YÊU PHẢI MỘT TÊN "CÔNG" (ÁI THƯỢNG LÁNH NHẤT CÁ CÔNG)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: An Ju

“Liên.” Ngụy Thanh nắm chặt vai Liên lắc lắc.

Liên còn chưa ngủ no, sau khi bị hắn lay tỉnh miễn cưỡng dịch người được khoảng chừng một cm, liền ngã xuống tiếp tục giả chết.

Bộ dáng nửa ngủ nửa tỉnh của hắn hệt như một đứa trẻ chưa trưởng thành, kiểu chơi xấu lúc chưa tỉnh táo hẳn khiến người ta hận nghiến răng, lại khiến người yêu thương. Ngụy Thanh nghĩ, hắn luôn như vậy khiến người ta vừa yêu vừa hận. Hắn càng nghĩ như vậy càng làm trong lòng mất cân bằng, nhìn Liên nằm lên bộ ngực mình vẻ mặt lại muốn chìm vào giấc mơ một cách thoải mái, hắn đột nhiên nâng gương mặt đẹp đến quá đáng kia lên, nhắm thẳng khối quai hàm trắng trẻo non nớt cắn xuống một cái. Không chú ý đôi mắt hồ ly trong vắt của Liên đang nhấp nháy, cắn cắn, mài mài, cuối cùng nhìn dấu răng chỉnh tề tích đủ cảm giác thành công, sau đó kéo xa khoảng cách, thoả mãn nhìn hiệu quả thê thảm mình chế tạo ra.

“Anh cắn em!”

Liên lên án, giống như vừa mới ý thức được sự thực này.

“Ai bảo em không dậy ăn cơm, anh đói.” Ngụy Thanh tỏ ra sắp cạn hơi đưa mắt trôi ra phía ngoài cửa sổ.

“Anh cắn em, em sẽ mách cha.”

Liên vẻ mặt thành thật nói. Ngụy Thanh lại dời tầm mắt về, sờ sờ mặt của hắn, dở khóc dở cười. Nghĩ thầm hẳn là bị mình cắn đến choáng váng, sao lại trẻ con vậy chứ.

Nhưng mà lại không có biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ hắn: “Được rồi dậy ăn cơm đi, thầy Lam của em cũng tới.”

“Thầy Lam?” Liên nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đứng dậy. “Đúng rồi, ngày hôm nay em mời anh ấy tới, anh vừa đến em liền quên mất.”

Được rồi, Ngụy Thanh thừa nhận, khi hắn nghe được Liên bởi vì mình mà quên mất Lam Phi trong lòng thật vui vẻ một chút.

Liên ôm lấy Bảo Bảo hướng về cửa đi mấy bước, liền quay lại mười phần ngây thơ khẽ đá Ngụy Thanh một cước: “Dậy, ăn cơm.”

Ngụy Thanh hết sức phối hợp đứng lên, rất chân chó* hai tay cầm dép lê hầu hạ nữ vương điện hạ. Liên rất không khách khí mang dép, “loẹt xoẹt” bước xuống phòng ăn.

*chân chó (hay “cẩu thối”): nịnh nọt (từ này với từ “cẩu huyết” sắp thành từ quốc dân luôn rầu:)))

Trong phòng ăn Liên gia trưng bày quả nhiên cũng là bàn tròn tử đàn hương vị Trung Quốc xưa, đang ngồi ngoại trừ những người Ngụy Thanh lúc trước đã gặp ở đại sảnh ra còn có Minh Tuấn nhận chìa khóa xe cùng Lam Phi vừa mới gặp. Tại vị trí bên cạnh Trương Vũ còn có một thiếu niên hắn xưa nay chưa từng thấy, hắn nghe nói qua Liên có một người em cùng cha khác mẹ, cho nên rất nhanh liền đoán được thân phận thiếu niên này. Bên người Lam Phi thì lại là một bé gái cực kỳ đáng yêu, bé gái mang kiểu tóc đồng hoa* gọn gàng, không chỉ hợp với khuôn mặt mà còn khiến đôi mắt tròn trông to hơn.

Bé gái nhìn thấy con mèo Liên ôm trên tay, đôi mắt to nhất thời biến mất sự rụt rè vừa nãy, vụt sáng vụt sáng nhìn chằm chằm Bảo Bảo.

“Tiểu Vũ đến rồi.”

Liên đi tới ôm Bảo Bảo ngồi lên cái ghế bên cạnh Tiểu Vũ, tay còn lại nhéo nhéo khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của Tiểu Vũ. Làm mọi người bất ngờ chính là, Bảo Bảo từ trước đến giờ không biết sợ hãi là gì, cũng chẳng để ý ai vậy mà bốn móng vuốt vừa chạm đất liền ý đồ hoảng loạn chạy trốn, thế nhưng mọi người rất nhanh liền hiểu nguyên nhân. Chỉ thấy Tiểu Vũ vẫn luôn bày ra một khuôn mặt ngoan ngoãn nhu thuận đột nhiên cấp tốc duỗi ra cái tay nhỏ mập mập, một phát bắt được đuôi của Bảo Bảo không tốn sức chút nào đem Bảo Bảo kéo tới trong lồng ngực của mình, nhìn như ôn nhu kì thực mạnh bạo ôm lấy, Bảo Bảo khóc thét không ngừng, mà hiển nhiên Liên càng chiều chuộng Tiểu Vũ hơn, cho nên không để ý tới. Những người khác, đặc biệt là Trương Vũ từng chăm sóc Bảo Bảo một quãng thời gian lại ở trong lòng hô to sảng khoái. Mạc Ngôn không nói một lời, chỉ yên lặng mà nhìn chăm chú vào mặt ghế tựa tử đàn bị móng vuốt Bảo Bảo cào ra sáu vết cào, ánh mắt ấy mọi người đều có thể nhìn ra sự đau lòng chất chứa. (=)))))))))))))

Lam Phi cười ôm lấy con gái nhỏ của mình, khiến cho bé con buông tay ra, rốt cục giải cứu được Bảo Bảo. Bảo Bảo vừa thoát khỏi ma chưởng của Tiểu Vũ, lập tức như một làn khói chạy nhanh trốn về phòng Liên, ngay cả đồ ăn nó mỗi thời mỗi khắc đều mong đợi không thôi cũng từ bỏ.

Lam Phi ngẩng đầu lên vừa định nói chuyện với Liên, lại nhìn thấy mặt Liên là lúc đột nhiên ngây ngẩn cả người. Biểu tình trên mặt hắn biến đổi liên tục, tựa hồ đang suy nghĩ nên dùng từ gì, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn dùng tứ chi để diễn tả, hắn chậm rãi giơ lên một ngón tay, chỉ vào mặt Liên.

Phản ứng đầu tiên của Liên là trên mặt của mình dính phải cái gì đó, hắn không tự chủ sờ sờ mặt của mình, vốn chỉ là chậm rãi, sau đó bỗng nhiên dừng ngón tay, dường như nhớ tới cái gì bước nhanh đi tới bên người Mạc Ngôn, một tay lôi kéo Mạc Ngôn một tay chỉ Ngụy Thanh tố cáo: “Cha, anh ấy cắn con!”

Đôi đũa trong tay Mạc Tử Ca lăn một phát xuống sàn nhà “Bang” một tiếng vang giòn, Trương Vũ giúp hắn nhặt lên, Minh Tuấn cứng đờ cầm lấy đứng dậy ra sau lấy một cái khác thay.

Chu Gia Huệ cùng Mỹ Á Phi che miệng len lén cười, Mạc Ngôn còn đang đau lòng chiếc ghế tử đàn của ông, ông lạnh lùng liếc mắt nhìn Liên một cái, từ trong hàm răng nghiến ra hai chữ: “Cắn đúng!”

Liên khiếu nại không được, ủy khuất ngồi vào vị trí của mình.

“Hắn chỉ là muốn ăn vạ chút thôi.”

Ngụy Thanh quay đầu nhìn người nói chuyện, là Lam Phi. Lam Phi nói xong câu đó, đột nhiên lại cảm thấy được có chút không thích hợp, lập tức nói: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác.”

Ngụy Thanh giống như không ngại mà lắc đầu, theo sát Liên ngồi xuống, lấy lòng gắp miếng thịt kho tàu cho hắn.

Liên hừ một tiếng, không động tay, chỉ há mồm, Ngụy Thanh càng thêm tự giác đem thịt kho tàu một lần nữa gắp lên đưa đến trong miệng hắn, người nào đó bị cắn một cái khá là thoả mãn, vì vậy cũng đem dấu răng trên quai hàm đáp đến sau đầu.

Lam Phi nhìn hai người thân thiết, không biết đang trầm tư cái gì.

“Được rồi, ăn cơm đi.”

Chủ nhân một gia đình cuối cùng cũng từ trong nỗi đau chiếc ghế gỗ tử đàn phục hồi tinh thần lại, vì vậy mọi người bắt đầu động đũa.

“Tiểu Vũ ăn nhiều một chút, con sau này có thể sẽ khổ rồi.” Chu Gia Huệ đối với con cái trong nhà luôn luôn đều đối xử bình đẳng. Mỗi một đứa đều chăm sóc có thừa, bà luôn săn sóc tỉ mỉ, Mạc Ngôn chưa bao giờ quản lý chuyện trong nhà, thế nhưng một tòa nhà lớn như nhà chính Mạc gia lại hết thảy đều ngay ngắn rõ ràng. Đây đều là công lao của Chu Gia Huệ, phẩm chất cao quý cùng với tâm hồn chân thành cũng là nguyên nhân quan trọng khiến bà có thể trở thành Nhị phu nhân Mạc gia.

Trương Vũ gật đầu.

Chu Gia Huệ liền bắt chuyện với Ngụy Thanh: “Đều là chút món ăn sinh hoạt thường ngày, A Thanh ăn có quen không?”

“Rất ngon, con rất ít khi có thể ăn được những món ăn sinh hoạt đúng chất như vậy, là tay nghề của Nhị phu nhân sao?” Ngụy Thanh cười nói.

“Ta làm sao có được tay nghề như vậy chứ, là trong nhà mời đầu bếp làm, ta nếu vào nhà bếp thật, vậy mấy đứa ngày hôm nay toàn bộ đều có thể được vào bệnh viện rồi.” Lời này của bà chọc cười mọi người. Người khác đều tưởng chuyện cười, chỉ có Mạc Tử Ca cùng Trương Vũ biết, đây thật ra là chuyện thật. Mặc dù đúng là đã qua rất nhiều năm, mà ký ức hai người như trước chưa phai, đã tạo thành cái gọi là bóng tối của tuổi ấu thơ, ít nhất là kiểu trải nghiệm ở trong nhà vệ sinh toàn bộ buổi chiều không phải mỗi người đều có cơ hội thử nghiệm.

Chu Gia Huệ nhìn thấy sắc mặt hai người xanh trắng, xoay qua chỗ khác bắt chuyện Lam Phi: “Thầy Lam đã lâu mới tới nhà, đừng quá khách sáo, tôi nghe Tiểu Phi nói, lần này cũng nhờ có thầy hỗ trợ.”

“Có thể không gọi Tiểu Phi không?” Mỹ Á Phi vẻ mặt buồn bực ngẩng đầu.

Chu Gia Huệ trực tiếp bỏ qua kháng nghị của hắn, liếc cũng không liếc hắn, vì vậy Mỹ Á Phi cũng coi như chính mình chưa từng kháng nghị, tiếp tục cúi đầu ăn.

“Hỗ trợ?” Ngụy Thanh không tự chủ lặp lại hai chữ này, tiếng nói của hắn không lớn, nhưng vẫn là bị Chu Gia Huệ nghe được.

Chu Gia Huệ cười giải thích: “A Thanh không biết đi? Thầy Lam là tiến sĩ ngành kinh tế học, lần này công ty rất nhiều chuyện đều là thầy Lam hỗ trợ xử lý, nếu không cũng sẽ không thuận lợi như vậy.”

“Nhị phu nhân nói như vậy liền quá khách khí.” Lam Phi ngại ngùng cười cười.

Tuy rằng Ngụy Thanh biết Chu Gia Huệ chỉ là đang đơn thuần kể lại một sự thật, thế nhưng, hắn cảm thấy được trong lòng vẫn là có cái gai. Một cái gai nho nhỏ, lại trí mạng.

Hắn thấy Liên còn đang dỗ Tiểu Vũ ăn cơm. Hắn biết mình xưa nay chưa từng giúp được Liên điều gì, nhưng hắn ít nhất hi vọng mình được yêu cầu, dù cho chỉ có thể làm đối tượng tâm sự cũng được, nhưng là Liên lại chưa từng nói với hắn cái gì. Hắn nhờ Lam Phi hỗ trợ, lại không muốn kể cho mình ngay cả một chữ.

Hết chương 37

*Tóc đồng hoa: (ảnh dưới) kiểu tóc quen thuộc với mọi nhà, giờ mới biết nó có tên mỹ miều như vậy. Thực ra từ trước đến nay mình toàn gọi nó là “đầu úp nồi” =.,=



#Ju xàm xí: =))))))))))))))))))))))) thật sự k nhịn được cười với mấy cái phân đoạn trong chương này. Có mấy đoạn mềnh tính gắn thêm icon cười lăn cơ mà sợ các bạn mắng mềnh ảnh hưởng hề hề…

Bình luận

Truyện đang đọc