CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì bọn họ từ chỗ Thủy Miểu Miểu biết được, hiện giờ Đường Tuấn mất đi lá bài tẩy mạnh nhất, đã không còn bao nhiêu chiến lực.  

Dưới tình huống như vậy, bọn họ giống như đã ước định xong, quyết định cường thế đến cùng.  

“Cút!”  

Đường Tuấn nhìn mấy người đang nói chuyện một cái, lạnh lùng nói: “Quả thực tôi biết loại y thuật này! Nhưng các người có tư cách gì để cho tôi nói ra, một đám phế vật chỉ dám kêu gào, ai muốn y thuật thì đứng ra!”  

Lời nói cuồng bá vang vọng khắp bốn phía.  

Mọi người đầu tiên đồng loạt giật mình, tiếp theo đều cảm thấy phẫn nộ.  

Một đệ tử Vạn Diệu cung mà thôi, lại dám hô to gọi nhỏ đối với bọn họ.  

Tất cả mọi người liếc nhau, trong mắt đều lóe ra sự tàn nhẫn, đồng loạt cười lạnh một tiếng.  

“Trương Long Sơn, anh còn muốn khiến mọi người tức giận sao?”  

Thánh nữ xếp hạng 20 kia sắc mặt lạnh lùng, bước ra một bước.  

“Cô dám bước một bước thử xem?”  

Đường Tuấn lạnh lùng nói.  

Người mang danh thánh nữ kia cười châm biếm, nếu ngay cả bước ra một bước cũng không dám, vậy cô ta còn có tư cách gì nằm trong top 20.  

Nhưng mà đúng lúc này, một cỗ tinh thần lực vô cùng đáng sợ đột nhiên trấn áp cô ta, tinh thần lực hư vô, nhưng cỗ tinh thần lực này lại trầm trọng như núi non chân thật, làm cho toàn thân cô ta cứng ngắc, thậm chí việc nảy ra một ý niệm trong đầu cũng rất khó.  

“Tinh thần lực cấp tám!”   

Thánh nữ kia lập tức hiểu được, chợt nhe răng cười một tiếng, nói: “Cái này còn không vây khốn được tôi!”  

Tâm niệm của cô ta vừa động, pháp lực cùng tinh thần lực đồng thời động lên, ý đồ tránh thoát tinh thần trấn áp của Đường Tuấn.  

“Ha ha.”  

Đường Tuấn cười lạnh.  

Ầm ầm.  

Trong đầu vị thánh nữ kia đột nhiên nhấc lên sóng lớn ngập trời, lại giống như bị chùy khổng lồ hung hăng nện lên đỉnh đầu.  

Chỉ trong nháy mắt, mắt và tai mũi của cô ta đều tràn ra máu tươi, trước mắt hiện lên mấy ngôi sao vàng.  

Trong lúc ngây ngô, cả người cô ta ngã xuống đất.  

Bước đó, cô ta vẫn không bước ra được.  

“Trương Long Sơn, anh làm cái gì với Lam Phượng thánh nữ vậy?”  

Có ai đó hỏi.  

Đường Tuấn nhìn lướt qua người nọ, nói: “Bổ thức hải của cô ta ra mà thôi.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi