Vũ Dịch lo lắng hai người họ lại sẽ tiếp tục có chuyện, liền lên tiếng:
"Đại ca, hôm nay hoàng tẩu chỉ là..."
Lập tức Vũ Mặc cướp lời: "Chuyện của chúng ta, đến lượt đệ xen vào sao?"
Nói rồi, Âu Dương Vũ Mặc lập tức nắm lấy cánh tay kia của Thiên Quân Dao, kéo lại phía mình.
Thiên Quân Dao bất ngờ không kịp phản ứng.
Trước mặt Cố Lạc Miên và Âu Dương Vũ Dịch, hắn cố ý "thân thiết" với nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, hắn nói:
"Bản vương bây giờ cảm thấy rất khó chịu, phu nhân tốt nhất là nên biết làm gì đó ngay đi"
Lời nói này chả khác gì đang công khai thân phận nàng trước mặt Cố Lạc Miên cơ chứ?
Không hiểu như nào, nhưng lần này lời nói của đại ca lại khiến Vũ Dịch cảm thấy rất hài lòng.
Vì vẻ mặt tức giận nhưng không thể làm gì được kia của Cố Lạc Miên mà hắn cảm thấy khá đắc ý.
Vũ Mặc đan tay của mình vào tay của Quân Dao, rồi cả hai cùng đi vào phía trong.
Cố Lạc Miên chứng kiến từ đầu đến đuôi, hận một nỗi không thể đâm chết Thiên Quân Dao một nhát.
Nàng ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất trước mặt Âu Dương Vũ Dịch.
"Tử Trạch, ngươi đoán xem.
Có phải sắp tới bản vương sẽ có cháu rồi không? Một tiểu Mặc Vương ấy"
Không nghĩ Vũ Dịch lại công kích trước.
Hắn nửa đùa nửa thật với Tử Trạch chuyện này nhằm chọc tức Cố Lạc Miên.
Thị nữ Tiểu Ngọc biết chủ tử nhất định đang cảm thấy rất tức giận trong lòng.
Sợ nàng ta không kiềm chế được, đừng đằng sau thì thầm:
"Công chúa, Dịch Vương là cố ý chọc tức người.
Người đừng để bị mắc bẫy"
Nhưng nếu cứ đứng ở đây mãi, thế nào cũng sẽ bị hắn chọc tức đến mức phát điên lên.
Phất tay một cái, Cố Lạc Miên quay người đi vào.
Vũ Dịch không kiêng nể mà trề môi thái độ ngay với nàng ta.
Tử Trạch: "Người cũng quá trẻ con rồi đấy, Dịch Vương a..."
"Mặc kệ ta"
Ai mà tin được nhị Hoàng tử xuất chúng này của hoàng thất Nam Triều năm nay đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi nhưng vẫn còn trẻ con chán thế cơ chứ?
Bích Nguyệt viện.
Âu Dương Vũ Mặc kéo tay Thiên Quân Dao một hơi đi vào phòng ngủ của nàng ấy.
Nhưng hắn quên mất Đàm Bì Bì lại đang dùng căn phòng này.
Cô nhìn hai người họ ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Công tử? Ngài...?"
Vừa nãy vội vàng quá, lại quên mất Đàm Bì Bì cũng ở trong Bích Nguyệt viện này đã được mấy hôm.
Thấy cô, hắn liền bất động ra một khắc.
Không, nói chính xác hơn là bị quê...!
"Cái đó...!điện hạ a, dược phòng vẫn trống đấy..."
Hắn quay phắt lại, cau mày:
"Nàng còn gợi ý cho bản vương?"
Từ lúc sáng đã nghe chuyện Thiên Quân Dao đến Cảnh Lam Cung tìm Vũ Dịch, trong lòng đã cảm thấy không vui.
Vừa nãy đệ ấy còn ra mặt, thay nàng ấy "răn đe" Cố Lạc Miên.
Bây giờ lại vì quá vội, không suy nghĩ mà mất mặt như thế này.
Một người vốn cao cao tự đại như hắn làm sao có thể bình tĩnh được?
Đàm Bì Bì bao năm theo chủ tử, có thể biết được không ít bây giờ hắn đang cảm thấy như nào.
Cô đành đứng lên, rồi rời đi:
"Hai người cứ từ từ mà nói chuyện.
Thuộc hạ đi tìm Tiểu Hi có việc một chút"
Đàm Bì Bì đi rồi, nhưng Vũ Mặc vẫn giữ đúng tư thế đó không rời.
Không ngờ lại có một ngày hắn lại mất mặt với thuộc hạ như thế này.
Thiên Quân Dao hất mặt: "Cô ấy đã đi rồi"
"Đàm Bì Bì thì liên quan gì chứ? Nàng vẫn còn không nói cho ta biết nàng và Vũ Dịch đã đi đâu và làm gì hay sao?"
Dù sao thì cũng không thể để tự trọng rớt xuống đất được.
Vũ Mặc tỏ ra nghiêm túc vớt vát chút mặt mũi còn lại..