LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù khi nãy Cao Thạch nói chuyện rất ngông cuồng nhưng làm sao anh ta không sợ Thẩm nghị trưởng chứ, trời ơi!  

<

Ít nhất Cao Thạch cũng không dám làm Thẩm Trạch Thiên mất mặt, cứng đối cứng với anh ta.  

Advertisement

Thẩm Trạch Thiên đi tới trước mặt Cao Thạch, nhìn chằm chằm anh ta: “Cao Thạch, anh biết ngày hôm nay chức vụ của tôi là gì không?”  

Cao Thạch nghe vậy trong lòng có chút luống cuống.  

Anh ta nhanh chóng suy nghĩ, chẳng lẽ là vì anh ta và thanh tra Lỗ liên thủ với nhau đối phó Lâm Mộc ở Lạc Thần Cốc cho nên hôm nay Thẩm Trạch Thiên mới tới tìm anh tính sổ, trả thù giúp Lâm Mộc?  

Những người khác cũng rất khẩn trương.  

“Thẩm nghị trưởng, anh muốn gì thì hãy nói rõ.” – Cao Thạch nở nụ cười gượng ép.  

“Nghe nói lần chuyến đi Lạc Thần Cốc lần này, cậu luôn kiếm chuyện, khi dễ tiểu sư đệ của tôi, tôi nói không sai chứ?” – Thẩm Trạch Thiên lạnh lẽo nhìn chằm chằm Cao Thạch.  

Cao Thạch nghe vậy, trong lòng tràn ngập tràn hoảng loạn.  

“Thẩm nghị trưởng, chúng tôi chỉ đùa giỡn với Lâm Mộc một chút thôi.” – Cao Thạch gượng cười giải thích.  

Đùng!  

Thẩm Trạch Thiên nện một quyền xuống bàn, ly rượu vang trên bàn bị chấn động rơi xuống mặt đất.  

Mọi người trong phòng bị dọa sợ, cơ thể bọn họ run rẩy.  

“Vui đùa một chút? Hai người các người đường đường là Linh Phách Cảnh đỉnh phong, lại liên thủ khi dễ tiểu sư đệ của tôi, cái này mà gọi là đùa vui một chút?” – Thẩm Trạch Thiên nghiêm nghị chất vấn, giọng anh vang vọng khắp căn phòng.  

Cao Thạch vội vàng nói: “Thẩm nghị trưởng, anh nhìn xem sư đệ của anh cuối cùng cũng không bị thiệt gì mà.”  

“Bớt ngụy biện đi, cậu thiếu tiểu sư đệ của tôi hai mươi ngàn Liên minh tệ, mau nôn tiền ra cho tôi!” – Lời nói của Thẩm Trạch Thiên như mệnh lệnh, không cho phép Cao Thạch từ chối.  

“Cái gì, hai mươi ngàn Liên minh tệ?” – Cao Thạch ngờ nghệch hỏi.  

Lâm Mộc tiến lên: “Cao Thạch, anh sẽ không quên mau như vậy chứ? Ở Lạc Thần Cốc, chúng ta đã cược với nhau, chỉ cần tôi ở trong cốc một một giờ đồng hồ, anh liền cho tôi hai mươi ngàn Liên minh tệ sao, số nợ này anh định quỵt sao?”  

“Lâm Mộc, tôi đã nói qua với cậu, đấy chỉ là đùa giỡn, ai bảo cậu cho là thật rồi bước vào đó, tôi cũng không ngờ cậu sẽ tin đấy.” – Cao Thạch nói.  

Cho dù Thẩm Trạch Thiên có ra mặt, anh ta cũng sẽ không đưa hai mươi ngàn này cho Lâm Mộc.  

“Cao Thạch, nếu anh đã nói vậy, chẳng phải là thừa nhận có chuyện cược này giữa cậu và sư đệ của tôi sao? Cho dù có là đùa giỡn thì hôm nay cậu cũng phải nôn tiền ra đây!” – Thẩm Trạch Thiên quả quyết nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi