LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù trong lòng Lâm Mộc rất xót hai mươi ngàn Liên minh tệ nhưng đối mặt với áp lực trước Thẩm Trạch Thiên, anh ta không thể không nôn số tiền này ra.  

<

Dù sao Cao Thạch cũng không muốn làm lớn chuyện này, anh ta biết ở Lạc Thần Cốc anh ta và thanh tra Lỗ có khi dễ Lâm Mộc cho nên bọn họ hoàn toàn đuối lý.  

Advertisement

Ở Lạc Thần Cốc, bọn họ ra tay với Lâm Mộc dĩ nhiên cũng biết chỗ dựa của Lâm Mộc là Thẩm Trạch Thiên, bọn họ cũng tính tới chuyện Thẩm Trạch Thiên sẽ ra mặt đòi công đạo cho sư đệ của mình.  

Tuy nhiên, khi ấy bọn họ không ngờ Thẩm Trạch Thiên lại đột nhiên bước vào Kết Đan Cảnh, cho nên lúc đó họ không hề kiêng kỵ Thẩm Trạch Thiên.  

Đồng hồ Liên minh của Lâm Mộc rất nhanh đã có thông báo, anh liếc nhìn, hai mươi ngàn Liên minh tệ đã được chuyển vào tài khoản.  

Sau khi sư huynh Thẩm Trạch Thiên đột phá lên Kết Đan Cảnh thì vị trí xếp hạng trên Bảng Chiến Thần của anh ta cũng biến mất, vị trí của Lâm Mộc trên Bảng Chiến Thần của Lâm Mộc nhờ vậy đã tăng lên một bậc, vì vậy anh được thưởng mười ngàn Liên minh tệ.  

“Sư huynh, tiền đã vào tài khoản.” – Lâm Mộc nói.  

Thẩm Trạch Thiên gật đầu, nhìn Cao Thạch: “Cao Thạch, xem như cậu thức thời!”  

“Nhớ kỹ, tiểu sư đệ của tôi cũng có chỗ dựa cho nên đừng có to gan mà đụng đến đệ ấy! Thẩm Trạch Thiên này không để yên đâu! Nếu các người dám gây sự với đệ ấy thì chính là gây sự với Thẩm Trạch Thiên này, tôi nhất định sẽ xử đẹp các người!”  

“Tiểu sư đệ, chúng ta đi!”  

Sau khi Thẩm Trạch Thiên buông những lời cay nghiệt xong thì lập tức dẫn Lâm Mộc rời đi.  

Nếu đã thu hồi đủ Liên minh tệ thì hai người bọn họ cũng không cần ở lại chỗ này.  

Cao Thạch thấy hai người rời đi, cho đến khi Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên biến mất khỏi tầm mắt thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.  

Cao Thạch trong lòng rất rõ ràng, Thẩm Trạch Thiên đã bước vào Kết Đan Cảnh, sau này muốn đấu với anh ta là chuyện không thể, thời thế bây giờ đã khác xưa rồi.  

Những người khác trong phòng sắc mặt đều tái nhợt, hiển nhiên là bị tình huống khi nãy dọa sợ.  

Bầu không khí trong phòng vẫn như cũ, hết sức căng thẳng.  

Bên kia.  

Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên sau khi ra ngoài.  

“Sư huynh, anh thật ngầu quá, nếu không có anh ra mặt, Cao Thạch chắc chắn sẽ không trả hai mươi ngàn Liên minh tệ này.” – Lâm Mộc cười nói.  

Lấy được hai mươi ngàn Liên minh tệ, tâm trạng của Lâm Mộc tự nhiên rất cao hứng.  

Chuyến đi đến Lạc Thần Cốc, tuy nói Cao Thạch và thanh tra Lỗ nhiều lần nhắm vào Lâm Mộc, bây giờ nhìn lại bọn họ chẳng những không chiếm được tiện nghi lại còn bị đánh còn phải bồi thường tiền, như vậy thua thiệt nhất vẫn là bọn họ.  

“Tiểu sư đệ, sau này nếu có ai khi dễ cậu thì nói với sư huynh, anh nhất định sẽ giúp cậu!” – Thẩm Trạch Thiên vỗ ngực nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi