KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Vâng, ngươi chờ một chút.”

Phương Nhất Nặc vừa nghe đến ba chữ này, lập tức ý thức được là ai đến, vội vàng từ trên lầu vọt xuống, đi tới lầu một, đứng ở trên cầu thang thì nhìn thấy tạo hình hoàn toàn mới của Tả Tiểu Đa, mắt chữ A mồm cho O ngạc nhiên đứng tại chỗ, một lúc sau vẫn chưa nói gì.

Một chút sức lực cũng không còn, dưới chân không kiềm chế được mềm nhũn, cuối cùng vội vã lăn từ trên cầu thang xuống, ngã đến mức chật vật, vội vàng đứng dậy chào hỏi, nói một cách cung kính nhưng vẫn không nhịn được cười: “Ngươi... Ngươi... sao ngươi lại đích thân đến?”

Ngón tay Tả Tiểu Đa xếp thành hình hoa lan chỉ, uốn éo eo, tạo dáng chữ S, hờn dỗi nói: “Người ta mà không đến, ngươi cũng không đi.”

“Xin mời xin mời xin mời... Xin mời ngươi lên lầu...”

Cả người Phương Nhất Nặc run cầm cập, đầu đầy mồ hôi, nghe Tả Tiểu Đa nói như vậy, chỉ cảm thấy 'cúc hoa' lạnh lẽo từng cơn.

Mẹ kiếp! Đúng là... Sống lâu mới thấy.

Nhìn “người đẹp” lả lướt đi lên lầu cùng ông chủ, mấy nhân viên ở dưới nhao. nhao bàn luận, ánh mắt quái dị chưa từng thấy.

“Sao ta cứ cảm thấy người này có chút kì lạ...”

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy, dáng vẻ ðõng ẹo kia thật sự... giống như là gái ngành ấy.”

“Giống thật.”

“Giống chỗ nào, rõ ràng là, các ngươi nhìn ngón tay xếp thành hình hoa lan chỉ kia đi, thiếu một cái khăn mùi soa, cái mông uốn éo kia cứ đánh qua đánh lại...”

“Ngực rất to, cỡ M ha?” “Có loại này sao?”

“Ông chủ cũng không dễ dàng gì, xem ra đây là khách hàng có nhu cầu rất lớn, nói không chừng, ông chủ phải cố gắng hầu hạ cho thật tốt...”

“Hi vọng ông chủ chúng ta có thể chịu đựng nổi...”

Tả Tiểu Đa đi theo Phương Nhất Nặc vào văn phòng của ông chủ, vừa đặt mông ngồi trên ghế sô pha đã bắt đầu nổi giận: “Lão Phương, ngươi xem việc tốt ngươi làm đi!”

Giọng nói ban đầu đã khôi phục.

Phương Nhất Nặc rất muốn nói chuyện này sao có thể trách ta, là ngươi bỗng nhiên liên lạc với ta, ta là muốn an toàn, cho nên mới làm cái nghề này chứ bộ...

Nhưng sao hắn dám nói những lời này, nhận lỗi không ngừng: “Lỗi tại ta tại †a... Cậu chủ đã chịu oan ức rồi...”

Nụ cười làm lành lan rộng trên mặt, dè dặt nhưng nhìn thấy trang phục trên người khiến mọi người chú ý kia, cuối cùng vẫn nhịn không được cười vang lên: “Ha ha ha... khụ khụ, ha ha ha, khụ khụ khu...”

Vừa cười vừa muốn dùng cơn ho khan để dừng lại nhưng vẫn không thành công, ngược lại còn khiến bản thân nấc cụt liên tục.

“Khụ khụ... Ha ha ha khụ khu...”

Tả Tiểu Đa tức giận lấy Long Huyết phi đao ra vỗ bàn liên tiếp, những vẫn không khiến cho nụ cười của Phương Nhất Nặc dừng lại.

Rất lâu sau...

Phương Nhất Nặc cuối cùng cũng ngưng cười, tuy thỉnh thoảng vẫn còn tiếng phì phù gì đó nhưng cuối cùng cũng không nghiêm trọng như lúc ban đầu.

“Cậu chủ... Ngươi đây là?”

“Kiếm được bao nhiêu Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm?” Tả Tiểu Đa thẳng thắn cứng rắn.

“Trong tay hiện tịa có thể có hơn mười nghìn viên.”

Phương Nhất Nặc tỏ ra khó hiểu với tình hình cung và cầu của Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, nói: “Thị trường cung cầu của Thành Phong Hải này thật sự rất kì lạ, ban đầu ta cũng không phát hiện ra gì, nhưng lúc trước cậu chủ ngươi có nhắc tới Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, nên ta mới điều tra một chút.”

“Phát hiện không ngờ các đồ vật khác cũng không khó có được cho lắm, chỉ có Tỉnh Hồn Ngọc từ thượng phẩm trở lên, cứ hễ nhìn thấy một chút, ngay lập tức sẽ có nhiều thế lực muốn nhanh chóng thu vào.”

“Ta đã đưa ra giá gấp mười mấy lần giá thị trường để thu mua, nhưng mấy ngày gần đây bận rộn mãi cũng chỉ mới thu được một tí thế này thôi... Nếu chuyển sang nơi khác, trên thị trường gần như cũng có thể thấy một ít Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, nhưng ở đây, khu vực Phong Hải này hoàn toàn không tìm thấy Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm, chuyện này thật sự quá trái với lẽ thường!”

“Trái với lẽ thường? Không đến mức ấy chứ? Thành Phong Hải có Cao Võ Tiềm Long là Thánh Địa Võ Tu mà, nhu cầu với Tỉnh Hồn Ngọc loại cao cấp phải lớn hơn chứ, không có gì lạ... thiếu mới là bình thường.”

Tả Tiểu Đa không để bụng.

Phương Nhất Nặc lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Cậu chủ ngươi đã biết, con người ta xưa nay luôn cẩn thận, mỗi khi đến một nơi nhất sẽ biết càng nhiều càng tốt về nơi này.

Tuy Phong Hải là thành phố có Cao Võ Tiềm Long trường Cao Võ đẳng cấp †ồn tại, mà Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, cho dù về cơ bản đều là hàng hot ở các thành phố kia, nhưng giá thị trường bây giờ thật sự không bình thường, ta nghi ngờ có người thao túng Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm trên thị trường, mua bán khống!”

“Nhưng chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, trong chiếc nhẫn này có mười bảy nghìn viên thượng phẩm. Nhưng màu đỏ thuộc tính dương chỉ có ba nghìn năm trăm viên, chắc chắn đủ để ngươi dùng trong một khoảng thời gian.”

Phương Nhất Nặc đưa một chiếc nhẫn ra.

“Ừ, tốt lắm, lần này nhờ ngươi rồi” Tả Tiểu Đa cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.

Lúc trước chú Nam đến cũng để lại mấy nghìn viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, nhưng những thứ kia Tả Tiểu Đa vẫn chưa nỡ sử dụng; Tu luyện cứ dùng trung phẩm.

Bây giờ, có thêm nhiều như vậy từ chỗ Phương Nhất Nặc, hơn nữa trong tay. còn có mấy nghìn viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Đương nhiên, chỉ lấy mà không cho cũng không phải là con đường lâu dài, bên phía Phương Nhất Nặc cũng cần cho một vài lợi ích ngon ngọt.

Cho nên Tả đại sư ngồi nghiêm chỉnh, tập trung suy nghĩ nhìn vào mặt Phương Nhất Nặc trong giây lát: “Lão Phương, trong khoảng thời gian này ngươi xuất đầu lộ diện hơi nhiều?”

“Còn có cái gì mà thao túng Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm, mua bán khống trên thị trường, ngươi biết thật sự quá nhiều, e rằng đã có người đang theo dõi ngươi.”

Phương Nhất Nặc gật gù, chuyện này cũng không dễ gì tránh được, vì tạo ra thân phận này, ba cửa hàng, còn thu mua Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm số lượng lớn, thuộc tính ham mê của cải của Phương Nhất Nặc đã lộ rõ không bỏ sót, bị người khác để ý quả thật là bình thường.

“Nhưng cũng không có gì đáng lo.”

Tả Tiểu Đa dặn dò: “Với thực lực tu vi của ngươi, không lo tự vệ, nhưng vẫn không nên động thủ, giống như ngươi nói, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề, nhưng nếu muốn động thủ thì phải giải quyết nhanh chóng, thẳng thắn, nhất định không được để lại sơ suất! Hiểu không? Một khi xuất hiện sơ suất thì tai hoạ về sau rất lớn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi