho hắn, trên đó có tin tức liên quan đến Mạc thị, càng nhiều hơn chính là các chuyên gia tài phân tích tình thế cùng dự đoán tương lai. Hắn đối những chuyện liên quan đến kinh doanh hoàn toàn không biết, nhưng theo ý những người đó, Liên tựa hồ hiện tại đang mang vác gánh nặng.

“Vậy con sao không chủ động liên hệ với nó? Ít nhất cũng phải nhắn cái tin động viên hay gì gì đó cho đối phương chứ?”

Ngụy Thanh đầu cúi càng ngày càng thấp. “Con…sợ quấy rầy em ấy.”

Xem thái độ của Ngụy Thanh, Ngụy Quốc Niên đột nhiên hiểu thêm được chút gì đó. “Con đang suy nghĩ gì?”

Ngụy Thanh nhìn Ngụy Quốc Niên một chút, há miệng, liền ngậm lại, tựa hồ trong nội tâm đấu tranh nho nhỏ một phen, cuối cùng vẻ mặt thất vọng buông lỏng thân thể, dựa lưng vào ghế ngồi. “Con không biết, con luôn không rõ hắn đang suy nghĩ gì, có rất nhiều chuyện, con cảm thấy con không thể chắc chắn…”

Ngụy Quốc Niên thở dài một tiếng, thẳng thắn trực tiếp từ trong túi Ngụy Thanh rút ra điện thoại di động của hắn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bấm số, sau đó đưa tới trước mặt Ngụy Thanh đang trợn to hai mắt. “Thanh niên là không được sợ hãi rụt rè, có gì không chắc chắn thì tự mình hỏi.”

Ngụy Thanh còn đang do dự có nên nghe theo hay không Ngụy Quốc Niên, Liên ở đầu bên kia đã đã nghe điện thoại, hắn nghe thấy giọng Liên qua loa điện thoại.

“A Thanh? Alo? Là A Thanh phải không? Tại sao không nói gì?”

Ngụy Thanh không chút nghĩ ngợi giật điện thoại từ tay Ngụy Quốc Niên. “Là anh.”

“Ha ha, nghĩ tới gọi điện cho em sao? Nhớ em rồi sao?”

Ngụy Thanh không nhịn được khẽ cười thành tiếng. “Đúng rồi, muốn hỏi em dạo này sao rồi.”

“Rất tốt, chỉ là có hơi bận rộn chút, anh thì sao? Gần đân bận gì à?”

“Mới vừa tham gia xong một buổi lễ trao giải, bây giờ chuẩn bị nhân tiện đi thăm cha mẹ anh.”

“Một mình?”

“Không, đi cùng chú.”

“Chào hỏi chú dùm em.”

“Được.” Mỗi lần nói xong đều nở nụ cười, tựa hồ đang nghĩ tới cùng một chuyện. Nở nụ cười một hồi Ngụy Thanh lại nghiêm mặt nói: “Phải rồi, Liên…”

Còn không đợi hắn nói chuyện, bên kia Liên đã giành nói: “À, anh đợi một chút.”

Sau đó Ngụy Thanh nghe được đầu bên kia điện thoại mơ hồ có giọng nói của một người khác, hắn đợi một hồi, Liên đột nhiên nói: “Xin lỗi, A Thanh, có cuộc họp hội đồng lâm thời, một hôm nữa em sẽ gọi điện cho anh, không phải việc gì gấp chứ?”

“… Không phải, không phải chuyện quan trọng gì, em cứ làm việc đi, chú ý nghỉ ngơi đừng để mệt quá.”

“A Thanh cũng vậy.”

Ngụy Quốc Niên tỉ mỉ quan sát kỹ toàn bộ quá trính Ngụy Thanh nói chuyện điện thoại, vẻ mặt của hắn từ lúc ban đầu không biết làm sao đến vui lại tới buồn, sau đó sau khi cúp điện thoại lại thở dài thườn thượt một hơi, Ngụy Quốc Niên thực sự rất tò mò hai người bọn họ nói gì trong điện thoại. Có điều mặc kệ hắn cưỡng bức dụ dỗ, Ngụy Thanh vẫn không chịu tiết lộ nội dung hai người nói chuyện, khiến cho Ngụy Quốc Niên hơi bị đả kích.

Lúc về đến nhà, vẫn là người giúp việc nhà Ngụy Thanh mở cửa cho bọn họ.

Cha và mẹ Ngụy Thanh đang ngồi trong sân uống trà chiều, mẹ Ngụy Thanh là Ngô Bội xuất thân danh môn, trước lúc gả cho cha Ngụy Thanh vẫn luôn ẩn sâu trong khuê môn, không màng thế sự, bao nhiêu năm rồi vẫn luôn duy trì được tính cách hòa nhã và dịu dàng, Ngụy Thanh thậm chí chưa từng nghe thấy mẹ hắn cao giọng nói chuyện lần nào. Nhìn thấy Ngụy Thanh bước vào, bà liền lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Ngụy Thanh mở hai tay ra cho Ngô Bội một ôm thật to và ấm áp. Đối với cha, lại chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Con đã về.”

Cha Ngụy Thanh là Ngụy Quốc An lúc này đang xem báo, nghe tiếng Ngụy Thanh nói chuyện cũng chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. Cha Ngụy Thanh là tiến sĩ vật lý học, cũng là một nhà khoa học, và là một người cha nghiêm túc luôn có những yêu cầu nghiêm khắc với Ngụy Thanh. Hắn đặt một hy vọng rất lớn nơi Ngụy Thanh, vẫn luôn kỳ vọng Ngụy Thanh có thể kế thừa chí hướng của hắn trở thành một nhà khoa học nghiêm cẩn, nhưng mà không như mong muốn, đúng là hoàn cảnh sinh hoạt của hắn cùng Ngụy Thanh hoàn toàn không ăn khớp từ cách truyền đạt suy nghĩ thậm chí còn làm cho Ngụy Thanh bị tâm thần phân liệt.

Thái độ của Ngụy Thanh đối với cha chỉ có hai chữ, đó chính là kính nể, vừa kính vừa sợ. Khi hai người đơn độc ở chung với nhau, thậm chí nói không nổi một câu.

Người Trung Quốc thường thường nói đồng tính tương xích, con trai đều thân với mẹ hơn. Ngụy Thanh chính là điển hình như thế. Hắn và cha của hắn tuyệt không thân thiết, nhưng lại cực kỳ kính yêu mẹ của hắn.

“Ngồi xe lâu như vậy có mệt không, mau tới đây mẹ nhìn coi, Thanh nhi của mẹ có gầy đi hay không.”

Ngụy Thanh vội vàng cười đến gần để  bà nhìn kỹ.

“Anh hai, chị dâu.” Ngụy Quốc Niên cất xong hành lý cũng theo tới.

Ngụy Quốc An vẫn như cũ chỉ “Ừ” một tiếng, tầm mắt trước sau không hề di chuyển, vẫn đặt trên tờ báo.

Ngô Bội thì lại dặn dò người giúp việc lấy thêm hai cái ghế, vừa pha trà cho hai người. “A Thanh ở bên ngoài mấy năm qua nhờ có chú chiếu cố, Quốc Niên.”

“Chị dâu khách khí rồi, là chú chăm sóc cháu trai cũng phải thôi.”

“Lại đây, nếm thử trà này, tôi mấy ngày nay có tham gia một hội trà ở trấn trên, tôi đang học pha trà đó.”

Ngụy Quốc Niên nâng chén trà lên đến nhẹ nhấm một ngụm, khen: “Không tồi.”

“Mới học mấy ngày thôi, Quốc Niên chú đừng gạt tôi.” Ngô Bội cố ý nghiêm mặt lại.

“Ngon thật mà.”

Ngô Bội lúc này mới nở nụ cười: “Chú đó, chỉ biết nịnh người, anh chú nếu khéo nói được nửa chú cũng tốt rồi, tôi sao lại chọn một đầu gỗ như thế cơ chứ.”

Ngụy Quốc An nghe vậy cuối cùng cũng từ sau mặt báo ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Ngô Bội một cái.

Ngụy Quốc Niên cười nói: “Sao lại là gỗ được, rõ ràng là một nhà khoa học thông minh.”

Ngụy Quốc An lại cúi đầu xuống. Ngô Bội đối với phản ứng lạnh nhạt của hắn khá là bất đắc dĩ, dứt khoát không đùa hắn nữa.

Người giúp việc bưng điểm tâm tới, bốn người hưởng thụ buổi trà chiều nhàn nhã, kỳ thực chủ yếu là ba người hưởng thụ, một người khác ngoại trừ uống mấy ngụm trà ăn một chút tráng miệng gần như  chẳng nói gì.

Toàn bộ buổi chiều, Ngô Bội kéo tay Ngụy Thanh hỏi han, dáng vẻ kia như hận không thể biến con trai thành dây lưng cả ngày thắt trên người.

Đây cũng là câu trả lời cho một câu, chính là con người đều phải đợi tới khi mất đi mới biết quý trọng.

Hồi đó, Ngụy Thanh vừa mới ra đời, Ngô Bội đối con trai một chút cũng không thèm để ý, bà khi đó còn trẻ lại là thiên kim tiểu thư, con nhỏ vừa khóc liền cảm thấy phiền, một ngày cũng không muốn gặp Ngụy Thanh mấy lần.

Sau đó Ngụy Thanh dần dần lớn hơn, vừa thông minh lại hiểu chuyện, biết lúc nào tâm tình mẹ tốt lúc nào mẹ phiền lòng, Ngô Bội lúc này mới chậm rãi tiếp nhận đứa con này. Bà bắt đầu cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, bản thân bà tiếp nhận là giáo dục quý tộc, tư tưởng bảo thủ, bà đem tư tưởng của mình truyền cho Ngụy Thanh, mặc dù là hành động vô tâm, thế nhưng đối với  nhận thức đang trưởng thành của Ngụy Thanh lại mang tới ảnh hường ‘lửa cháy thêm dầu’ nhất định.

Chờ đến khi con trai bắt đầu biểu hiện tự kỷ, bà lại cảm thấy phiền không muốn hỏi tới, mãi đến tận khi con trai thật sự rời khỏi bên người bà, mới nhớ tới, mỗi ngày làm bạn với người chồng hệt đầu gỗ, bà từng chút từng chút nhớ lại con trai tốt ra sao, con trai thông minh săn sóc thế nào.

Con người có lúc đúng là một loại sinh vật rất kỳ quái. Bởi vì đã là người đều sẽ thay đổi, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không đoán được con người một giây sau sẽ biến hóa theo hướng nào.

Hiện tại Ngụy Thanh ở trước mặt bà dù là rơi mất một sợi tóc, bà cũng đau lòng hơn nửa ngày.

Ngụy Quốc Niên nhìn phản ứng của Ngô Bội, một câu cũng không xen vào được. Lại nhìn qua Ngụy Quốc An ngồi ở một bên vẫn nhìn chòng chọc tờ báo như thể bên trong có nhiều niềm vui thú vô cùng, trong lòng không khỏi lo lắng tờ báo kia có thể bị ông nhìn đến thủng một cái lỗ hay không.

Đối với Ngụy Quốc Niên mà nói, cùng câu kia, nói tới bất nhã một chút, chính là khi ở chung với anh trai, một trăm lòng bàn tay cũng vỗ không ra cái rắm* nhưng hoàn toàn sẽ không cảm thấy lúng túng hay khó chịu. Đây là người thường không cách nào tưởng tượng, bởi vì đến ngay cả Ngô Bội cũng thường thường không thể chịu được loại tính cách này của Ngụy Quốc An. Kỳ thực cũng không phải bởi vì tính cách Ngụy Quốc Niên cực kỳ tốt. Ngược lại, Ngụy Quốc Niên là người phản nghịch nhất trong toàn gia nhà họ Ngụy, ông thân ở trong một gia đình tiến sĩ, lại đi làm công ty môi giới, cản trở trong đó lớn bao nhiêu có thể hình dung được. Mà chính vì hoàn cảnh ra đời của ông, một ông nội tiến sĩ, cha mẹ tiến sĩ thêm một anh họ tiến sĩ bên ngoại, ngoại trừ bà nội qua đời hơi sớm, mọi người đều có thể tự mình tưởng tượng một chút, mỗi ngày ba bữa bạn đều phải quay mắt về phía ba bộ mặt cứng đờ, hơn nữa loại cuộc sống này kéo dài chính là mười mấy năm.

*Câu nói mang đầy hình ảnh (:)))) dùng để chỉ không khí yên tĩnh quá mức, dù có gây náo nhiệt đến đâu cũng sẽ tan vào bầu không tĩnh chỉ trong nháy mắt. (Sức mạnh ‘đầu gỗ’ của cha Ngụy)

Ngụy Quốc Niên từ khi còn nhỏ như vậy đã một mình đi ra ngoài lang bạt trên thực tế là bị ép ra ngoài đó!

Bởi vậy quá mức quen thuộc hình thức ở chung cùng loại người này, đó chính là tự tiêu khiển tự vui cười, cho phép suy nghĩ tự do cất cánh, cho nên ông mặc dù như là đang nhìn anh, kỳ thực anh ông căn bản là không có đi vào mắt của ông, đây là một loại trình độ.

“Quốc Niên, Quốc Niên ”

“Hả? Cái gì?”

“Nghĩ gì thế, gọi chú vài tiếng rồi.” Ngô Bội khẽ cau mày.

“Em đang suy nghĩ đã lâu không gặp chị dâu, chị dâu vẫn trẻ như vậy.”

“Nói cái gì đó.” Ngô Bội tuy rằng giọng mang trách cứ, nhưng rõ ràng đã bị lời này lấy lòng, cũng không truy hỏi nữa. “Tôi nói này, chú với con muốn ăn cái gì, tôi một lát nữa kêu Susan lên trấn trên mua nguyên liệu nấu ăn.”

“Không cần phiền toái như vậy rồi, tay nghề Susan tốt như vậy, làm cái gì chúng em đều thích ăn.”

“Đúng vậy, mẹ cũng đừng dằn vặt Susan nữa.”

Susan đứng ở một bên ngượng ngùng cười, bà không thể nghe hiểu tiếng Trung nhiều, nhưng bà có thể nghe được tên của mình, cùng với thiện ý trong giọng nói.

“Được rồi, Susan bữa tối liền làm món sở trường của cô đi.”

Ngô Bội dưới thế tiến công của hai người này rốt cục thỏa hiệp.

“Đúng rồi A Thanh, con còn nhớ Kathleen không?”

“Kathleen?” Ngụy Thanh cố gắng lục lại trong trí nhớ tìm cái tên này, thế nhưng không thu hoạch được gì, hắn nhớ tên người vẫn luôn không tốt lắm.

“A Thanh quả nhiên không nhớ, đến bản thân mẹ cũng không nhớ rõ.” Ngô Bội nói sau tự mình nở nụ cười. “Chính là bé gái trước đây đặc biệt yêu thích đi theo phía sau con, còn thường thường đến nhà chúng ta.”

Ngụy Thanh trong đầu dần dần hiện ra một hình ảnh, ở nhà ga một trấn nhỏ, một bé gái mái tóc màu nâu quy củ ệ rơi đầy mặt, khóc thút thít cầm chặt vạt áo của mình, khẩn cầu: “Đừng đi.”

Dung mạo bé gái từ lâu đã phai màu trong ký ức, chỉ có những giọt nước mắt trong suốt còn tồn tại rõ ràng, đắm chìm trong tận gốc rễ ký ức, hóa thành từng chút chất dinh dưỡng sinh trưởng.*

*Câu này Ju k hiểu lắm, nguyên là化做成长的点滴养分 – hóa tố thành trường đích điểm tích dưỡng phân.

“À, là cô bé ấy sao, cô bé ấy giờ sao rồi?”

“Cô bé kia, hiện tại theo cha con làm nghiên cứu, khi con bé vừa tới mẹ hoàn toàn không nhận ra, nhưng con bé ngay cả lọ hoa gốm sứ đặt ở vị trí nào trong nhà cũng không quên.”

“Vậy sao, con rất muốn gặp cô ấy một chút.” Tuổi ấu thơ của Ngụy Thanh cơ hồ là không có bạn chơi cùng.Tính cách hắn khi đó lãnh đạm, không biết chủ động đi kết bạn như thế nào, bởi vì gương mặt hắn luôn lạnh lùng chỉ có số ít người nguyện ý thử tiếp xúc với hắn, còn thật sự muốn chơi cũng không nhiều, có thể xưng là bạn bè càng là một cái cũng không có. Kathleen là số ít bên trong số ít. Nhà cô nguyên bản ngay cạnh nhà Ngụy Thanh, lại tới cùng một trường chung một lớp, luôn thích yên lặng đi theo sau Ngụy Thanh. Ấn tượng của Ngụy Thanh đối với cô gái này không sâu chủ yếu cũng là bởi vì cô đều cúi đầu đi theo phía sau hắn, hắn thậm chí xưa nay cũng không thực sự chú ý tới cô bé có hình dáng gì.

“Vậy mẹ sẽ gọi con bé buổi tối tới nhà ăn cơm, con bé buổi tối cũng phải đi theo cha con tới phòng nghiên cứu, đúng không ông xã?”

“Ừ” Ngụy Quốc An từ trong lỗ mũi hừ ra một cái đơn âm.

Vì vậy tối đó khi Kathleen gõ cửa nhà Ngụy Thanh, Ngụy Thanh mỉm cười mở cửa nói với nàng: “Kathleen phải không?”

Giây sau đó Ngụy Thanh lại choáng váng, không biết làm sao gãi đầu. Theo ở phía sau Ngụy Quốc Niên kỳ quái hỏi: “Làm sao rồi?”

Ngụy Thanh nghiêng người sang bên, vẻ mặt bối rối nhìn chú. “Làm sao bây giờ, cô ấy khóc.”

Hắn xưa nay không nghĩ tới cô gái ấy sẽ có phản ứng như thế này.

Ngụy Quốc Niên lại không nể mặt cười to nói: “A Thanh làm cho con gái khóc kìa.”

Cuối cùng vẫn là Ngô Bội đi ra mới giải vây được, sau đó Ngụy Thanh hỏi Kathleen tại sao khóc, Kathleen lại đáp, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày Ngụy Thanh sẽ cười gọi tên của nàng. Khiến Ngụy Thanh khá là lúng túng.

Giống như Ngụy Thanh thay đổi khiến Kathleen cảm thấy kinh ngạc, Kathleen biến hóa cũng làm cho Ngụy Thanh cảm thấy kinh ngạc.

Kathleen đã biến thành một cô gái cởi mở khéo nói, cũng không tiếp tục là cô bé chỉ có thể đi theo sau người khác im lặng không lên tiếng. Cô nói chuyện dí dỏm, có lẽ là bởi vì làm công việc nghiên cứu, nói liên tục cũng rất có logic. Điều này cũng làm cho Ngụy Thanh rốt cục hiểu rõ một chuyện. Đó chính là người làm nghiên cứu khoa học hóa ra cũng không hoàn toàn là khô khan như cha mình.

Bọn họ đang hàn huyên tới cao hứng, điện thoại của Ngụy Thanh vang lên, hắn lơ đãng lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn đến dãy số phía trên lập tức đứng lên, vừa ấn nút nghe điện thoại vừa bước chậm đi tới trong sân.

“Mới vừa hết bận sao?”

“Đúng vậy, họp hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tiễn chân được đám người chán ghét kia.” Liên cười nói. “Sao còn không ăn cơm đi.” Ngụy Thanh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã hơn 7 giờ rồi.

“Lát nữa sẽ ăn, muốn gọi điện cho anh trước.”

“Chậm một chút gọi cũng có sao đâu, em mau đi ăn cơm đi.” Ngụy Thanh đau lòng nói. “Không có chuyện gì, dù sao buổi trưa cũng ăn tương đối nhiều.” Liên nói có phần dí dỏm làm Ngụy Thanh rốt cục bị hắn chọc phì cười.

“Gặp cha mẹ chưa?”

“Rồi, buổi chiều liền đến nhà, còn có một cô gái trước đây từng quen biết.”

“Cô gái à ~~” Liên còn cố ý kéo dài âm cuối.

Ngụy Thanh bất đắc dĩ giải thích: “Là trợ thủ của cha ở phòng nghiên cứu.”

“Biết rồi biết rồi, kỳ thực anh không cần giải thích.”

Ngụy Thanh lườm một cái, nghĩ thầm thái độ của em vừa nãy rõ ràng là muốn anh giải thích.

“A Thanh ăn Tết ở đâu? Về nước không?”

“Về chứ.” Ngụy Thanh nghĩ đến một đống công tác cuối năm, cuối năm thực sự là rất bận bịu.

“Vậy Tết mời anh đến nhà em đi.”

“Được.” Ngụy Thanh liền do dự một chút “Vậy, phụ thân em thì sao?”

“Ông ấy à, vẫn khỏe.”

Ngụy Thanh không nói, đây gọi là hỏi một đằng trả lời một nẻo đi, thế nhưng, thôi, nếu Liên nói được là được.

Trở lại trong phòng ngồi xuống bàn ăn, Ngụy Thanh đột nhiên phát hiện ngoại trừ chú ra, bao gồm cả cha hắn ba đôi mắt đồng loạt nhìn hắn, làm cho hắn không thể không hoài nghi trên mặt mình có phải đã nở hoa hoặc là nổi đậu gì gì không.

“Làm sao vậy? Tại sao đều nhìn con?”

Ba người nhìn thoáng qua nhau cuối cùng vẫn là Ngô Bội mở miệng: “Bạn gái à?”

Ngụy Thanh sửng sốt một chút, mới phản ứng được bà đang hỏi về người mới vừa gọi điện thoại là ai, suy nghĩ một chút, vì vậy gật đầu.

Tuy rằng không phải bạn “gái”, thế nhưng bản chất ý tứ là không đổi, điều này thì hắn hiểu.

Được xác định đáp án sau Kathleen mắt mờ đi. Ngụy Quốc An quay đầu tiếp tục xem tin tức của ông, có vẻ thờ ơ. Ngô Bội thì tâm tình phức tạp, nàng vốn cho là Ngụy Thanh không có bạn gái, còn tương đối vừa ý Kathleen, hiện khi biết Ngụy Thanh đã có bạn gái, nàng vừa cảm thấy vui mừng lại vừa lo cho Ngụy Thanh. Trong mắt những bà mẹ, con cái vĩnh viễn là một đứa nhỏ, bà sợ con trai ở bên ngoài bị đứa con gái không tốt lừa gạt.

Bà không thể làm gì khác hơn là nói: “Đã có bạn gái, rảnh rỗi thì dắt về đây thăm hỏi một chút đi.”

Ngụy Quốc Niên thu phản ứng của ba người vào trong mắt, đột nhiên nói: “Anh hai, em có việc muốn nói với anh, để A Thanh đưa Kathleen đến phòng nghiên cứu đi.”

Ngụy Thanh liếc mắt nhìn chú một cái, tựa hồ hiểu được điều gì, hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là đứng lên kêu Kathleen: “Đi thôi.”

Ngụy Thanh tin tưởng Ngụy Quốc Niên, khi mới thoát khỏi cuộc sống ở viện điều dưỡng thậm chí sau này theo chú đi du lịch ở các quốc gia, loại tín nhiệm này đã sớm thẩm thấu cốt tủy hắn, vượt qua rất nhiều rất nhiều nhân tố.

Hết chương 33

[Tác giả có lời muốn nói:  Tôi thật khổ mà, trốn ở trong góc nhỏ trong văn phòng lén lút gõ chữ.... Sâu nhất định không ít....] *Phụ họa thêm* TTATT

Bình luận

Truyện đang đọc