YÊU, THẬT ĐÚNG DỊP (YÊU, HẢO XẢO)

Trong phòng khách một nhà hàng nổi tiếng, Đinh Nhược Thủy nhìn nữ nhân uống gần như say khướt bên cạnh mình, có chút bất đắc dĩ lấy lại ly rượu trong tay của nàng.

"Ngươi mời ta đến cùng ngươi ăn cơm hay chỉ là tìm lý do để mua say?"

"Một mũi tên trúng hai con chim mà thôi, nhiếp ảnh gia tôn kính, ngài đừng như thế tính toán được không, yên tâm, ta sẽ trả tiền." Đường Lan Thanh không hề quan tâm ly rượu đã bị đoạt đi của mình, vươn tay lấy một ly rượu mới, sau đó tự mình đổ đầy.

"Ngày mai là ngày nàng kết hôn, ngươi không chuẩn bị gì sao? Đinh Nhược Thủy nhìn nàng, biết không thể ngăn cản nên chỉ đành mặc kệ nàng phóng túng vậy, chỉ cần nàng không say khướt là tốt rồi.

"Chuẩn bị cái gì? Cướp cô dâu?"

"..." Đinh Nhược Thủy nhấp một miếng trà, bình thản nói "liền như vậy buông tay?"

Đường Lan Thanh đặt ly rượu xuống, liếc mắt nhìn bình rượu gần như thấy đáy, chậm rãi xoay người "đưa ta trở về đi, ta không lái xe được."

"Ừm" Đinh Nhược Thủy biết nàng không muốn nói nhiều lời về những chuyện liên quan tới người kia, cũng không muốn đụng vào vết thương của nàng, để nàng thanh toán xong thì đỡ nàng ra bãi đậu xe.

Lảo đảo tiến vào trong nhà, Đinh Nhược Thủy ghét bỏ đem nàng ném trên sàn nhà sau đó chính mình ngồi bên cạnh nàng "người có thể hay không trầm tĩnh một chút."

Lưu loát cởi giày xong, Đinh Nhược Thủy kinh ngạc phát hiện Đường Lan Thanh không hề nói gì, cũng không phản bác nàng, quay đầu lại chỉ thấy nàng đang ngơ ngác mà nhìn đôi dép lê trước cửa.

Phía sau truyền đến vài bước chân, Đinh Nhược Thủy vừa định quay đầu lại xem thì bị Đường Lan Thanh ngăn lại. Đường Lan Thanh không hề báo trước mà nâng cằm Đinh Nhược Thủy lên cười trêu nói "Đêm nay xem ra không cách nào thu nhận ngươi qua đêm được rồi, ngươi lấy thẻ ta đi tìm một cái khách sạn đi."

Đinh Nhược Thủy tức giận lấy móng vuốt nàng xuống, dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành kim "ta thật không biết thu ngươi làm muội muội là đúng hay sai." Nàng đứng dậy hướng tới nữ nhân lãnh đạm phía đối diện gật đầu, sau đó mở cửa rời đi.

Đường Lan Thanh vẫn duy trì tư thế quay lưng, không hề có ý muốn đứng dậy "đến nơi này của ta làm gì? Là muốn khoe khoang à..."

"Trở về lấy đồ vật của ta" Cố Hoài Cẩn khoanh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, có những lời nghẹn trong cổ họng không cách nào bật thốt ra được.

"Không cần, đồ rất nhiều cho nên lần sau ta sẽ đóng gói toàn bộ gửi cho ngươi."

"......"

Nhất thời im lặng, Cố Hoài Cẩn nhìn Đường Lan Thanh uốn éo người, có xu thế ngồi không yên mới tiếp tục mở miệng " Có ngồi dậy hay không? Ngươi muốn cùng tỷ tỷ ngươi đi ngủ khách sạn hay là vào nhà ngủ?"

Đường Lan Thanh đứng lên như một làn gió, thay đổi dép đi theo phía sau Cố Hoài Cẩn, nhép nhép miệng. Đây rõ ràng là nhà nàng, vì sao bây giờ nhìn lại người kia ở trước mặt nàng càng giống gia chủ hơn.

Tắm xong nằm trên giường, Đường Lan Thanh nghĩ không ra nữ tử đang bưng trà tỉnh rượu tiến vào thực sự muốn làm gì. Nếu đã muốn kết hôn, vậy còn trở về nhà nàng làm gì, còn như vậy quan tâm nàng để làm chi a.

"Ngồi dậy, uống cạn." Cố Hoài Cẩn bưng cái chén đứng bên giường, thấy Đường Lan Thanh ngồi dậy vươn tay tính lấy thì liền lui lại, đem chén đặt lên bàn "nghĩ nhiều quá rồi, tự mình đứng dậy lấy uống đi."

"Ò" yếu ớt đáp một tiếng, Đường Lan Thanh nhận mệnh, đi đến đem trà tỉnh rượu uống sạch, còn đem cái chén lung lay trước mặt Cố Hoài Cẩn biểu hiện chính mình bé ngoan nghe lời uống hết.

"Ngốc chết rồi" Cố Hoài Cẩn không chút lưu tình tổn hại nàng một câu sau đó tiến vào ổ chăn tắt đèn "còn chưa lên?"

"Ò"

Cả một đem Đường Lan Thanh hoàn toàn không ngủ, nàng không biết nên làm sao đối mặt với người bên cạnh, cũng không biết xử lý mối quan hệ của các nàng như thế nào.

Nghĩ không ngừng, lòng loạn cả lên.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng ngồi dậy, rón rén rời giường. Qua hôm nay, nàng muốn rời khỏi A thị một quãng thời gian, thừa dịp rảnh rỗi, đem đồ đạc của Cố Hoài Cẩn chỉnh lý lại một chút...

Cố Hoài Cẩn bị nàng đánh thức, nhìn nàng đem đồ vật của chính mình từng cái từng cái cất vào trong rương, con ngươi nhất thời trở nên băng lãnh.

Nàng im lặng không lên tiếng chỉ thay quần áo rồi cầm lấy giỏ sách rời khỏi nhà Đường Lan Thanh.

Trong quảng trường hôn lễ, đủ loại người tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ tùy ý nói chuyện. Đường Lan Thanh vẫn tìm được được lý do vì sao sáng sớm đã bị Cố Hoài Cẩn lạnh nhạt, nàng đi dọc theo đường đi tiến vào phòng nghỉ ngơi của cô dâu, dò xét một chút không thấy người khác liền đem cửa khoá lại.

Vừa mới khoá xong, thấy màn che giật giật, bên trong truyền đến âm thanh ôn hoà của Cố Hoài Cẩn "mẹ, ngươi đi vào giúp ta kéo khoá kéo xuống đi."

Đường Lan Thanh gãi đầu, kéo màn đi vào nhìn qua tấm gương liền thấy Cố Hoài Cẩn kinh ngạc hai mắt trừng lớn cùng với cái lưng trắng nõn làm nàng không cách nào dời mắt được.

"Còn đứng đó ngốc làm gì, mau giúp ta kéo khoá xuống" trong nháy mắt, Cố Hoài Cẩn cũng phản ứng lại. Nàng bình tĩnh gọi cái người còn đang đứng sững sờ lại giúp đỡ.

"Ò"

Hơi thở ấm áp của Đường Lan Thanh phả trên lưng nàng, ngón tay chuyển động kéo khoá xuống. Cố Hoài Cẩn từ tấm gương nhìn thấy người kia chuyên chú dáng dấp, khiến nàng tâm loạn như ma.

"Được rồi" Đường Lan Thanh tự hào mỉm cười, giống như nàng đã làm một chuyện phi thường vĩ đại vậy. Nàng ấy mặc áo cưới dáng vẻ thật đẹp.

Sau đó vẫn chưa phản ứng gì thì Đường Lan Thanh liền bị Cố Hoài Cẩn kéo ngã xuống ghế, quàng lấy cổ nàng, bên tai nàng khẽ nói một câu "muốn ta."

Một tay bị Cổ Hoài Cẩn đem đặt trên ngực nàng ấy, tay còn lại bị dẫn dắt đến nơi tư mật nàng, thanh âm ôn nhu tha thiết "Lan, muốn ta."

Bị nữ nhân mình yêu mến chủ động câu vẫn như vậy Đường Lan Thanh lý trí triệt để vỡ tan, nàng ôm lấy Cố Hoài Cẩn, hôn lên bờ môi ướŧ áŧ kiều diễm, cái lưỡi quấn quýt lấy nàng dây dưa không dứt, đem đôi tay khi nãy dẫn dắt chính mình đặt lên cổ mình xong, đầu ngón tay lập tức đi xuống chạm vào địa phương tối tư mật của nữ tử. Bên dưới vải vóc dễ dàng kéo ra, đầu ngón tay theo dọc biên giới mà dễ dàng thâm nhập vào bên trong.

"Ạch ân...." hai tay đột nhiên ôm chặt cổ nàng, nên mép tràn ra từng tiếng than nhẹ làm người e thẹn. Cố Hoài Cẩn xiết chặt vòng eo nàng, tựa như muốn trốn khỏi kɦoáı ƈảʍ cuồn cuộn, lại như muốn càng thêm kề cận Đường Lan Thanh. Trên vai sợi tóc sớm đã rối tung tán loạn cùng với áo cưới màu trắng trên người hỗ trợ lẫn nhau khiến nàng càng thêm xinh đẹp.

Vành tai lung linh của Cố Hoài Cẩn trong gang tấc bị Đường Lan Thanh ngậm vào rồi lại khẽ cắn, liếm nhẹ. Cánh tay đặt phía sau nàng du͙ƈ vọиɠ mười phần kéo khoá kéo xuống, sau đó đi khắp nơi trên thân thể mềm mại ôn nhuyễn của nàng.

Cố Hoài Cẩn hơi thở gấp gáp ban đầu dần dần biến thành trầm trọng, say mê giống như than nhẹ "Ây... Ân..."

Trầm thấp hô hoán người đang chiếm giữ thân thể chính mình, âm thanh kêu gọi có một loại mê hoặc không nói nên lời, Cố Hoài Cẩn cắn môi dưới, mong muốn thoát ra mê loạn khoái ý "Lan... Lan... Ân..a..."

Cởϊ áσ cưới ra, môi Đường Lan Thanh giống như có lửa ở bên trong, mỗi một địa phương nàng chạm đến đều khô nóng như bị lửa đốt. Nàng một đường hôn xuống hừng hực mà nóng bổng.

"Ừm... Lan, chậm, chậm một chút" khẽ rên nhỏ, Cố Hoài Cẩn cả người đều run rẩy, tại nơi tư mật tốc độ tăng nhanh khiến nàng khó có thể chịu được kɦoáı ƈảʍ dồn dập ngày càng nhiều.

"Cẩn, đừng gả cho hắn, đi theo ta có được không?" Đường Lan Thanh ngón tay khiêu khích, qua lại ra vào khi nhanh khi chậm, lúc co lúc dãn bên trong đường hầm, nàng có thể cảm giác rõ ràng phía dưới Cố Hoài Cẩn đang chảy ra một dòng nước sền sệt. Tay còn lại của nàng mặt khác đang ra sức nhào nặn, khiêu khích trái cây dựng thẳng đứng phía trước ngực Cố Hoài Cẩn.

"Không... Ân..." lý trí còn lại toàn bộ bị kɦoáı ƈảʍ nuốt chửng, Cố Hoài Cẩn không thể chịu đựng được Đường Lan Thanh ngón tay đột nhiên gia tốc, chỉ có thể chăm chú ôm chặt lấy, làm cho thân thể các nàng càng thêm gắn bó "Ây... Lan...Ạch a~~~"

Thân thể kịch liệt rung động, dư vị còn bồi hồi bên trong, Cố Hoài Cẩn hoãn thần, đẩy Đường Lan Thanh ra, biến trở về gương mặt không cảm xúc của thườnf ngày, sau đó quay lưng thu dọn quần áo "đi ra ngoài đi, ta còn phải ra đại sảnh làm lễ."

Ngắn ngủi vui thích khiến bên trong tâm Đường Lan Thanh một trận đau đớn, đối mặt với nữ tử làm như không có chuyện gì xảy ra, nàng căn bản không biết phải làm như thế nào, chỉ đành một mực nghe theo lời nàng.

Trước đây cũng không phải đều giống như vậy sao? Cố Hoài Cẩn nói hai, nàng tuyệt không dám nói một, Cố Hoài Cẩn nói đông, nàng tuyệt không dám nói tây.

"Cẩn, tạm biệt."

Đường Lan Thanh cũng không biết mình lấy ra sao ngữ khí để nói xong câu này, cũng không biết lấy cái gì tư thế mà bước ra phòng nghỉ ngơi, thế nhưng nàng có thể khẳng định, mình nhất định vô cùng chật vật, buồn cười.

Khúc hành quân hôn lễ vang lên thì nàng liền rời khỏi. Nàng không cách nào nhịn được khi nghe người con gái mình yêu thích cùng một nam nhân khác nói "Yes, I do."

Nhắm mắt làm ngơ, hoặc là nói nàng là đang lừa người dối mình.

Bên trong lễ đường tại một góc không có người chú ý, cánh tay nam tử bị người bên cạnh chọc chọc "không lo lắng, không thương tâm sao?"

Nam tử nhún vai, cưng chiều nhìn người đang trao đổi nhẫn kết hôn, giống như hắn mới chính là người đang tổ chức hôn lễ vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc