YÊU PHẢI THÙNG DẤM CHUA

Đỗ Trạch nói xong, trừ ba Đỗ ra, tất cả những ai có mặt đều hết sức khiếp sợ, Thẩm Chi Ngang bật cười vỗ tay cháu trai. “Thật hiếm thấy nha Tiểu Trạch!” Nghe giọng có vẻ như không có ý trách móc gì.

Đánh nhau với người ta, trong lòng Đỗ Trạch cảm thấy thích thích, nhưng sắc mặt mẹ Đỗ rất khó coi. Sắp Tết rồi, đáng lẽ phải vui vui vẻ vẻ nhưng vết thương trên mặt con trai cứ đập bôm bốp vào mắt bà, lúc ăn cơm không khỏi dạy dỗ Đỗ Trạch một chặp.

“Tết đến có rất nhiều người tới chúc Tết, con cảm thấy như vậy đẹp lắm sao?”

“Lần này chỉ bị thương ngoài da mà thôi, nếu lỡ lần sau gặp phải kẻ khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn có thể một chấp mười đánh cho nhập viện thì phải làm sao hả?” Nhưng điểm mấu chốt là: “Bạn bè gì có thể khiến con ra tay đánh nhau, trai hay gái hả?”

Ba Đỗ gắp đồ ăn cho bà: “Em ăn đi. Con có cách nghĩ của con, đánh thì cũng đánh rồi, chẳng lẽ bị em mắng mỏ lại có thể quay ngược thời gian sao?”

“Con bị bọn chúng đánh bầm dập như vậy. Lão Đỗ, anh không xót con sao?”

Ba Đỗ cười tủm tỉm gắp chân gà cho Đỗ Trạch, rồi gắp đồ ăn cho ba mình, nói: “Ba ăn nhiều một chút đi.” Sau đó nhìn vợ. “Tất nhiên anh cũng đau lòng, nhưng con cũng lớn rồi. Chỉ là đánh nhau thôi mà, chỉ cần không làm việc xấu, không bắt nạt người khác là được; người ta không chọc tới Tiểu Trạch thì sao con nó có thể ra tay đánh người chứ? Hồi anh hơn mười tuổi toàn đánh nhau với người ta đó. Ba, ba còn nhớ chứ?”

Vì thế, trọng tâm câu chuyện bỗng chuyển tới chuyện hồi xưa của ba Đỗ. Ông nội cười ha hả, nói: “Tiểu Trạch à, trước đây ba con vì tranh chỗ ngồi trong lớp mà cũng đánh nhau với người ta đó, đánh tới mức mặt mũi bầm dập hết cả, về nhà liền ôm ông khóc nức nở.”

“Ba, đó giờ Tiểu Trạch chưa từng đánh nhau, đây là lần đầu tiên đó.”

Ông nội xua tay: “Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Tiểu Trạch cũng nói rõ ràng rồi mà, con cũng đừng nghiêm khắc quá, da của mấy đứa thanh niên dày lắm.”

Càng như vậy mẹ Đỗ càng tò mò về gốc gác của người bạn kia. Đỗ Trạch đang ăn cơm cũng cảm thấy rất áp lực, nhưng trên mặt không tỏ vẻ mình không vui, cuối cùng bị tra hỏi chán chê bèn cảm thấy oan ức lắm, cũng không biết nóng nảy thế nào mà ăn một phát hết sạch chén cơm, đặt đôi đũa ngay ngắn trên miệng chén rồi nói: “Con ăn no rồi.”

Ông nội thấy dáng vẻ giận dỗi của cháu trai, ý vị sâu xa nói với con dâu: “Con trai mà, lại lớn như vậy rồi, không phải nó không hiểu chuyện.”

Ba mẹ nói chuyện, con cái không được nói chen vào, mẹ Đỗ có vẻ không nhịn được: “Con đang lo nó bị mấy người không tốt dạy hư.”

Ba Đỗ nói: “Không phải em muốn tới bệnh viện sao? Chén đũa để anh dọn, em mau đi làm đi.”

Chờ đến khi mẹ Đỗ đã ra khỏi nhà, ông nội mới gấp báo lại, bĩu môi nhìn lên lầu: “Con lên nói với con trai con đi, tức giận nén trong lòng không tốt đâu.”

Ba Đỗ “Aiz” một tiếng, ông cũng đang có ý này, nhưng ông cũng tiện tay làm ít đồ ăn khuya mang lên cho Đỗ Trạch, con trai từ nhỏ đã ăn được uống được, tối nay lại không ăn được bao nhiêu. Bậc làm cha là ông không phải không nhận ra, một năm không gặp Đỗ Trạch được mấy lần, về nhà rồi sao lại có thể ăn ít được chứ?

Lúc ông lên lầu, Đỗ Trạch đang ngồi dưới thảm xem anime, quay qua thấy ba Đỗ, nói: “Ba.” Ngẩng đầu thấy đồ ăn lại hơi thèm thèm.

“Ăn đi, ba còn không hiểu con sao?” Đỗ Kiến Bình cũng ngồi xuống. “Mẹ con tới bệnh viện rồi, chắc là chiều ba mươi mới nghỉ lễ.”

Đỗ Trạch cắn miếng thịt kho tàu mềm nhừ, vị ngọt từ đầu lưỡi thấm vào ngực.

“Ba, con cảm thấy thật bức bối.”

“Mẹ con luôn rất để ý đến những chuyện liên quan đến con.”

“Nhưng con đã trưởng thành rồi.”

Ba Đỗ đưa tay sờ đầu con trai: “Cho dù con lớn thế nào nhưng trong mắt ba mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”

Bàn tay ba ấm áp vô cùng, Đỗ Trạch nhún vai: “Đứa trẻ trong mắt mẹ chắc chắn khác xa so với đứa trẻ trong mắt ba.”

“Ba à, con chẳng thể làm nổi việc gì trước mặt mẹ cả, ngay cả kết bạn cũng bị hạn chế.”Hồi nhỏ đi học đã chẳng thể nô đùa vui vẻ, ngay cả chỗ ngồi cũng bị mẹ bắt tay với giáo viên sắp xếp cho ngồi cạnh học sinh giỏi. “Có phải hiện giờ con rất bất hiếu không? Bây giờ còn mang tâm lý cáu kỉnh với mẹ.”

“Bình thường thôi mà, ba cũng thường như vậy lắm.”

Đỗ Trạch ngớ người, anh quay đầu qua: “Ba…”

“Mẹ con vốn mạnh mẽ, nhưng nếu ba đã chọn yêu bà ấy, thậm chí kết hôn rồi xây dựng gia đình, từ giờ phút ba mẹ tuyên thệ lời thề kia, những điều ba chấp nhận không chỉ là tính tốt của mẹ con. Không ai hoàn hảo hết, mục đích của mẹ con là tốt nhưng cách thức không đúng. Bây giờ ba chỉ hối hận một việc thôi.”

Đỗ Trạch sững người nghe tiếp: “Chuyện gì ạ?”

“Lúc con còn nhỏ không thể ở nhà cùng con, ba nghĩ, nếu lúc đó mình ở nhà, tính nết của con trai ba có phải sẽ không như bây giờ không?”

“Ba, ba cũng cảm thấy con…” Đỗ Trạch cúi đầu, cảm thấy nuốt không trôi nữa.

“Ba không cảm thấy con có chỗ nào không tốt, ba chỉ lo con lăn lộn ngoài đời sẽ bị người ta bắt nạt thôi. Con nói năng không tiện, lại không thích trao đổi với người khác, con người luôn luôn bắt nạt kẻ yếu. Nhưng lần này khi ba biết con đánh nhau, ba cảm thấy ba không cần lo lắng nhiều làm gì. Con trai ba nhìn thì yếu đuối, nhưng lúc cần cứng rắn vẫn cứng rắn được.”

Đỗ Trạch không biết có nên hỏi hay không, do dự nói: “Ba, thường ngày mẹ con vẫn như thế, ba nhịn được sao?”

“Con nói ly hôn hả?” Ba Trạch ôm vai con trai. “Tiểu Trạch à, Tết đến là ba năm mươi tuổi rồi. Cho dù là bốn mươi tuổi muốn ly hôn chăng nữa, một người đàn ông mang theo đứa con, khi tái hôn còn phải lo lắng nhiều thứ lắm. Ba chưa từng có suy nghĩ muốn ly hôn, nền tảng của hôn nhân đương nhiên là yêu thương lẫn nhau rồi, mà từ lúc con xuất hiện, tình yêu và tình thân đã cùng tồn tại song song, một tiếng vợ kia đã biến thành người nhà rồi. Con cũng biết lúc trước mẹ con muốn sinh em nhưng ba không thể sinh con được nữa, mẹ con kỳ vọng cao ở con cũng từ điều này mà ra. Cho nên là do ba không tốt, nếu có thể sinh thêm đứa nữa thì mẹ con đã không bó buộc con như vậy.”

“Ba, ba đừng nói vậy.”

“Bây giờ giữa ba và mẹ có còn tình yêu hay không cũng khó nói, dường như phần lớn là thói quen. Nhưng nếu con hỏi ba còn yêu mẹ không, ba sẽ nói rằng còn. Ba biết con không thích kiểu người giống mẹ, thật ra ba cũng không hi vọng con quen một người con gái mạnh mẽ, chỉ cần con chân thành nghĩ tới cả đời thì ba đều ủng hộ con.”

Đỗ Trạch có đôi chút buồn bực: “Ba, thật ra không hẳn do yêu cầu của mẹ, con vốn cũng muốn tới Bắc Kinh. Theo kế hoạch thì trước tiên sẽ ở lại, sau khi tích đủ kinh nghiệm ở công ty hiện tại thì sẽ chuyển sang chỗ khác, không ngờ rằng sau đó lại cạnh tranh dữ quá. Con muốn tới Bắc Kinh là bởi vì… bởi vì Bắc Kinh cách nhà mình rất xa.”

“Vậy thì ba thảm thương quá, tới lúc già muốn gặp con trai cũng không gặp được.” Ba Đỗ nói đùa.

Đỗ Trạch gảy cơm. “Ba…”

“Thôi, không nói chuyện này nữa. Con nói ba nghe xem, Trương Trác sao rồi?”

“Bây giờ Trương Trác thành công lắm, giỏi hơn con gấp mấy trăm lần.” Sự hâm mộ trong mắt biểu hiện hết ra ngoài. Ba Đỗ mỉm cười. “Năm đó, ba tới gặp ba mẹ nó.”

“Ơ, ba gặp ba mẹ cậu ấy làm gì ạ?”

Ba Đỗ nói: “Những điều mẹ con nói và làm có hơi quá đáng, ba gặp bọn họ để giải thích. Ba mẹ Trương Trác đều là tầng lớp tri thức có bằng cấp hẳn hoi, dạy dỗ đứa con sẽ không tệ như vậy. Bọn họ đều nói chuyện rất tử tế, tuy rằng lúc ấy rất bất đắc dĩ nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu với ba.”

Đỗ Trạch ngắm Đỗ Kiến Bình, Tết đến là năm mươi tuổi rồi nhưng hiện tại nhìn cũng chỉ như người bốn mươi thôi, mặc áo len xám nhìn rất trẻ trung, anh gục đầu lên vai ba, nhỏ giọng: “Ba thật đẹp trai!”

“Hửm?” Ba Đỗ cười. “Con mới biết hả? Hồi còn trẻ cũng có mấy cô xinh đẹp theo đuổi ba đó. Thôi được rồi, mau ăn cơm đi.” Sờ đầu con trai, cảm thấy vẫn giống như trước đây, nhưng chỉ chớp mắt một cái, Đỗ Trạch đã hai mươi mấy tuổi rồi.

“Ở Bắc Kinh nhớ kết bạn nhiều nhiều chút, ngoài xã hội quan hệ xã giao rất quan trọng.”

Tinh thần Đỗ Trạch khá tốt, nghe ba Đỗ nói xong vội vàng gật đầu răm rắp. “Con biết rồi.” Đột nhiên chẳng còn gò bó gì nữa, trong miệng anh còn nhét đầy cơm cười với ba Đỗ, vừa ăn vừa nhìn di động, kéo tới tin nhắn phân bua của lão Trương gửi trong nhóm bạn học, bị dọa cho đứng hình luôn.

Tống Hiểu Hiểu cũng có trong nhóm nhưng cô ta chưa bao giờ nói chuyện, có người nói cô ta đã lập gia đình, cũng có người nói công việc hiện tại của cô ta không thuận lợi lắm, dù sao cũng không ai nói chắc chắn. Nhưng hiện giờ, cô ta nói trong nhóm rằng người năm đó cưỡng bức mình không phải là Trương Trác, do cô ta cố ý giá họa cho Trương Trác, cũng bởi tuổi trẻ chưa hiểu chuyện cùng với tâm lý u tối do bị hắn từ chối quấy phá, hơn nữa sự việc càng lúc càng lớn không thể kết thúc được, cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục nói đó là Trương Trác.

Có hình ảnh, có từ ngữ, xem sơ qua thì số lượng từ ngữ không ít, bởi vì toàn bộ thành viên ít nói cho nên nhóm bỗng nhiên sôi động hẳn lên sau một thời gian im lặng. Không nói lời nào, mỗi câu đều là biểu tượng cảm xúc, cũng có người nói: “Cô cũng thật quá đáng, danh dự của Trương Trác người ta đã bị cô hủy hoại sạch sẽ rồi.”

Tống Hiểu Hiểu chỉ nói ba chữ: “Tôi xin lỗi.” rồi rời khỏi nhóm.

Lão Trương thừa nhận năm đó mình và Tống Hiểu Hiểu từng yêu đương.

Nói chuyện không nhiều nhưng nhớ lại chuyện năm xưa, sự sôi nổi trong nhóm không ngừng tăng cao. Đỗ Trạch gõ một đoạn tin định gửi đi nhưng tới phút chót lại xóa đi, sau đó rời khỏi nhóm, thu dọn chén đũa xuống lầu chơi cờ với ông nội.

Ban đêm thật sự không ngủ nổi, Đỗ Trạch lăn qua lộn lại trên giường, quyết định gọi điện cho Trương Trác. Bởi vì nhắn tin chưa chắc hắn đã trả lời, nên gọi điện so ra có lý hơn.

Thật may, Trương Trác không cho anh vào danh sách đen.

“Tôi thấy trong nhóm đang nói chuyện phiếm.”

“Ừm, lão Trương không dám tới cục cảnh sát.”

Chắc chắn không dám rồi, nếu đi rồi sao có thể léo nhéo phân bua đơn giản như vậy được.

Trong lúc Đỗ Trạch đang nói chuyện cùng Trương Trác, Đào Gia Vũ đang ở trong nhóm mắng lão Trương xối xả. Lúc Trương Trác và Trương Bác Uyên nói chuyện, hắn cũng có mặt, giờ thì hay rồi, Trương Bác Uyên căn bản quá sợ hãi, không dám thừa nhận mình chính là kẻ kia.

Có y gây ầm ĩ như vậy, mọi người lại biết được một chuyện, kẻ kia chính là Trương Bác Uyên.

Việc này ồn ào tới mức ngay cả chủ nhiệm năm đó cũng biết, ai cũng biết chủ nhiệm rất quý Trương Trác, lúc ấy còn đưa ra ý kiến muốn hủy bỏ bằng tốt nghiệp của Trương Bác Uyên, nhưng rốt cuộc có thực hiện hay không thì Đỗ Trạch không biết.

Bởi vì bây giờ là Giao thừa rồi, mà năm nay anh ăn Tết cũng không được yên ổn.

Đêm 30, Đỗ Trạch gửi tin nhắn chúc Tết cho Trương Trác, ngoài tin nhắn đó, anh còn nhắn qua Wechat nhưng Trương Trác chưa trả lời một tin nào hết. Đào Gia Vũ mang theo vết thương về nhà ăn bữa cơm Tất niên rồi quay trở lại Bắc Kinh luôn, biết nhóc cà lăm buồn nên mới mách nước cho anh: “Trương Trác thích mềm mỏng, cậu cứ bám dính cậu ta nhiều nhiều vào.” Mấy ngày nay, cảm xúc của Trương Trác rất không tốt, cũng có liên quan đến anh; nhưng những suy nghĩ này của Trương Trác không phải mới có ngày một ngày hai. Nếu có thể, hắn rất hi vọng có thể cởi sạch nhóc cà lăm rồi đóng gói gửi cho Trương Trác.

“Vết thương trên mặt cậu sao rồi?”

Đào Gia Vũ cầm trứng gà lăn mặt, nghe vậy bèn nhổ một ngụm nước bọt dính máu vào thùng rác, gượng cười nói: “Chẳng sao cả, lại đánh nhau với bọn ngu.”

Đỗ Trạch sửng sốt: “Với lão Trương?”

“Không phải nó, là một đám côn đồ. Mẹ nó, chính là lũ bỏ đi, là cặn bã đáng bỏ vào thùng rác của xã hội.”



Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Lén lút cầu cất giữ.

Bình luận

Truyện đang đọc