YÊU PHẢI THÙNG DẤM CHUA

Đỗ Trạch nhìn ban công trống huơ trống hoác, trong lòng quay cuồng tiếc nuối không dứt. Sen đá anh ngắm mỗi ngày đều đưa đi hết rồi, mà Trương Trác mang tất cả đi thật, ngay cả ánh mắt khách sáo cũng không có.

Trời lạnh căm căm, anh cảm thấy không nhìn thấy mấy đứa con thì tâm trạng của mình xấu hẳn đi, dù sao anh cũng đã chăm sóc rất lâu rồi.

Anh thay quần áo, cảm thấy rất chán nản, lấy quà lúc trước ba tặng cho mình ra, đây là một bộ ghép hình hai vạn miếng, khi Đỗ Trạch nhận được bèn cám ơn ba sau đó nhét luôn xuống gầm giường.

Ba Đỗ thật có khiếu hài hước, hai vạn miếng, Đỗ Trạch nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi.

Nhưng hiện giờ nhịn xuống rồi lấy ra ghép. Nhìn bốn gói xếp hình to đùng, anh hì hục xếp hai tiếng liền mới được một khoảng bằng lòng bàn tay, cuối cùng tức giận đỏ cả mắt, Đỗ Trạch gom hết lại đi lên lầu gõ cửa nhà Trương Trác.

Trương Trác đeo mắt kính mở cửa, nghĩ rằng Đỗ Trạch đến đưa canh dinh dưỡng cho mình, ai ngờ trong lòng ôm bốn gói to.

“Tớ ở nhà không có gì làm, qua nhà cậu chơi ghép hình.” Đỗ Trạch nói xong, tự đi tới chỗ mấy cái cây trong phòng khách, những chậu sen đá đều được dọn tới đây rồi, có thể thấy Trương Trác vừa phun nước xong, trên mỗi lá cây đều lấp lánh ánh nước.

“Sao cậu phải tự ngược vậy?” Trương Trác đóng cửa hỏi.

Đỗ Trạch ngồi xổm dưới đất không quay đầu lại. “Ba tớ tặng, có thể chơi cho bớt buồn.”

“Tôi thấy cậu hình như buồn lắm rồi đó.”

Đỗ Trạch giả vờ như không nghe thấy, ngồi xổm dưới đất buồn chán gảy lá cây. Trương Trác đã quen với việc trong nhà có thêm một người, bình thường Đỗ Trạch nếu không ồn ào thì cũng là làm việc riêng của mình, nên hắn đi tới thư phòng. “Ngày mai phải đi làm rồi, sao không hưởng thụ một ngày cuối cùng?” Nhưng mà đi ngang qua Đỗ Trạch, ống quần đột nhiên bị kéo lại.

Đỗ Trạch cúi đầu, rồi bỗng giơ tay túm lấy ống quần của người đàn ông ấy, sau đó ngẩng đầu lên gọi một tiếng: “Trương Trác.”

Giọng nói ẩn chứa sự mềm mại, Trương Trác thoạt nhíu mày, sau đó cau có ngồi xổm xuống cùng Đỗ Trạch, trong lòng nghĩ đã lớn tồng ngồng rồi mà còn cún con thế này. “Cậu muốn làm gì?”

Đỗ Trạch nghe giọng Trương Trác, ngờ rằng tâm trạng của hắn không được tốt. “Trương Trác…”

Thời đại học, việc mà Trương Trác không thể chịu nổi nhất là Đỗ Trạch ở cạnh gọi to tên mình, giống như có một cọng lông đang gãi trong lòng, lực nhẹ nhưng rất ngứa, cả người nổi hết da gà da vịt lên, nhưng không phải ghét bỏ mà là thoải mái.

“Nói mau.”

Đỗ Trạch quay đầu: “Cậu giận rồi, tớ không muốn nói nữa.”

“Hửm?” Trương Trác dùng mũi hừ một cái, giơ tay nhéo má phải của Đỗ Trạch. “Cho cậu nói mà cậu còn không chịu nói.”

Động tác của hắn xảy ra đột ngột, Đỗ Trạch không chịu được bèn ngã ngồi xuống đất, cũng may quanh bàn trà có thảm lông nên không bị lạnh mông, anh lập tức nhéo lại Trương Trác: “Cậu quá đáng, quá đáng!”

“Cậu còn chưa thấy lúc tôi quá đáng đâu!” Ngày nào Đỗ Trạch cũng uống sữa, ăn trứng gà, thời gian ngủ nghỉ còn được lên lịch, da sờ trơn láng. Tay Trương Trác càng nhéo càng mạnh, nhìn thấy Đỗ Trạch bị hắn nhéo chảy nước mắt, chóp mũi cũng đỏ ửng lên, hắn mới giơ tay vỗ đùi Đỗ Trạch. “Nói mau.”

Đỗ Trạch bị ép trên thảm lông sờ mặt, xấu hổ hơn nữa là bị Trương Trác cúi xuống nhìn. Anh bị đè không nhúc nhích được, gạt tay Trương Trác ra, cuống tới mức không nói thành lời, cuối cùng giọng nói nghẹn ngào nên cũng quên cả giãy ra, hai mắt cứ thế trừng lên nhìn chằm chằm Trương Trác.

Dường như Trương Trác nhớ tới việc Đỗ Trạch nói lắp, nhìn hai má anh đều đỏ ửng, hắn cúi người giơ một tay kéo tai Đỗ Trạch suy xét, mất kiên nhẫn nói: “Da ngứa hả?”

“Tớ chỉ không thích dáng vẻ tức giận của cậu thôi! Có thể đừng tức giận không?” Đỗ Trạch hét lớn. “Nói xong rồi!” Cuối cùng còn ép ra một giọt nước mắt, hoàn toàn là do cảm xúc rất kích động gây ra.

Trương Trác do dự vài giây: “Tôi tức giận lúc nào?”

“Có lúc nào mà cậu không tức giận?” Đỗ Trạch đẩy đẩy ‘ngọn núi lớn’ trên người mình, cuối cùng nản lòng nói: “Có thể yên ổn ở cạnh nhau không? Nếu cậu tức giận cảm thấy tớ có lỗi thì cậu phải nói ra.”

“Nếu là chuyện năm xưa, là lỗi của tớ, nếu cậu ghét tớ thì sau này tớ không tới nữa là được.”

Trương Trác trở mình nằm dưới sàn, vừa nghe thấy giọng Đỗ Trạch đã lại muốn nhéo anh nữa rồi: “Tính tôi sẵn vậy rồi.”

“A!” Đỗ Trạch a một tiếng rất to, xoay người thầm sờ mặt, nghĩ rằng sau này lại tới để ăn đòn rồi. Nhưng khi anh bị Trương Trác ôm, phản ứng đầu tiên là dịch sát vào lòng hắn, đợi tới khi dịch xong mới nhớ ra đây là thói quen, tựa như vô số buổi tối lạnh căm căm năm đó nằm không có thảm điện, Trương Trác cũng ôm anh ủ ấm như vậy.

“Cậu làm gì vậy?” Thật ra hai tên đàn ông ôm nhau không hay cho lắm.

Trương Trác từ đằng sau buông lỏng eo Đỗ Trạch ra, vẫn duy trì một khoảng cách thân mật mà không quá trớn. Hơi thở của hắn phả lên phần cổ lộ ra bên ngoài của người kia, sau đó nhìn thấy những sợi lông tơ mỏng nhỏ màu trắng. “Đừng nhắc tới chuyện kia.”

“Cậu luôn hung dữ…” Đỗ Trạch còn chưa nói hết câu, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng rút khăn giấy; Trương Trác nhỏm người dậy, ấy thế mà có một chuyện lạ xảy ra – lau ‘nước mắt’ giúp anh. “Tôi luôn hung dữ với cậu như vậy, mà cậu còn tới?”

“Bởi vì tớ còn nhớ những điểm tốt của cậu.” Đỗ Trạch nghĩ ngợi. “Nhưng bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ không tới đây nữa.”

Đuôi lông mày của Trương Trác khẽ nhếch lên, tay phải chống đầu, tay trái vươn qua nhéo gò má ửng đỏ của Đỗ Trạch: “Ăn cơm trưa chưa?”

“… Ăn rồi.” Chuyển đề tài quá nhanh, Đỗ Trạch hé miệng không biết Trương Trác sẽ giở trò gì.

“Vậy vào phòng ngủ trưa thôi.”

“Không muốn. Trên giường của cậu không có thảm điện, ở Bắc Kinh vậy mà cậu không dùng thảm điện.” Đỗ Trạch không thể tưởng tượng nổi, mỗi tối hạnh phúc rúc vào chăn, nhưng đợi mình chỉ có tấm chăn trên cái giường lạnh như băng, cảm giác này giống như là đưa giường nhưng không đưa chăn, rất đày đọa con người ta đó.

“Cậu tưởng rằng ai cũng giống cậu, không có thảm điện là không sống nổi sao?”

Đỗ Trạch quay đầu đi. “Tớ không có thảm điện sẽ không sống nổi đó, cậu làm gì được tớ?”

Đương nhiên Trương Trác chẳng làm gì rồi, hiếm khi thấy Đỗ Trạch oán trách hắn, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, vì thế hắn gảy vành tai Đỗ Trạch. “Chẳng sao hết, tôi sẽ ủ chăn cho cậu.”

Đỗ Trạch kinh ngạc quay đầu lại, Trương Trác thuận thế kéo anh đứng lên, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con nói: “Ăn trưa xong phải đi ngủ, đây không phải là thói quen của cậu sao?”

Đỗ Trạch không đến nỗi không biết xấu hổ mà nói mình rất thích cảm giác được người khác ôm ngủ. Bởi vì đường đường là một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi mà còn sợ lạnh, việc này hình như hơi đáng sợ; sau này lỡ có người yêu thì phải làm sao đây, chẳng lẽ để bạn gái ôm anh sao?

Không không không, hình ảnh quá đẹp thật sự không hợp tí nào.

“Cậu có theo quy tắc đâu.”

Trương Trác duỗi eo: “Cậu chắc chắn không ngủ hả? Tôi còn định mở hệ thống sưởi ấm cho cậu đó, giờ nghĩ lại thôi khỏi đi, ra ngoài nhớ đóng cửa đấy.”

Đỗ Trạch đấu tranh nội tâm tận một phút, đứng lên đuổi theo Trương Trác, cẩn thận hỏi: “Không giận hả?”

“Hửm?”

Đỗ Trạch ngẩn người. “Đều lớn thế này rồi mà.” Có lẽ là bị cái eo của Trương Trác lây nhiễm, anh ngáp một cái rõ to, ngáp xong còn chảy cả nước mắt, giờ nhìn thấy giường càng cảm thấy thân thương biết bao.

Trước đây, hai người rất thân thiết, cho nên Đỗ Trạch leo lên giường Trương Trác cũng không cảm thấy gì, thậm chí còn theo thói quen hình thành từ lâu mà nhường vị trí bên trái cho hắn, không lâu sau, bên trái lún xuống một vùng lớn, giường mềm mại lắm, còn mềm hơn cả bông. Đỗ Trạch cảm thấy cơ thể mình trượt ra sau rồi dán sát vào người Trương Trác, anh rụt người vào trong chăn. “Nửa tiếng thôi đó, tớ không mang di động theo.”

Trương Trác vỗ vai anh. “Ngủ đi.”

Đỗ Trạch ồ một tiếng, vừa nhìn đã biết ngủ không đủ giấc, hơn nữa hôm đó Đào Gia Vũ gọi điện, hắn nghe được giọng Đỗ Trạch liền nhận ra gần đây chất lượng giấc ngủ của Đỗ Trạch rất kém. Trương Trác không buồn ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi hai mươi phút. Lúc này Đỗ Trạch xoay lại kề sát hắn, một hơi khí nóng thoát ra khỏi kẽ hở, chỉ thấy người đang ngủ say bĩu môi, gian nan giơ tay che lại kẽ hở, miệng còn lầm bầm hai tiếng, nghe có vẻ hài lòng.

Trương Trác há miệng không phát ra tiếng, nói Đỗ Trạch ngủ y như heo cũng không hề là nói quá, kiên trì ngủ say, đánh mất luôn đồng hồ sinh học.

Trương Trác chầm chậm kéo chăn xuống, lộ ra gương mặt đỏ lên do nóng, không thể biết được là do hắn nhéo đỏ hay đỏ do hơi ấm. Môi Đỗ Trạch khẽ nhếch giống như chu miệng lên, gương mặt toát ra sự sạch sẽ và lanh lợi y như một sinh viên ngoan. Hắn nhìn Đỗ Trạch vài lần, một bàn tay luồn qua cổ người ta. “Đỗ Trạch?”

Không đáp lại.

“Đỗ Trạch, dậy thôi.”

Đỗ Trạch không nhúc nhích, hơi thở vừa dài vừa khỏe, ngủ thật sâu.

Trước kia, Trương Trác chưa từng làm việc này, nhưng hiện giờ không nhịn được, hắn lại không nghĩ đến việc gọi rống lên dọa Đỗ Trạch, nên chỉ có thể dùng mánh khóe khác thường thế này.

Đào Gia Vũ hỏi hắn: “Cậu thật kiên nhẫn, tôi gấp gáp đến đổ mồ hôi thay cậu rồi đó.”

“Sợ gì chứ, một đời rất dài, nắm trong tay nhanh quá sẽ không vui.”

“Nhóc cà lăm thẳng đuột một cây, cậu không nói thì sao cậu ấy hiểu được.”

Đúng vậy, thỉnh thoảng Đỗ Trạch nghĩ tới chuyện bạn gái, bạn gái cũng chỉ tồn tại trong những lúc thỉnh thoảng suy nghĩ ấy mà thôi. Trong lĩnh vực tình cảm, anh không để ý và cũng không hiểu, điểm số về phương diện này là một con số âm, TRƯỢT.

Chân của Trương từ từ chen vào giữa hai chân Đỗ Trạch, vuốt mặt anh rồi thở dài một tiếng, cảm thấy trong lòng có nơi nào đó nóng bừng bừng. Anh vuốt ve môi Đỗ Trạch, đầu tiên là chạm vài cái rồi sau đó mới dần dần hôn mút vào, lúc chạm vào đầu lưỡi làm dấy lên một luồng lửa lớn, Trương Trác suýt chút nữa không kiềm chế được.

“Có phải rất áy náy không?”

“Không sao, muốn em đền cho tôi.”

Cùng lúc, hôn càng sâu hơn, tay Trương Trác xoa vài vòng trên mông Đỗ Trạch, Đỗ Trạch nức nở một tiếng nhưng không mở mắt ra. Trương Trác không sợ chút nào, từ từ hôn từ trán tới môi, cắn môi dưới hơi mạnh rồi kéo ra, rất dâm mỹ.

Tiểu thái tử phấn chấn ngóc đầu dậy, Trương Trác hài lòng nhìn thành quả của bản thân rồi đi vào toilet.

Đỗ Trạch tới giờ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy môi vừa khô vừa nóng, không những vậy, trên người anh còn có mùi của Trương Trác.

“Cậu tỉnh rồi.” Trương Trác đứng ngoài cửa, tay cầm muỗng.

Đỗ Trạch híp mắt, ngủ trưa ngon tới mức ngơ luôn rồi. “Ừm, tỉnh rồi…”

“Sao cậu ngủ mà còn thích ôm tôi vậy, suýt nữa tôi bị cậu đè chết đó.”

“A?”



Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Đỗ Trạch: Lúc trước ba tớ khen tớ ngủ rất ngoan, nói khi tớ ngủ ra sao, khi thức dậy là thế nào… Thật đó…

Bình luận

Truyện đang đọc