Cao Thạc nghe vậy thì câm nín, cả người anh ta như chết lặng.
<
Thẩm Trạch Thiên níu cổ áo Cao Thạch: “Theo tôi thấy, cậu là đang chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?!”
Advertisement
Cao Thạch sợ hết hồn: “Anh…anh làm gì vậy? Thẩm Trạch Thiên, anh muốn đánh người sao? Bây giờ, anh đang là Nghị Trưởng, nếu anh ỷ vào chức vụ mà ra tay đánh tôi, nhất định tôi sẽ tố cáo anh!”
Khí tức mạnh mẽ của một Đan Kết Cảnh tỏa ra từ Thẩm Trạch Thiên.
“Còn dám gọi thẳng tên tôi? Gọi tôi là Thẩm nghị trưởng!”
Sau khi thả Cao Thạch ra, Thẩm Trạch Thiên lập tức quát lên, âm thanh vang vọng như sấm khiến mọi người run sợ.
Khí tức Kết Đan Cảnh tỏa ra từ Thẩm Trạch Thiên khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
“Thẩm …Thẩm nghị trưởng.”
Đối mặt với áp lực mạnh mẽ từ Thẩm Trạch Thiên, Cao Thạch hoàn toàn bị áp đảo, bắt buộc phải khuất phục.
Ngay cả Lâm Mộc cũng kinh ngạc trước khí tức Kết Đan Cảnh cường đại của sư huynh, anh không khỏi chắt lưỡi thán phục.
Khí tức Kết Đan Cảnh quả thật mạnh hơn Linh Phách Cảnh rất nhiều. Khoảng cách giữa hai cảnh giới quả thật rất khác biệt.
Dù sao, khi bước vào Kết Đan Cảnh chắc chắn cơ thể sẽ có những thay đổi nhất định, khiến thực lực của người bước vào Kết Đan Cảnh được nâng lên một tầm cao mới.
Thẩm Trạch Thiên lần nữa nghiêm nghị chất vấn: “Cao Thạch, cậu nói tôi dựa vào thân phận khi dễ cậu, vậy cậu và thanh tra Lỗ ỷ vào thân phận thanh tra mà công khai ức hiếp sư đệ của tôi, các người đều là thành viên cao cấp của Liên minh làm như vậy chẳng phải cũng là dựa vào thân phận ức hiếp người khác sao? Cậu giải thích rõ chuyện này cho tôi!”
Thẩm Trạch Thiên chất vấn dồn dập, khí thế cường đại hướng về phía Cao Thạch.
Mặt Cao Thạch đỏ bừng do kìm nén, nhưng miệng không dám hó hé nửa lời chỉ biết câm lặng.
Thẩm Trạch Thiên híp mắt nói: “Cậu muốn làm lớn chuyện này thì làm đi, tôi cũng không có gì phải sợ! Cao Thạch, tôi, cậu và Lỗ Cương Cương nhiều năm đấu đá, cậu chắc hiểu rõ tính cách của tôi! Hôm nay, tôi chắc chắn dám ra tay đánh cậu!”
Cao Thạch ngẩn ra, anh ta tất nhiên hiểu rõ điều này.
Do dự chốc lát, Cao Thạch chỉ có thể nhượng bộ: “Thẩm nghị trưởng, hai mươi ngàn Liên minh tệ tôi sẽ trả! Tôi trả, vừa lòng anh rồi chứ?”
Thẩm Trạch Thiên bây giờ đã khác xưa, Lâm Mộc chính là điểm kiêng kỵ của anh ta.
“Xem như cậu thức thời!”
Lúc này, Thẩm Trạch Thiên mới buông Cao Thạch ra: “Các người khi dễ tiểu sư đệ của tôi như vậy, tôi chỉ ép cậu nôn ra hai mươi ngàn Liên minh tệ đã là rất nhẹ nhàng. Xem như các người chiếm được tiện nghi, cậu và tên họ Lỗ kia nên cảm thấy vui mừng. Ở Lạc Thần Cốc, các người hạ thủ với sư đệ của tôi nhưng may mắn là đã bị sư đệ của tôi đánh bại, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!” –
“Chuyển tiền!”
Cao Thạch nghe lời, rời đi lấy Đồng hồ Liên minh chuyển hai mươi ngàn Liên minh tệ cho Lâm Mộc.