Con ngươi Cố Hoài Cẩn run rẩy, hai mắt vốn dĩ vẩn đục cũng từ từ trở nên trong suốt, xúc cảm trên da thịt khiến cho nội tâm đang xao động của Cố Hoài Cẩn dần dần bình ổn xuống. Nàng muốn di chuyển thì bị Đường Lan Thanh nắm chặt bàn tay, mười ngón giao khấu "Tiểu tử..."
Đường Lan Thanh biết Cố Hoài Cẩn có bệnh thích sạch sẽ.
Bờ môi vòng quanh hôn lên toàn bộ da thịt Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh đau lòng vỗ về tầng da thịt bị chà sát đến ửng hồng, đôi môi dọc theo đường thẳng hướng lên trên, lặng lẽ đi ngang qua xương quai xanh cùng cái cổ âu yếm, ở trên cằm Cố Hoài Cẩn vẽ lên một dấu chấm tròn hoàn mỹ. Đường Lan Thanh thân thể từ từ lui lại một chút, cái nút cao nhất trên áo sơmi của Cố Hoài Cẩn đúng lúc bị nàng cầm lấy. Đường Lan Thanh thương tiếc nâng mặt nàng lên, giọng có chút trầm nói "Đừng tổn thương chính mình, ta sẽ đau lòng."
"Ta thà rằng ngươi thương tổn ta cũng không muốn thấy dáng vẻ cô đơn thương tâm của ngươi, nếu không muốn gặp ta nữa thì sau này nói thẳng là tốt rồi, không cần đơn độc đi đến địa phương đông người phức tạp như vậy." Đường Lan Thanh ẩn nhẫn đau xót trong lòng, miễn cưỡng vui cười, hai mắt nhìn về phía Cố Hoài Cẩn trước sau đều là nhu tình vốn có.
Mặt khác Cố Hoài Cẩn tay nhàn rỗi quấn lấy cổ Đường Lan Thanh, hơi dùng sức đem nàng kéo về trước mặt mình, chờ đến khi thấy rõ trong mắt nàng đột nhiên toát ra tình cảm nhưng ngay tức khắc lại tiêu tan thì liền nở nụ cười "Ngốc chết rồi."
Hơi nghiêng một chút đem đầu lại gần Đường Lan Thanh, đến khi khoảng cách lỗ mũi của hai người của rái tai phải của hai người dán sát vào nhau, Cố Hoài Cẩn nhắm mắt đem môi mỏng hôn xuống, cảm giác được thân thể người kia run rẩy, Cố Hoài Cẩn thoáng tách ra một chút, mắt từ từ mở ra liền thấy Đường Lan Thanh hai mắt trừng lớn nhìn nàng chằm chằm, dáng vẻ không thể tin. Cố Hoài Cẩn khóe miệng ngoắc ngoắc, sau đó nhắm mắt lần thứ hai hôn vào.
Học cách thức hôn của Đường Lan Thanh nhẹ nhàng tách bờ môi nàng ra, Cố Hoài Cẩn nghiêng đầu hôn mỗi một nơi trên cặp môi thơm, ngay cả khóe miệng cũng không buông tha, chậm rãi thưởng thức.
Cố Hoài Cẩn cũng là cái người linh động, mỗi lần chính mình gặp phiền phức hoặc bất ngờ, Đường Lan Thanh luôn là người việc nghĩa chẳng từ, che ở phía trước nàng vì nàng ngăn cản tất cả. Đối mặt tất cả những thứ
này, nàng làm sao có khả năng không có cảm giác đây...
Nói không động lòng, chính là giả.
Nếu muốn đột phá, nhưng còn thiếu thiếu cái gì.
Thế nhưng vào thời khắc này —— xin cho phép nàng dứt bỏ cái kia, tất cả đều là hư vô, hãy để mặc nàng tùy tâm phóng túng một hồi.
Đường Lan Thanh yết hầu nuốt xuống một ngụm nước bọt, phối hợp với tần suất của Cố Hoài Cẩn thử nghiệm đáp lại nàng, thấy nàng không có biểu hiện phản cảm tâm mới dần buông xuống. Tay vỗ về lưng Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh chân nửa quỳ ở giường một bên, ôm nàng hướng về trên giường mà nằm xuống.
Phòng ngủ vốn đen tối, mờ nhạt lại thêm hai người dây dưa không dứt mà cang thêm kiều diễm một phần, không khí chung quanh lưu động khí tức ám muội, càng thêm cổ động tâm rục rà rục rịch của cái người bên trong phòng.
Đường Lan Thanh buông lỏng tay đang nắm lấy nhau của hai người ra, sau đó đem tới trên cổ mình, một tay che sau gáy Cố Hoài Cẩn làm cho hai người hôn càng thêm gần kề, một tay khác thì không tự chủ mà xoa xoa khuôn mặt tinh xảo của nàng. Tuy rằng Cố Hoài Cẩn hiện tại vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, cùng với nàng nhiều năm sau lãnh diễm kiều mị so sánh với nhau hiện tại còn có thêm chút ngây ngô, thế nhưng vẫn không khó nhìn ra khí chất đặc biệt mê người của nàng, cái này không thể nghi ngờ chính là một trong những điều mà Đường Lan Thanh si mê.
Vừa định đoạt lại quyền chủ động, chóp mũi Đường Lan Thanh liền bị Cố Hoài Cẩn nắm, hai người bị ép tách ra một chút đồng thời liền nghe được giọng nói mang theo chút âm trầm của Cố Hoài Cẩn "nói, tại sao thông thạo như vậy?"
"A —— ta chỉ hôn qua ngươi." Đường Lan Thanh cười khẽ lần thứ hai cúi thấp đầu, mà tay nàng lại lần nữa di chuyển đến cổ Cố Hoài Cẩn, hô hấp của hai người xen lẫn vào nhau, tất nhiên liền phân không ra, là ai đang hô hấp trầm trọng, ai đang hô hấp dồn dập.
"Nếu như không thích, liền đẩy ta ta, ta sẽ không làm tổn thương ngươi." Dán vào bờ môi Cố Hoài Cẩn lẩm bẩm nói xong câu này, Đường Lan Thanh còn chưa làm ra động tác gì thì đã bị nữ tử dưới thân tóm chặt mũi "ta không tin làm sao bây giờ?"
Tà mị nở nụ cười, chỉ trong thoáng chốc toàn bộ khí tràng của Đường Lan Thanh đột nhiên biến đổi, tính cách bá đạo trên cầu trường hiện tại bị nàng vận dụng cho việc thân mật tiếp xúc này. Nàng nắm chặt đầu ngón tay nghịch ngợm đem đến bên mép khẽ hôn một cái, kề sát lỗ tai Cố Hoài Cẩn lẩm bẩm nói "vậy thì hôn đến khi ngươi tin tưởng."
"Đường Lan Thanh!" Nhiệt khí bên tai tràn đến đỉnh đầu, Cố Hoài Cẩn giả vờ trầm giọng hô nàng một tiếng.
"Hả?" Cưng chiều ở trên cái trán trơn bóng của nàng hạ xuống một nụ hôn, Đường Lan Thanh rất tùy ý đáp lại.
"Ngươi..." Cố Hoài Cẩn nói chưa hết lời yết hầu liền bị nhấn chìm, nói nữa cũng đã thành dư thừa tồn tại, Đường Lan Thanh chỉ hôn lên bờ môi nàng, thỉnh thoảng trêu đùa mút mút từng ngụm. Đợi đến khi hai tay Cố Hoài Cẩn không kìm được đặt trên hai vai của chính mình, Đường Lan Thanh mới cạy hàm răng mê hoặc ra, cái lưỡi bên trong quấn lấy nhau nhảy múa, môi lưỡi hoà quyện mang theo ý muốn sở hữu.
Tham lam mà cướp lấy hơi thở thuộc về Cố Hoài Cẩn, chuyên chú thăm dò mỗi ngóc ngách bên trong, đôi môi cực nóng thiêu đốt nhiệt độ trên người hai người. Đây là lần thứ nhất Cố Hoài Cẩn tiếp xúc thân mật mãnh liệt như vậy, nàng đẩy ra cái người đang không ngừng đòi lấy trên người mình, đợi đến khi được giải phóng thì miệng hấp lớp từng ngụm không khí, cũng không biết tại sao mỗi lần hút vào luôn cảm thấy mang theo hương trúc trên người Đường Lan Thanh, nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào ruột gan. Cố Hoài Cẩn không nhịn được than nhẹ một tiếng "ha —— "
Nữ tử dưới thân con ngươi ướŧ áŧ, đôi môi cũng có chút thoáng sưng đỏ, tỏa ra hương khí quyến rũ mắt Đường Lan Thanh, nàng không thể tự kiềm chế mà sa vào trong sương mù đầm lầy, đôi môi hé mở lần thứ hai hôn xuống...
Mãi đến tận khi hai người đều không thở nổi nữa Đường Lan Thanh mới lưu luyến địa tách ra, nàng chống lên bả vai Cố Hoài Cẩn chà xát nó, chiếm xong tiện nghi liền biến thành dĩ dáng dấp ngốc xuẩn trước kia "Cẩn..."
"Hả?"
"Ta yêu thích ngươi."
"Ừm, ta biết rồi." Con ngươi run rẩy, Cố Hoài Cẩn thoáng nhắm mắt lại không để tình cảm bên trong tròng mắt của chính mình biểu lộ ra bên ngoài.
"Chúng ta cùng nhau được chứ?" Đường Lan Thanh đưa ra cho nàng kiến nghị trước đây chưa từng có.
"..." Cố Hoài Cẩn trầm mặc không nói, nàng không biết trả lời nàng như thế nào, ngày hôm nay phát sinh hết thảy đều là do nàng chủ động mà tạo thành, thế nhưng hiện tại nàng lại mất dũng khí đối mặt với tất cả.
"Ngươi cũng có thể...từ chối ta." Đường Lan Thanh rất rất không muốn nghe đến đáp án này của nàng, nhưng cũng không thể không nói ra. Nàng không muốn Cố Hoài Cẩn là bởi vì nàng ép buộc mà đi cùng với nàng, cho dù Cố Hoài Cẩn đối với nàng có cảm giác, nàng cũng không hi vọng là như vậy.
Hảo cảm cho dù tăng đến một trăm, cũng nhất định sẽ tạo thành được hoàn chỉnh ái tình.
Qua đến nửa ngày, đến thời điểm Đường Lan Thanh muốn mở miệng thay nàng từ chối, thì liền nghe đến nàng nói "ta không biết."
"Cái gì?"
"Ta không biết tại sao từ chối không được ngươi, ta không mở miệng được."
"Ta chờ ngươi." Đường Lan Thanh trên mặt hé ra một nụ cười nhã nhặn, đáp án như vậy so với từ chối còn tốt hơn nhiều, ít nhất...nàng còn có cơ hội.
Cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đóng lại, Đinh Nhược Thủy ôm lấy gò má nóng bỏng rón ra rón rén chuồn ra cửa phòng, vỗ về trái tim nhỏ bé của chính mình.
Nàng chỉ là muốn tới đây đem máy tính lấy về, mới vừa nãy sau khi vào cửa liền nhìn thấy ở cửa bày ra hai đôi hài, nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tới Đường Lan Thanh có khả năng là đang ngủ trưa, bởi vì nàng có thói quen nghỉ trưa.
Nàng chỉ là tò mò dự định hơi hé mở phòng, lưu lại một cái khe nho nhỏ cho mình quan sát, ai biết vừa mở ra liền thấy một màn kính bạo như vậy... Có điều nhìn dáng vẻ của tiểu tử này xem ra rất là thành thạo a, hoàn toàn không giống dáng vẻ của người mới, tên kia ở trên giường khí thế thực sự là... Chậc chậc, không hổ là người sống hai đời.
Đinh Nhược Thủy vuốt cằm suy tư, nàng là có không phải hay không nên đi lĩnh giáo Đường Lan Thanh ở phương diện này một chút, gần nhất nàng ôm Nhược Nhuận nhà các nàng muốn làm chút gì nhưng dù sao cũng là hữu tâm vô lực, hoàn toàn không biết nên ra tay từ đâu. Hôn môi cũng là phi thường ngây ngô, hoàn toàn dựa vào cảm giác mà hôn lung tung, vì mục đích làm cho Đinh Nhược Nhuận sau này càng thêm hưởng thụ, nàng quyết định muốn phải khiêm tốn hướng Đường Lan Thanh hảo hảo lĩnh giáo một phen.
Thời gian sau đó, Đường Lan Thanh cũng không lại vi phạm đối với Cố Hoài Cẩn làm cái gì, vẫn như thường ngày cùng nhau ở chung. Cố Hoài Cẩn cũng ăn ý không nhấc lên chuyện này nữa, chỉ là buổi trưa thời điểm cùng nàng nằm chung trên một cái giường, khó tránh khỏi sẽ có nhiệt khí làm cho lúng túng.
Có lúc cảm giác khó chịu mãnh liệt, Cố Hoài Cẩn sẽ đem Đường Lan Thanh đuổi xuống giường, kêu nàng đến phòng khách ngủ, mà mỗi khi như vậy thì Đường Lan Thanh đầu óc đều mơ hồ đứng cửa suy tư chính mình ở chỗ nào chọc tới nàng hoặc là làm ồn đến nàng.
Chuyện thể dục cũng không cần nàng nhúng tay đến, Đường Lan Thanh một đường thanh nhàn vô cùng, có thể tưởng tượng được trước khi chưa đưa ra quyết định quyền lợi luyện tập của nàng thì cũng biến mất.
Sáng thứ bảy, nàng cầm hoa lần thứ hai bước vào Đông Lăng mộ viên.
Vẫn đứng lại ở vị trí cũ, Đường Lan Thanh đem bó hoa đặt xuống, khẽ gọi một tiếng "ba."
"Ta đem ngươi gia sản để lại ta mất hết, số tiền ngươi lưu lại chỉ có mười vạn tài chính là có thể tiêu xài. Có điều ngươi không cần lo lắng, ta đã xin học bổng, chủ nhiệm lớp nói nếu như ta có thể kéo dài đế một học kỳ duy trì ở thứ tự tốt hắn có thể thay ta hướng trường học xin miễn học phí." Đường Lan Thanh đem tình hình sinh hoạt, tình huống học tập từng cái nói cho phụ thân nghe, chỉ có nói sơ lược về việc thúc thúc một nhà đối với nàng xâm hại tài sản.
Bất kể như thế nào, vẫn là chung huyết thống, bọn họ đối với nàng xấu như thế nào đi nữa, cũng là nàng ở trên đời này duy nhất thân nhân. Nàng không muốn rơi vào kết cục biến thành một đứa cô nhi, liên hệ máu mủ đáng quý, nàng cũng không kỳ vọng ba ba nàng đối với hành động của đệ đệ mình mà cảm thấy hổ thẹn.
Đường Lan Thanh nói xong tình trạng gần đây, vuốt lên ảnh chụp trên bia mộ "ba, ta thích một nữ tử rất ưu tú, nàng là tồn tại mà ta cảm thấy chói mắt nhất. Nếu như có khả năng, ta rất muốn đem nàng tới đây, dùng thân phận người vợ tới gặp ngươi. Thế nhưng...ha ha, cũng có thể là ảo tưởng."
"Ta một đời này, chỉ yêu một mình nàng. Nếu như cùng nhau, ta liền dốc hết hết thảy đối với nàng thật tốt, còn nếu như không thể, xin tha thứ con gái bất hiếu, vì nàng độc thủ một đời
*** này..."
***cô độc một đờiĐều nói người chuyên tình si tình nhất, nhưng là si tình đến Đường Lan Thanh mức độ này thật sự có bao nhiêu? Nhân sinh khuynh đổ, chỉ vì một người.
Đường Lan Thanh là thuần túy yêu, yêu của nàng đối với Cố Hoài Cẩn không có xen lẫn quá nhiều nhân tố, yêu nhau liền gần nhau, có duyên mà không phận thì liền độc thủ.
Càng thuần túy, yêu càng thâm.
Sau khi Đường Lan Thanh cùng bia mộ của phụ thân nói lời từ biệt thì đứng dậy rời khỏi, chỉ có điều nàng không biết, nàng chân trước đi không bao lâu, chân sau trước bia mộ liền có một vị điềm tĩnh nữ tử đứng.
Cố Hoài Cẩn thật sâu nhìn bóng người nàng rời đi, mãi đến tận khi có người đi tới bên cạnh gọi nàng, nàng mới hồi phục tinh thần, nam tử nhìn chung quanh dò hỏi "sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Cố Hoài Cẩn vội vã nhìn qua văn tự trên mộ bia "tiên phụ", "hiếu nữ", "Đường Lan Thanh" ba phần then chốt bị nàng ghi thật sâu vào tâm.
"Trở về giáo đường đi, lập tức sẽ bắt đầu rồi" nam tử đi ở phía trước dẫn đường, Cố Hoài Cẩn yên lặng mà đi theo phía sau hắn.
Nàng tựa hồ... chưa từng nhìn thấy người thân bên người Đường Lan Thanh.