YÊU, THẬT ĐÚNG DỊP (YÊU, HẢO XẢO)

Bên trong căn phòng giản dị một người ở, gồm một cái giường, một bàn học, một cái tủ treo quần áo cùng một cái máy giặt, gian phòng không lớn, nhưng cũng không có vẻ gì là chật chội cả.

Đường Lan Thanh đứng cạnh bàn học, nhìn nữ tử trước mặt đang ngồi trên cái ghế mình thường ngồi, nàng có chút khó khăn nói "ây...cái kia..."

"Hả?" Cố Hoài Cẩn hờ hững đáp một tiếng, ánh mắt đánh giá xunh quanh chỗ ở của Đường Lan Thanh. Cảnh trí đơn giản không khó để nhìn ra Đường Lan Thanh là một người đơn giản, trong bày biện đồ đạc ngăn nắp, theo thứ tự, cho thấy nàng là một người sạch sẽ, có trật tự.

Cố Hoài Cẩn vừa suy nghĩ, vừa theo bản năng mà kéo lại cổ áo, khí trời nóng nực khiến cả gian phòng đều trở nên nóng bức. Hành động nhỏ bé, mờ ám này không qua khỏi hai mắt Đường Lan Thanh, không biết nàng lấy từ đâu ra một cây quạt máy, đặt gần chỗ Cố Hoài Cẩn, cười cười "thật không tiện, nhà ta không có gắn máy điều hoà. Kỳ thực cũng không cần phiền phức như vậy để ngươi phải đến tận đây giúp ta bôi thuốc, tự ta cũng có thể làm được."

Con ngươi nháy mắt gợn sóng, Cố Hoài Cẩn nhìn về cách đó không xa nữ tử đang đần độn đứng sau lưng cây quạt máy, trong lòng khẽ cười, nàng làm sao lại quên đứa bé kia vẫn còn một mặt săn sóc cùng thiên lương đây "ngươi không nóng sao?"

"A?" nháy mắt vài cái, Đường Lan Thanh cho rằng Cố Hoài Cẩn vẫn còn cảm thấy nóng, nàng ngồi xổm xuống điều chỉnh lại cây quạt "như vậy thế nào, còn nóng sao?"

Cố Hoài Cẩn im lặng không lên tiếng, nàng nhìn chằm chằm vào nữ nhân vẫn còn đang điều chỉnh quạt máy, con ngươi hơi rũ xuống, nàng hơi khó hiểu là nàng do nói sai hay là tại đối phương lý giải lời nói của nàng sai rồi. Mãi đến tận khi Đường Lan Thanh vỗ vỗ ống quần đứng lên đối diện nàng, Cố Hoài Cẩn vẫn không nói gì.

Đường Lan Thanh có chút khó khăn gãi đầu một cái, lặng lẽ đánh giá chính mình một phen, không phát hiện cái gì kỳ quái, mới không nhịn được mở miệng hỏi"làm sao vậy?"

"Ngươi không cảm thấy nóng sao?" Cố Hoài Cẩn thêm vài chữ vào câu nói khi nãy, nàng cũng không biết nên nói người kia tư duy không được linh hoạt hay nên nói nàng không biết quan tâm chính mình đây.

"Há, không có a" Đường Lan Thanh phóng ra một nụ cười mừng rỡ, bị người mình lưu ý quan tâm, đương nhiên là một chuyện vô cùng cao hứng "Ta là thể dục sinh, lúc đi huấn luyện đối mặt với giá lạnh hay nóng bức là chuyện rất bình thường."

"Ừm, cởϊ qυầи áo" Cố Hoài Cẩn nói một câu trần thuật mang theo ý vị mệnh lệnh, nàng cũng không nghĩ tiếp tục lý giải thêm vào việc riêng của Đường Lan Thanh.

Hôm nay tới nơi này chủ yếu là muốn thông qua một ít quan sát để nhận định Đường Lan Thanh là hạng người gì, dù sao không lâu nữa sẽ trở thành quan hệ giữa chủ nhà và khách thuê.

Những suy nghĩ này Đường Lan Thanh tự nhiên cũng không biết, cũng may nàng sớm đã quen loại thái độ này của Cố Hoài Cẩn, không chút suy nghĩ liền kéo kỹ rèm cửa, trực tiếp cởϊ áσ khoác

Cố Hoài Cẩn hiển nhiên bị một loạt động tác nước chảy mây trôi của nàng làm kinh sợ, người này sao lại không chút kiêng dè gì mà ở trước mặt nàng cởi đồ quần áo như vậy. Hơn nữa lần trước ở trong bệnh viện là do có nhân viên hộ lý ở bên cạnh hỗ trợ, mà khi ấy nàng cũng chỉ thấy phần lưng thôi, nhưng hiện tại là...

Thời điểm áo sơmi vừa tụt xuống bả vai thì liền bị một đôi tay tinh tế kéo trở lại, Đường Lan Thanh còn đang nghi hoặc chuyện gì, thân thể đã bị xoay ra đằng sau, đồng thời phía sau truyền đến thanh âm có chút cứng đờ của Cố Hoài Cẩn "ngươi..nằm trên giường cởi đi, xong rồi hẳn gọi ta xoay người lại.

Đường Lan Thanh trì độn suy nghĩ một hồi mới kịp phản ứng, nhiệt khí hai gò má thoáng chốc xông lên, chính mình sao lại ngốc như vậy, đây là sau khi sống lại a, làm sao mình có thể tùy ý ở trước mặt mà nàng cởϊ qυầи áo được...

Quen thuộc~ quả nhiên là một thứ đáng sợ.

" Ò...nga..." Đường Lan Thanh mím môi đi về phía bên giường vài bước, sau đó lén lén lút lút quay đầu nhìn Cố Hoài Cẩn một chút, phát hiện nàng quả nhiên đang ở phía sau mình bối rối, nhìn đến người kia ngượng ngùng trong lòng nàng rung động càng sâu.

Trong khi Đường Lan Thanh còn đang suy nghĩ linh ta linh tinh, Cố Hoài Cẩn đồng thời trong lòng cũng hiện lên một ít suy nghĩ, nàng hẳn là nên vui mừng vì đứa bé này ở một mình chứ không phải ký túc xá. Nếu không cái hành động lẫm lẫm liệt liệt tùy tiện cởϊ qυầи áo trước mặt người khác, bị người có ý đồ nhìn thấy cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Sau đó nàng lập tức ý thức được hình như chính mình là lần đầu tiên ở tình huống hai người đơn độc nhìn thấy thân thể của một người khác, vì lẽ đó mà không tránh khỏi có chút mất tự nhiên.

Đến khi nàng đi đến mép giường ngồi xuống, khoé miệng không tự chủ vung lên một độ cong tuyệt đẹp. Bởi vì nàng phát hiện Đường Lan Thanh đang đem mặt mình vùi sâu bên trong gối, hai lỗ tai từ lâu đã đỏ rực.

Thì ra hài tử này cũng sẽ thẹn thùng...

"Vạt áo...bị chặn rồi, ta giúp ngươi mở" nói xong, Cố Hoài Cẩn dùng ngón tay đụng đến chỗ khoá nội y.

"Ừm" một tiếng rầu rĩ từ trong gối truyền đến, thị giác một mảnh tối đen khiến xúc giác, thính giác cùng các giác quan khác của Đường Lan Thanh trở nên nhạy cảm. Nàng cảm nhận rõ ràng những đầu ngón tay của Cố Hoài Cẩn vô tình đụng vào thân thể mình cùng với tiếng động phát ra từ túi ni lông cùng hộp thuốc, khiến xúc cảm của nàng nháy mắt tăng vọt.

Không khí căng thẳng khiến cơ thể của Đường Lan Thanh cũng trở nên căng thẳng, hô hấp loạn xạ, băng vải bị cởi một nửa thì nghe âm thanh lành lạnh mang theo ý vị quan tâm từ phía sau truyền đến "làm đau ngươi sao?"

"Không có, không đau" chậm rãi hít một hơi thật sâu, Đường Lan Thanh cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo, im lặng mà cảm thụ ấm áp mà người phía sau mang đến.

Cố Hoài Cẩn tiếp tục cẩn thận từng ly từng tí mở ra băng gạc khi nãy bị gián đoạn. Cố Hoài Cẩn giật mình nhìn vết sẹo kéo dài từ vai đến sống lưng, cùng với những vết sẹo chằng chịt khác. Nàng khó có thể tưởng tượng được khi đó phần lưng khi bị xe đâm trúng đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn, cũng khó có thể tưởng tượng Đường Lan Thanh như thế nào có thể ở trên đường đi đến bệnh viện nhịn đau mà nói với nàng rằng nàng ấy không có chuyện gì, quan trọng hơn là lần đầu tiên bôi thuốc Đường Lan Thanh như thế nào có thể chịu được những đau đớn thấu xương mà vết thương mang đến đây?

Vết thương rõ ràng sâu như thế, vì sao nàng không rên một tiếng...

Cố Hoài Cẩn rất sợ mình lần đầu tiên làm chuyện này sẽ khiến nàng bị đau, cho nên quá trình rửa sạch, bôi thuốc mỗi động tác nàng giống như đối với trân bảo vậy, hết sức nhẹ nhàng, ôn nhu.

Sau khi bôi thuốc xong, nàng lấy băng gạc ra, thế nhưng nhất thời sững sờ tại chỗ, nàng im lặng hết nhìn băng gạc lại nhìn thân thể Đường Lan Thanh.

"Làm sao vậy" bởi vì không cảm nhận được động tác của Cố Hoài Cẩn nữa, nên Đường Lan Thanh lên tiếng dò hỏi.

"Không có gì, ngươi ngồi dậy đưa lưng về phía ta rồi đem nội y cởi ra. Ta đem băng gạc đưa ở phía dưới cánh tay ngươi, ngươi vòng tới bả vai thì đưa trở lại cho ta." Cố Hoài phân phó nhiệm vụ của hai người ngăn ngắn, trật tự, giống như người khi nãy khác thường không phải là nàng vậy.

"Được" Đường Lan Thanh nghe lời phối hợp với Cố Hoài, băng gạc ở trên tay hai người dần dần ít lại. Nàng chợt nảy ra một ý nghĩ tưởng tượng băng gạc giống như sợi tơ hồng nằm ở giữa hai người, thông qua tay của nàng mà bao bọc lấy thân thể của chính mình. Nghĩ đến đây, Đường Lan Thanh đắm chìm trong ảo giác của chính mình cũng không tự chủ được mà phát ra tiếng cười  "Ha~~~"

Cố Hoài Cẩn còn đang bận rộn dùng kim cố định băng gạc thì nghe được tiếng cười liền nhíu mày lại, bị thương đến mức quấn băng như thế này mà còn có thể suиɠ sướиɠ như thế?

"Được rồi, đem y phục mặc lại đi. Sau này mỗi buổi tối ta sẽ tới giúp ngươi đổi thuốc, cho đến khi vết thương của ngươi khép lại mới thôi."

Dứt lời, Cố Hoài Cẩn xoay người, liếc nhìn chìa khoá trên bàn tiếp tục nói "bao giờ ngươi chuyển đến?"

"Hả? Cũng nhanh thôi, sắp tới thời hạn trả phòng rồi, có lẽ tuần này là phải chuyển rồi" Đường Lan Thanh chân nửa ngồi nửa quỳ ở đầu giường, một bên trả lời, một bên dùng sức lấy nút cài nội y, nhưng nhiều lần vẫn lấy không được "cái kia..."

Nàng còn chưa nói xong liền bị Cố Hoài Cẩn đánh gãy "ngày mai hoặc ngày kia nếu như thuận tiện thì hãy chuyển tới đi. Đồ đạc không tiện thu dọn ta lại đây lấy giúp ngươi. Sau đó sẽ có công ty dọn nhà sang đây phụ trách vận chuyển."

"Há, tốt" mím mím môi, Đường Lan Thanh ý chí vùng dậy, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục với tay lấy dây buộc cho bằng được. Nàng không tin mình không thể, nàng  có thể một tay giải khai cài khoá của Cố Hoài Cẩn, tại sao lại không thể một tay cài lên được.

"Ừm, ngươi xong rồi sao" hơi hơi tính thời gian, Cố Hoài Cẩn tính toán Đường Lan Thanh hẳn là cũng mặc quần áo gần xong rồi nên mới hỏi.

"A...vẫn chưa" một lần nữa bị công trình vĩ đại của mình dội nước lạnh, Đường Lan Thanh cuối cùng vẫn phải lựa chọn cầu cứu "nội y... một tay cầm không đến."

Cố Hoài Cẩn sau khi nghe nàng nói liền xoay người lại, nàng thấy Đướng Lan Thanh đang cầm dây lưng bên trái lôi sang bên phải nhưng vừa mới bắt được thì dây lưng rủ xuống, thì dây còn đang cầm trong tay bị tuột ra, hành động này cứ liên tiếp lập lại khiến Cố Hoài Cẩn không nhịn được nữa, Đường Lan Thanh nghe tiếng cười khẽ của nàng trong nháy mắt nóng lên, tàn bạo quay đằng sau trừng nàng một cái, sau đó đành ngồi chờ nàng giúp đỡ.

Nữ nhân này thực sự là... Trước khi xem cuộc vui thì cũng phải thông cảm cho lòng chua xót của diễn viên chứ...

Nhận được ánh mắt như dao từ Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn thu hồi tâm tình trêu đùa, "nhiệt tình" vì nàng cài lại nội y, sau đó xoay người "được rồi, ngươi mặc áo sơmi vào đi."

Khúc nhạc dạo ngắn này dường như đã vô tình đánh vỡ lúng túng giữa hai người, sau đó hai người hàn huyên một chút, Cố Hoài Cẩn liền cùng Đường Lan Thanh cáo từ về nhà, dù sao sắc trời cũng đã tối, Đường Lan Thanh dù không nỡ cỡ nào cũng sẽ không yên tâm để nàng trở về quá muộn.

Cố Hoài Cẩn sinh hoạt vẫn tiếp tục như bình thường, thế nhưng so với trước đây khác ở chỗ chính là mỗi đêm đều qua chỗ Đường Lan Thanh giúp nàng đổi dược. Thời gian không tiếng động trôi qua từng ngày, Cố Hoài Cẩn hôm nay cũng không có như thường ngày, nàng dẫn Đường Lan Thanh cùng công ty dọn nhà đến nơi ở mới, gian nhà gồm một phòng ngủ, một phòng khách cùng một nhà bếp, so với căn nhà trước đây của Đường Lan Thanh lớn hơn rất nhiều.

"Trong nhà thiết bị đều đầy đủ hết, một mình ngươi ở nên cũng không sao. Tiền thuê nhà cứ tính theo tiền thuê phòng trước đó của ngươi." Cố Hoài Cẩn sau khi phân phó công ty dọn nhà đem đồ để ở nơi nào xong, liền đối với Đường Lan Thanh đang đánh giá chung quanh nói rằng.

Đường Lan Thanh vẫn còn trong trạng thái hoài nghi chính mình nghe lầm, hình như chỉ có một phòng ngủ, đồng thời nàng nghe được câu nói then chốt "ta một người?"

"Ừm"

Một câu "ngươi đâu" liền bị kẹt trong cổ họng Đường Lan Thanh, nàng phải quay một vòng sờ sờ cố họng mới nuốt xuống được. Nàng lúc này mới phát hiện mình nghĩ sai rồi, thì ra không phải ở chung... Trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang khiến nàng cũng không biết mình nên vui hay nên buồn... Tại sao nàng lại quên là Cố Hoài Cẩn còn một gian ở phụ cận trường học chứ.

Nhìn bóng lưng Cố Hoài Cẩn đang vì nàng bận rộn, trong nháy mắt cảm con đường phía trước của mình rất đáng lo ngại, quan hệ học tỷ, học muội không nói, hiện tại lại thêm quan hệ khách thuê cùng chủ nhà trọ.

Ai..vốn tưởng rằng "gần quan sẽ được ban lộc"*** cuối cùng lại là " con vịt trời đun nước sôi" kết cục, vận may của Đường Lan Thanh có thể trong lúc sống lại đã đánh rơi mất rồi.

*** câunàynguyênvănlà "cậnthủylâuđàitiênđắcnguyệt"

Bình luận

Truyện đang đọc