YÊU PHẢI THÙNG DẤM CHUA

Đào Gia Vũ thời đại học chính là thành phần trốn học cúp tiết trong lời các thầy cô, nhưng không cách nào bắt được y, mỗi lần thi thố đều không vắng mặt, lúc nên động não cũng sẽ động não. Mỗi lần thi đều có người tìm y hỏi đáp án, bình thường lúc có đáp án sẽ có vài người như y, Đỗ Trạch chính là một trong số đó, hơn nữa còn là người hoàn thành bài thi với tốc độ nhanh nhất. Nhưng anh rất được các bạn nữ yêu mến, cho nên bình thường đều là các bạn nữ xúm lại hỏi anh đáp án bài thi.

Trước kia, Đào Gia Vũ không chú ý tới tâm sự của Trương Trác, sau đó biết được thì quan tâm hắn nhiều hơn.

Ấn tượng sâu sắc nhất là lần thi Mao Khái(*) đó. Lớp bọn họ thi đầu tiên, cho nên không thể dò đáp án với các bạn bè lớp khác, đề bài dày chi chít đau cả não, hoặc là có thể làm nên cắm đầu cắm cổ viết những vấn đề quan trọng cho kịp thời gian, hoặc là ngồi chờ đáp án.

(*)毛概 /máogài/: Mao Khái, viết tắt của ‘Đại cương Tư tưởng Mao Trạch Đông’ (毛泽东思想概论 /máozédōng sīxiǎng gàilùn/)

Lúc đó, dáng vẻ bé ngoan của Đỗ Trạch rất được các bạn nữ yêu thích, trong lòng Đào Gia Vũ ghen tị lắm, bị kích thích cho nên tăng tốc tìm đáp án, cuối cùng vẫn bị tên nhóc cà lăm đi trước một bước. Đáp án của Đỗ Trạch, tỷ lệ chính xác cao, hơn nữa chữ viết rất đẹp, không giống những người khác viết như chó cào, cho nên không ít người muốn giành lấy để chép lại, sau đó có người đề nghị chụp lại rồi chép sau, nhưng lúc ấy giáo viên lại tịch thu hết di động của bọn họ.

Đào Gia Vũ nghĩ mãi không ra, vì sao Mao Khái lại phải thi nghiêm túc như vậy.

Đỗ Trạch được các bạn nữ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, Đào Gia Vũ ghen tị chết đi được, nhưng y mau chóng phát hiện ra người đàn ông phía sau Đỗ Trạch.

Trương Trác lạnh nhạt nhìn chằm chằm phía trước, mau chóng giơ tay cầm bài thi trải phẳng phiu trên mặt bàn, sau đó bình tĩnh lấy bút ra viết, rồi nhìn lướt qua đám người đang không biết nên nói thế nào kia. “Sao vậy?”

Đỗ Trạch đỏ mặt nhìn hắn một hồi lâu: “Sao cậu lại chép bài thi của tớ?”

Trương Trác chẳng hề sợ hãi: “Đột nhiên tôi không muốn viết lách gì cả, cậu nhìn đi, tới giờ tôi còn để giấy trắng đây này.” Mở bài thi của mình ra, trang giấy trắng trơn, ngay cả một nét chữ cũng chẳng có.

“Vậy cậu mau viết đi, mau viết đi, sắp hết giờ rồi.”

“A, Đỗ Trạch, còn đáp án của bọn tớ thì sao?”

Đỗ Trạch cũng bối rối, vò đầu cả buổi vẫn không biết nói gì, chỉ nghe Trương Trác nói: “Đào Gia Vũ, mang bài thi của cậu ra đây.”

“Vâng!” Y cung kính dâng bài thi cho hắn, không ngờ rằng Trương Trác lại vứt cho người khác. “Tự chép đi, tỷ lệ đúng cao đấy.”

Đào Gia Vũ mất hết cảm giác, tôi trêu chọc gì cậu rồi.

Mà Đỗ Trạch không biết là bị chuốc thuốc mê gì, Trương Trác nộp giấy trắng, anh tỏ vẻ sốt ruột còn hơn cả người ta, hai tay nắm lại, đứng bên cạnh nói nhỏ: “Viết mau, viết mau.” Kết quả, Trương Trác càng viết càng chậm, bỗng ôm lấy cổ Đỗ Trạch.

“Từ nay về sau, bài thi để tôi chép trước.”

Đỗ Trạch kiên quyết lắc đầu, nói: “Làm vậy không tốt đối với cậu.”

“Sao lại không tốt được, tôi cảm thấy rất tốt.” Giọng Trương Trác thật lạnh nhạt. “Thì ra trong lòng cậu, đám con gái quan trọng hơn.”

Trong lúc Đào Gia Vũ đang bị mùi giấm ghen của hắn làm cho sắp nôn ra, Đỗ Trạch rối rít hết cả lên: “Không phải đâu, cậu quan trọng hơn.”

Hơ, còn ghen được nữa không đây?

“Vậy về sau, bất kể bài tập gì cũng phải đưa tôi chép trước.”

Đỗ Trạch thỏa hiệp rất mau lẹ: “Vậy được rồi, nhưng chép bài tập không phải hành vi đúng đắn, cậu đừng ‘như vại"(*) nữa.”

(*)酱紫 /jiàngzǐ/: đỏ tím – là một từ lóng trên mạng Trung Quốc, có nghĩa là ‘như vậy’ (这样子 /zhèyàngzǐ/). Ban đầu, đây là lỗi chính tả, nhưng được nhiều người dùng nên biến thành ngôn ngữ mạng hiện giờ. – Theo Baidu. Thôi thì mình cứ dịch thuần Việt thế này nha.

Năm đó, giọng Đài Loan của Đỗ Trạch rất nặng.

Về sau, rốt cuộc Đào Gia Vũ không thấy ai chép đáp án của Đỗ Trạch nữa, không phải Đỗ Trạch không cho, mà là sau khi anh làm xong, Trương Trác sẽ có đủ loại lý do khiến anh không thể từ chối mà lấy đi. Nhưng hắn cầm xong cũng chưa từng sao chép, mà nộp luôn cho giáo viên.

Thật là kỳ lạ, lần nào Trương Trác cũng có thể dỗ được Đỗ Trạch, dỗ tới khi y thấy Đỗ Trạch có thể thuận theo tự nhiên tựa vào vai Trương Trác ngủ khò. Đào Gia Vũ còn tưởng rằng bọn họ đã đến bước thứ ba(*) rồi, ai dè vẫn còn ngây thơ tới nỗi y không dám nhìn thẳng luôn.

(*) Bước 1 là nắm tay, bước 2 là ôm hôn, bước 3 là bước cuối cùng – Theo Baidu.

“Trương Trác, cậu và tôi là bạn bè biết bao năm rồi, nói thật đi, cậu có tin tưởng nhóc cà lăm không?”

“Cậu nói xem.” Trương Trác hỏi lại.

Đào Gia Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhiều chuyện, vỗ một phát vào gáy rồi nhìn ra xa, miệng nói: “Tôi không nói đâu.” Gió lạnh từ ngoài xộc vào miệng khiến cả người lạnh run, y thấy người phụ trách của trung tâm huấn luyện đi từ xa lại đây. “Diệp Tuân, có người tìm anh.”

Diệp Tuân chống tường đứng dậy. “Lão Đổng.”

Người đàn ông đó do dự, đi lòng vòng tại chỗ mấy lần mới kéo khóa áo xuống, lấy một bao đỏ ra đưa cho Diệp Tuân: “Cậu cầm đi.”

Bao lì xì bị nhét vào tay Diệp Tuân, anh nhân tiện suy nghĩ. Theo đuổi tiền bạc trong một thời gian dài khiến anh có sự cảm ứng đặc biệt với chúng, anh có thể ước lượng được số tiền. Diệp Tuân cười rồi đẩy trở lại: “Không có công không hưởng lộc, anh cứ nói thẳng đi.”

Nói gì đây?

“Diệp Tuân, sự việc hôm nay cậu cũng thấy cả rồi đấy, thật ra có do cậu làm hay không đã không còn quan trọng nữa.” Người đàn ông mau chóng giải thích. “Tôi vẫn luôn sát cánh bên cậu, nhưng tôi cũng là người phụ trách của trung tâm huấn luyện này, không thể không lo lắng cho tương lai của nó được…”

Đỗ Trạch nghe vậy thì quay lại nhìn về phía Diệp Tuân. Diệp Tuân không nói gì nữa, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười rất không hợp hoàn cảnh, anh không thấy rõ mặt Diệp Tuân.

“Nói chung là tôi hiểu ý anh rồi.”

Người đàn ông bỗng vui mừng nói: “Những học trò cậu dạy đều rất giỏi, hay là như thế này đi, tôi giới thiệu cho cậu tới trường của bạn tôi nha.” Nói xong định cầm di động gọi, nhưng Diệp Tuân giơ tay ngăn hắn lại.

“Cám ơn. Tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ làm thầy giáo nữa.” Trẻ con ngây thơ vô tội, khó có thể nắm bắt, cho nên trung tâm huấn luyện là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh, anh có thể dạy vũ đạo ở đây, giống như có thể được trở lại với sân khấu thêm lần nữa.

Ở nơi này, Diệp Tuân cũng quên đi hết mọi phiều lo và những chuyện đang bóp nghẹt cổ họng khiến anh không thể thở nổi. Nhưng anh đã sai, bây giờ anh lại trở về với điểm bắt đầu, người chẳng có một xu, không đáng giá một đồng.

“Diệp Tuân…”

“Anh đừng nói nữa, tôi hiểu cả mà.”

“Mẹ nó!” Đào Gia Vũ đứng phía sau chửi một câu, quay lại hỏi Trương Trác. “Rốt cuộc bây giờ nhà kia muốn thế nào?”

Trương Trác thở dài: “Phóng viên địa phương đã biết rồi, cậu nói việc này có thể làm sao đây? Người ta dựa vào trung tâm huấn luyện để kiếm sống, cho dù chứng minh Diệp Tuân vô tội thì sao? Sự ảnh hưởng của câu ‘vào trước là chủ’ đã ăn sâu bén rễ trong đầu rồi.”

“Cứ vậy quên đi sao?”

“Khiến cho bọn họ và phóng viên nói rằng đứa trẻ đã sai.”

Đỗ Trạch đứng cạnh mở miệng: “Không phải bọn họ làm căng lắm sao?”

“Có tiền lót đường, bọn họ sao mà căng nổi?” Nếu không làm theo cách của Trương Trác, tiền mà gia đình đứa bé lấy đi là không thể đếm xuể. “Để luật sự nói chuyện với bọn họ, yên tâm đi.”

Không lâu sau, cảnh sát dẫn bọn họ đi ký tên, nói là có thể về rồi.

Ra khỏi đồn cảnh sát là một chuyện thoải mái, nhưng Đỗ Trạch lại cảm thấy trong lòng có một tảng đá, anh lớn từng này rồi mà chưa từng chịu oan ức như Diệp Tuân.

Xe bị kéo đi nên không thể lái xe về nhà, cuối cùng bốn người đành ngồi tàu điện ngầm nửa tiếng. Đỗ Trạch mua bánh bao thịt mời mọi người ăn tạm, lúc đó định nói mấy câu giảm bớt bầu không khí nặng nề xuống nhưng lời tới miệng lại không muốn nói nữa, bởi vì không biết nên nói từ đâu mới ổn.

Bao đỏ vẫn bị Diệp Tuân nắm lấy, một miếng bánh bao nóng hổi khiến hai hàm cứng ngắc ấm dần lên, anh đờ đẫn nuốt xuống, miếng thịt heo nóng bỏng trong miếng bánh đi từ yết hầu xuống dưới, tựa như tim cũng bị bỏng theo luôn. Anh che ngực cố gắng thở ra, chẳng biết nước mắt ướt nhòe từ lúc nào.

Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là anh phải bắt đầu lại một lần nữa thôi mà. Đúng, bắt đầu lại một lần nữa.

Nhưng cuộc đời có bao nhiêu lần có thể bắt đầu lại một lần nữa?

Diệp Tuân tưởng rằng bản thân đã đủ kiên cường, sẽ không khóc lóc vì khó chịu thêm một lần nào nữa, nhưng anh cũng hiểu rõ bản thân chẳng thể nào trốn tránh được.

Đào Gia Vũ nghe thấy tiếng nghẹn ngào cất lên bên cạnh thì xoay người lại, Diệp Tuân khóc tới mức vai cũng run rẩy, đầu cúi xuống nên không thấy rõ mặt, chỉ thấy những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống tay, bánh bao cũng bị bóp méo mó.

Trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, bọn họ nhìn anh với các ánh mắt khác nhau.

Đào Gia Vũ chỉ ngồi im, y ở cùng Diệp Tuân mấy ngày, đã biết không ít chuyện, công việc này cần thể diện hơn so với Dinh thực Hách, y cũng biết Diệp Tuân rất quý trọng nó, nhưng hiện tại thì hỏng hết rồi.

Khóc là giãi bày, khóc xong thì ổn rồi.

“Anh đừng khóc. Khóc… không đẹp đâu.” Đào Gia Vũ vụng về đưa khăn giấy cho Diệp Tuân. “Đừng khóc.” Thấy có người cầm điện thoại chụp, y ôm Diệp Tuân chỉ vào người nọ. “Chụp cái gì? Không được chụp!”

Y ôm Diệp Tuân vào lòng hoàn toàn vì muốn chăm sóc trái tim yếu đuối của người ta một chút thôi, nếu lại xảy ra chuyện gì nữa, y cảm thấy Diệp Tuân ngay cả chết cũng có thể làm được. Nhưng chẳng bao lâu sau, người trong lòng nắm chặt áo y, bắt đầu khóc lớn tiếng, đó là tiếng khóc tuyệt vọng mặc kệ hết thảy.

Đỗ Trạch không muốn nhận mình là kẻ cảm tính, anh nén cảm xúc đưa bánh bao cho Trương Trác: “Tớ không muốn ăn.”

“Cậu không muốn ăn nên ném cho tôi?”

“Bánh bao chưa cắn miếng nào, đừng lãng phí.” Hai tay nhét vào túi, nửa khuôn mặt đều rụt trong khăn quàng cổ.

“Đỗ Trạch.” Trương Trác cau mày. “Cậu qua đây.”

Đỗ Trạch nhìn hắn, Trương Trác dùng bả vai ra hiệu. Đỗ Trạch cười rất thành thật, cười rất yếu và rất xấu, sau đó nhẹ nhàng tựa vào vai hắn.

Trương Trác nhếch môi, cắn một miếng bánh bao đã nguội.

“Ngây thơ.”

Bình luận

Truyện đang đọc