ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Cuối cùng là Kiều Tòng An và Dương thị dẫn Hình Tử Thù cùng đi gặp Trương phu nhân, đối mặt với một nhà như Trương gia đột nhiên tới nghị hôn, đừng nói là người Hình gia, ngay cả Kiều Tòng An cũng cảm thấy có chút không dám tin, nếu nói Trương phu nhân đang có toan tính gì đó, thì thật không đoán nổi mục đích phía sau, chỉ có thể nói là bọn họ nhìn trúng Hình Tử Thù mà thôi.

Đối với Trương phu nhân mà nói, từ năm trước bà đã có ý định cho con trai sớm thành thân một chút, mới đầu người Trương phu nhân hợp ý là Sở Diệc Dao, nhưng Sở gia vừa xảy ra những chuyện kia, Trương phu nhân cảm thấy Sở đại tiểu thư này không phải người sẽ cam tâm ngây ngốc bên cạnh con trai bà, ở sau lưng giúp chồng dạy con, không phải bà nói Sở Diệc Dao không tốt, chỉ là không thích hợp với con trai bà, vì vậy Trương phu nhân quanh đi quẩn lại lại bắt đầu tìm người thích hợp.

Thế nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không nghe con trai nói thích ai, hay nhắc tới ai, cũng không thấy hắn cùng cô nương nhà nào giao thiệp gần một chút, Trương phu nhân cũng vì vậy mà đau đầu, thời điểm đầu năm mới trực tiếp hỏi thẳng Trương Tử Lăng, Trương Tử Lăng liền nhắc đến tên Hình Tử Thù.

Trương phu nhân mới đầu cũng cân nhắc chênh lệch giữa hai nhà, mặc dù Trương gia không thiếu tiền, nhưng hôn nhân cũng phải coi trọng cái môn đăng hộ đối, cho dù kém Trương gia, cũng không thể chênh lệch nhiều như vậy, nhưng con trai đã nhiều năm qua như vậy chỉ nhắc đến một cái tên, Trương phu nhân sau lại thận trọng cân nhắc rồi cho người đi hỏi thăm, cuối cùng vẫn quyết định mời bà mối đến Hình gia làm mai.

Hình Tử Thù đối với nguyên nhân Trương phu nhân nói vẫn có chút kinh ngạc, Trương phu nhân cho nha hoàn mang Hình Tử Thù đi ra ngoài đi dạo, muốn cùng thương lượng với Dương thị chuyện hôn sự này một chút.

Không biết có phải là nha hoàn kia cố ý hay không, Hình Tử Thù ở Trương gia đi một hồi, thời điểm đi qua hành lang liền gặp được Trương Tử Lăng còn chưa đi Lạc Dương, đầy khẩn trương, Hình Tử Thù liền đứng ở đó không biết làm gì.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ gả đến Trương gia như vậy, giống như lúc trước quen biết Trình Thiệu Bằng, dù bị hấp dẫn có chút nảy mầm, nhưng nàng vẫn nhận thức rõ ràng chênh lệch giữa bọn họ, không nên vọng tưởng, an ổn lòng mình là quan trọng nhất.

Vẫn là Trương Tử Lăng lên tiếng trước, thanh âm thanh lãnh, khách khí nói với Hình Tử Thù. "Hình tiểu thư."

"Trương công tử." Hình Tử Thù giương mắt nhìn hắn, chính mình đoán mò không bằng mở miệng hỏi thẳng, lấy hết dũng khí, "Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Hình tiểu thư mời nói."

"Trương công tử, tại sao ngươi lại nói với Trương phu nhân muốn cưới ta." Sau khi Hình Tử Thù nói xong cả khuôn mặt đã đỏ bừng, nàng sít sao níu lấy khăn tay, nỗ lực buộc mình nhìn thẳng vào hắn không cúi đầu tránh né.

"Cũng không phải ta nói với nương muốn kết hôn với ngươi." Trương Tử Lăng dừng một chút, giống như đang suy nghĩ phải nói tiếp thế nào, "Mà là thời điểm nương hỏi ta, ta liền nghĩ tới ngươi."

Trên mặt Hình Tử Thù thoáng hiện một tia kinh ngạc, có chút không hiểu được lời của hắn, Trương Tử Lăng ho nhẹ một tiếng giải thích, "Nếu nương không nhắc tới, ta cũng sẽ không nghĩ đến ngươi."

Hình Tử Thù gật gật đầu, ngược lại trong lòng không có bao nhiêu thất vọng, hai người tổng cộng chỉ gặp mặt hai lần nói không quá mười câu, ấn tượng nàng đối với hắn cũng rất nhạt.

"Nếu trong lòng Hình cô nương đã có người, vậy Tử Lăng cũng sẽ không cưỡng cầu." Sau cùng, Trương Tử Lăng lại thêm một câu, Hình Tử Thù liền giật mình, nhẹ lắc đầu.

"Vậy nếu Hình cô nương không ghét Tử Lăng, hôn sự này có thể thành, cha mẹ ta đều là người hiền hoà, cũng không có ý kiến gia thế gì, Tử Lăng cưới ngươi, nhất định đối tốt với ngươi." Trương Tử Lăng cũng nói không nên lời nguyên do trong lòng, chỉ cảm thấy Hình Tử Thù trước mắt làm cho hắn rất thoải mái, tựa như thời điểm lúc trước nhảy xuống hồ cứu nàng lên, nàng chỉ nói với hắn một tiếng cám ơn, không khóc không làm khó, yên lặng rời đi thay quần áo, một loại cảm giác hắn không ghét.

Nếu muốn thành thân, chẳng phải nên tìm một người cho mình cảm giác thoải mái ở bên nhau sao.

Đáp án như vậy Hình Tử Thù có thể tiếp nhận một chút, trong lòng nàng lý giải hôn sự này, bất luận cảm tình Trương Tử Lăng đối với nàng không sâu đậm, nhưng hành động của Trương gia chính là thành ý mười phần, sau khi trở về, Hình Tử Thù suy tính hai ngày, cuối cùng đáp ứng.

Trương phu nhân muốn cho con trai nhanh chóng thành thân, nhưng mà Trương Tử Lăng vội vàng trở về Lạc Dương, Trương phu nhân đành lùi ngày đợi hắn quay lại, hôn lễ định vào đầu tháng bảy.

Làm mai muộn hơn so với Hình Tử Ngữ, thành thân lại sớm hơn, sau khi Dương thị viết thư về Huy Châu, bắt đầu vội vàng chuẩn bị chuyện thành thân giúp hai đứa bé.

Chuyện vui như vậy cũng không có gì phải giấu giếm, trên phố truyền rất nhanh, cháu gái Hình quản sự là chim sẻ muốn bay lên ngọn cây, nha đầu nông thôn lại có thể gả vào Trương gia.

Rất nhanh tin tức này cũng truyền đến tai Tiêu thị, hôn sự của con gái bà còn không có tiến triển gì, Trương Tử Lang là kim quy tế lúc ban đầu bà chọn trúng! Lại đi cưới cô nương lúc trước hắn cứu lên, biểu tỷ của Sở Diệc Dao.

Đều là cứu lên, dựa vào cái gì Trương gia liền cưới, Vương gia lại không chịu cưới, còn ở hôn lễ Vương nhị thiếu gia nói nữ nhi bà như vậy, so sánh chuyện này, Tiêu thị cảm thấy nữ nhi của bà bị ủy khuất quá lớn.

Tiêu thị nghĩ như vậy tự nhiên cũng sẽ có người đi nói, này Trương gia cưới chính là cô nương được Trương thiếu gia cứu, là một đoạn nhân duyên tốt, vậy Vương tam thiếu gia cũng nên cưới cái cô nương được cứu kia, chuyện tốt thành đôi a.

Nhưng cửa Vương gia đâu có dễ dàng tiến vào như vậy, về sau Vương phu nhân biết được chuyện nháo loạn trong hôn lễ chẳng những không có trách Vương Gửi Lâm, còn cảm thấy hắn làm rất tốt, Vương gia bọn họ khi nào thì đến phiên người như Tiêu thị tính kế.

Bên ngoài nói như thế nào Vương phu nhân hoàn toàn không để ý tới, lúc này bà đang vội vàng bồi bổ cho nàng dâu mới, Tần Mãn Thu mới gả vào Vương gia hai tháng đã có thai.

Sở Diệc Dao sau khi biết tin cũng thật cao hứng, kêu Tiền má má chuẩn bị quà tặng đưa qua, sợ Tần Mãn Thu đang đầu thai kỳ mệt mỏi, tính toán qua ba tháng lại đến Vương gia thăm nàng.

"Tiểu thư, Tần tiểu thư thành thân cũng sắp làm nương rồi, hôn sự của ngài còn không có định đâu." Tiền má má một mặt cao hứng vì Tần tiểu thư, một mặt cũng buồn vì hôn sự tiểu thư nhà mình, thiếu phu nhân và đại tiểu thư dường như đều đã quên việc này, cũng không ai đề cập tới.

"Nhũ nương, người có thể nói mấy chuyện cao hứng được không, con thấy hay là tặng một đôi này đi, sinh nam sinh nữ đều có thể dùng." Sở Diệc Dao cân nhắc kim sức trong tay, đứa bé còn chưa ra đời nàng đã bắt đầu nghĩ tới những thứ này.

"Hôn sự của tiểu thư sao lại không phải là chuyện cao hứng, đại tiểu thư của ta, ngài liền nghe nhũ nương khuyên một câu đi!" Tiền má má cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, bà sẽ là người đầu tiên bị đại tiểu thư tức chết, còn không có mặt mũi đi gặp phu nhân.

"Nhũ nương, con đâu có không nghe người khuyên, nhưng người xem, cũng không có người nào đến Sở gia làm mai cho con, một người cũng không có a, không phải là con không muốn gả, mà là không có người muốn cưới con, nhũ nương, người đừng nói con nữa." Sở Diệc Dao lý sự, cũng không có ai tới cửa làm mai, nàng đâu có ngăn cản a.

Tiền má má cứng họng, tiểu thư suốt ngày xuất đầu lộ diện lo chuyện cửa hàng, người ta nghe nói còn ai dám tới cửa làm mai, người nào cũng cảm thấy nàng không có bộ dáng tiểu thư khuê các, ai dám cưới về nhà.

"Còn phải chuẩn bị cho các biểu tỷ a, Khổng Tước, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến." Thừa dịp Tiền má má còn chưa nghĩ ra tiếp tục giáo nàng như thế nào, Sở Diệc Dao vội vàng mang theo Khổng Tước ra cửa.

Khổng Tước buồn cười nhìn vẻ mặt vẫn còn sợ hãi của tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư, Tiền má má cũng vì quan tâm ngài."

"Chính là vì quan tâm ta, ta mới càng không thể tiếp tục ở lại." Sở Diệc Dao mím mím môi nhìn về phía xe ngựa ngoài cửa, biết rõ đều là vì tốt cho nàng, cho nên nàng nửa câu cũng không phản bác được, đã không thể phản bác, vậy trốn còn không được sao.

Có đôi khi Khổng Tước cảm thấy tiểu thư thành thục như lão gia cùng phu nhân trong quá khứ, nhất là thời điểm ở trong cửa hàng, chấn chỉnh một đám quản sự không phục tùng, so với đại thiếu gia còn lợi hại hơn. Nhưng có đôi khi lại cảm thấy tiểu thư chính là hài tử không lớn, làm nũng chơi xấu mọi thứ, mấy cái tiểu nha hoàn mới tới, sùng bái tiểu thư vô cùng.

"Ngừng!" Khổng Tước đang thất thần, chợt nghe Sở Diệc Dao hô ngừng, A Xuyên kéo dây cương một cái, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Sở Diệc Dao trực tiếp vén rèm xuống xe, nhanh chóng chạy vào một cái hẻm nhỏ.

"A Xuyên ngươi ở đây chờ." Khổng Tước rất nhanh cũng xuống xe ngựa đuổi theo Sở Diệc Dao, đi qua vài con hẻm, vài toà nhà trệt cũ rách xuất hiện trước mắt nàng, Khổng Tước nhìn thấy đại tiểu thư dừng ở phía trước, vội vã đuổi đến, đang muốn mở miệng, theo tầm mắt đại tiểu thư liền thấy nhị thiếu gia đã lâu không gặp.

Căn nhà cũ kia ngay cả cửa cũng không có, cửa sổ đều rách tung toé, nhìn qua trên mặt đất phủ kín rơm rạ thật dày, trên rơm rạ có trải vài tấm chăn mền, nhị thiếu gia ngồi ở phía trên, trong ngực ôm một nữ tử, trên người nữ tử đang đắp chăn, trong tay nhị thiếu gia bưng một cái chén, cầm cái muỗng đút cháo cho nữ tử đang cúi đầu, không thấy rõ bộ dáng nữ tử kia.

Khổng Tước quay đầu nhìn đại tiểu thư, chợt phát hiện đại tiểu thư khóc, đại tiểu thư nhìn chằm chằm nhị thiếu gia, Khổng Tước vội vàng lấy khăn tay lau cho nàng, trong phòng nhị thiếu gia để chén xuống giống như chuẩn bị đi ra, đại tiểu thư vội vàng lôi kéo nàng trốn một bên, xuyên qua khe hở kia, Khổng Tước chứng kiến nhị thiếu gia đắp chăn mền lên cho nữ tử, lại cầm một cái chiếu rách che cửa lại, trực tiếp đi ra khỏi phòng, cũng không phát hiện các nàng.

Cách xa vài mét, Khổng Tước và Sở Diệc Dao lặng lẽ đi theo hắn, Sở Mộ Viễn tựa hồ rất mệt, nhìn bóng lưng hắn gầy gò, cũng không phát hiện các nàng theo ở phía sau.

Khổng Tước chứng kiến đại tiểu thư vẫn luôn khóc.

Các nàng liên tục đi theo nhị thiếu gia đến bên cạnh một bến thuyền, Khổng Tước chứng kiến nhị thiếu gia đi gặp một đốc công nhận thẻ bài, sau đó đi đến một cái lều vác một cái bao bố lên, thân thể hắn trầm xuống, người chịu trách nhiệm cầm bao bên cạnh không biết nói gì đó, nhị thiếu gia cõng túi to kia đi hai bước, người nọ lại bỏ thêm một túi lên người hắn.

Thân thể hắn giống như muốn bị đè sập, bước chân trầm trọng đi đến một cái thuyền khác, Khổng Tước mấy lần chứng kiến thân thể nhị thiếu gia lảo đảo như muốn ngã, nhưng hắn vẫn gắng gượng chuyển đồ lên thuyền, để bao bố xuống xong, lại đến chỗ đốc công kia nhận thẻ bài rồi lại đến lều vác bao bố.

Sở Diệc Dao bên cạnh khóc không thành tiếng, Khổng Tước đỡ thân thể nàng chậm rãi ngồi xuống, mắt mình cũng ướt, rất nhiều người đều nói tiểu thư nhẫn tâm, kể cả bọn nha hoàn bà tử trong Ngô Đồng viện của nhị thiếu gia, còn có không ít người làm Sở gia, đều nói đại tiểu thư nhẫn tâm bất chấp thân tình đuổi nhị thiếu gia đi, nhưng có ai hiểu, tiểu thư mới là người thương tâm nhất, khổ tâm hơn bất kỳ ai, có mấy lần nàng gác đêm, tiểu thư nằm mơ cũng sẽ hô nhị thiếu gia, luôn hô nhị thiếu gia mau trở lại.

"Chúng ta đi." Sở Diệc Dao đứng lên, tùy ý nước mắt không lau đi, Khổng Tước muốn nói cái gì lại bị nàng ngăn cản, Sở Diệc Dao không tiếp tục nhìn thân ảnh trên bến cảng kia, mà mang theo Khổng Tước trở lại căn nhà rách vừa rồi.

Kéo cái chiếu che cửa ra, Sở Diệc Dao đi vào, người nằm trong chăn bị kinh động, khẩn trương nhìn nàng và Khổng Tước, Uyên Ương đột nhiên dùng sức lấy chăn mền đắp kín người, khuôn mặt sợ hãi.

"Tránh ra, các ngươi tránh ra, không nên tới gần ta, các ngươi tránh ra tránh ra!" Uyên Ương không ngừng nhìn Sở Diệc Dao thét chói tai, đầu tóc lộn xộn cũng mặc kệ, lấy chăn mền trên giường che kín thân thể còn chưa thấy đủ, liên tục lùi vào trong góc khuất, nhặt những thứ rơm rạ kia lên ném về phía nàng.

"Ngươi không nhận ra ta?" Sở Diệc Dao thấy được dưới cổ nàng ta bầm tím một vòng, muốn đưa tay kéo nàng ta một cái, Uyên Ương lại trực tiếp vồ đến cắn nàng.

"Tiểu thư!" Khổng Tước muốn tóm lấy Uyên Ương, Uyên Ương vội vàng buông lỏng miệng trốn trở về, hướng về phía Sở Diệc Dao cười hắc hắc một tiếng, chẳng hề để ý quệt ngang mũi, kéo chăn mền lại tiếp tục ẩn núp.

Sở Diệc Dao quên đau nhức trên tay, kinh ngạc nhìn hết thảy trong phòng, lại nhìn nữ nhân đang cúi đầu đếm ngón tay trong góc.

Uyên Ương, nàng ta điên rồi?

===============

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi