Chết tiệt, trước mặt bạn gái mới của người ta mà nghĩ mấy chuyện này đúng là không ra gì.
Thời Ly lặng lẽ “xì” một tiếng với chính mình, ép mình ngừng lại mấy suy nghĩ mất kiểm soát kia.
Cô thật ra có chút tò mò xem Trần Độ sẽ đáp lại thế nào.
Tiếc là anh làm cô thất vọng.
Khoản này thì xem ra anh vẫn như xưa.
Không đúng, hình như còn tệ hơn trước.
Cô gái ấy đã nói chuyện với anh bằng giọng nhỏ nhẹ như vậy, thế mà anh đến một tiếng “ừ” cũng chẳng buồn đáp.
Phòng khách ánh sáng mờ mờ. Trần Độ ngồi trên ghế sofa, mặt không cảm xúc, tiện tay bật tivi lên rồi lười biếng châm một điếu thuốc, vắt chân lên bàn trà.
Anh rít một hơi thật sâu, ngửa người tựa vào lưng ghế, đầu ngẩng lên, yết hầu chuyển động rõ ràng, vài vòng khói nóng phả ra từ đôi môi mím chặt. Trong ánh sáng lờ mờ, chiếc cằm của anh lởm chởm râu xanh, mấy chiếc cúc áo sơ mi bung ra để lộ một khoảng n.g.ự.c trắng trẻo, săn chắc.
Nhìn vừa bụi bặm, vừa quyến rũ một cách buông thả.
Thế nhưng chị gái xinh đẹp kia lại không hề bị vẻ ngoài ấy mê hoặc tí nào.
Không được anh đáp lại, cô ấy cũng sa sầm mặt, có vẻ như tức giận vì anh hút thuốc, bèn mạnh tay kéo tung rèm cửa phòng khách ra rồi mở toang cửa sổ cho thoáng khí.
Ánh nắng gay gắt lập tức tràn vào, xua tan bầu không khí lạnh lẽo trong phòng.
Thời Ly nheo mắt khó chịu, khẽ rụt vào chỗ tối. Ma ở đời thực tuy không bị ánh sáng làm tan biến như phim ảnh, nhưng bị phơi nắng vẫn cứ thấy không dễ chịu chút nào.
Nhưng thứ còn khiến ma ớn lạnh hơn cả ánh sáng, là bầu không khí yên lặng rợn người trong căn phòng nhỏ này.
Phải nói là quá mức kinh dị.
Hai người đối mặt nhau trong im lặng, căng thẳng đến mức khiến một hồn ma như cô cũng thấy da đầu tê rần, cứ có cảm giác như chỉ cần một giây nữa thôi, bàn tay xinh đẹp kia sẽ giáng thẳng vào mặt Trần Độ.
Nhưng đáng tiếc là không có.
Thời Ly liếc nhìn nam chính trông như vừa thất tình vừa mất ngủ, rồi lại quay sang nhìn nữ chính đang hầm hầm lửa giận, suýt nữa thì há hốc mồm không khép lại được.
Chị gái kia chỉ nhìn Trần Độ mấy giây, rồi bất chợt thở dài thật sâu, tất cả tức giận trong mắt dường như tan đi, thay bằng một loại bất lực, và nếu Thời Ly không nhìn nhầm - còn có cả chút xót xa.
Sau đó cô ấy thôi không nổi nóng nữa, lặng lẽ bắt đầu dọn dẹp căn phòng bừa bộn.
Cảnh tượng lạ lùng ấy khiến Thời Ly phải dụi dụi mắt, dù cô vốn chẳng còn mắt để dụi.
Má ơi.
Bao nhiêu năm không gặp, Trần Độ khi nào biến thành kiểu đàn ông tồi tệ nhưng tinh vi thế này?
Từ đầu đến cuối, anh chẳng thèm nhúc nhích, cũng không mở miệng nói muốn giúp đỡ.
Thời Ly nghiến răng, cảm thấy hồi nãy anh chảy m.á.u mũi vẫn còn quá nhẹ.
Hồi trước Trần Độ không phải như thế, ít nhất thì anh cũng chẳng vô cảm đến vậy.
Cô giận dữ lườm anh một cái, rồi bất ngờ sững lại.
Ánh nắng bên ngoài hắt thẳng vào gương mặt trắng trẻo của Trần Độ, chói đến thế mà anh như chẳng hề cảm thấy gì.
Anh đã dừng hút thuốc, ngón tay tái nhợt kẹp lấy đầu lọc đỏ rực, trên mu bàn tay còn dán băng gạc sau truyền dịch. Vòng khói lơ lửng tản ra từng đợt, tro tàn rơi xuống nền gạch mà không phát ra tiếng động nào. Anh cứ thế ngửa đầu, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, ánh nhìn rỗng tuếch, hoàn toàn không có tiêu điểm.
Một người hoàn toàn kiệt quệ.
Bỗng dưng một từ hiện lên trong đầu Thời Ly.
Cô ôm lấy cánh tay mình, có chút không quen với cảm giác đó.
Trần Độ đã thay đổi quá nhiều.
Anh từng là người chưa bao giờ hút thuốc.
Anh từng nói, thay vì dùng mấy thứ như t.h.u.ố.c lá để giải tỏa áp lực rồi sống kiểu mơ màng mê muội, thà làm thêm vài chuyện, viết thêm vài dòng code còn hơn. Với những người xuất thân nghèo khó như họ, điều quan trọng nhất chính là dựa vào chính đôi tay của mình để tạo dựng cuộc sống mong muốn. Bọn họ không có nhiều thời gian để buông xuôi.
Ngày đó, Thời Ly rất đồng tình với anh.
Nhưng giờ đã năm năm trôi qua, cô lại thấy mình chẳng còn hiểu nổi con người này nữa.
Chỉ đến khoảnh khắc ấy, cô mới thật sự nhận ra.
Trần Độ không còn là Trần Độ của ngày trước.
Anh không còn là người mà cô từng quen nữa rồi.
Tiếng phát thanh viên tài chính trên TV vang lên lẫn trong khói thuốc mờ nhạt.
Chị gái xinh đẹp ngồi trên ghế lấy áo khoác, đi ra cửa, thay giày.
Mái tóc dài óng mượt trượt khỏi vai, những ngón tay mảnh khảnh đặt lên tay nắm cửa. Cô ấy ngoảnh lại nhìn anh.
“Trần Độ, dạo này em sao vậy? Mấy năm trước mình cũng vượt qua được hết mà, tương lai chẳng phải đang dần tốt lên sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn lo lắng và bất an.
Trần Độ vẫn im lặng, đôi mắt đẹp mở to, thẫn thờ nhìn vào khoảng không như thể thế giới xung quanh chẳng còn tồn tại.
Từng phút trôi qua, cô gái đứng ở cửa dần buông vai, nhưng vẫn dịu dàng dặn dò anh.
“Chiều nay chị còn ca mổ, bệnh viện đang giục rồi. Mùa này cúm nhiều, em đừng chạy đến viện suốt nữa, có chị lo là được. Rảnh thì đi khám lại đi, nếu không nhờ bác sĩ Chung bảo thấy em ở phòng cấp cứu, chị cũng chẳng biết là em bị ốm đâu.”
Thời Ly nghe ra được vài điều từ những lời ấy.
Bạn gái mới của Trần Độ là bác sĩ.
Trần Độ cũng yêu cô ấy không ít, đến mức suốt ngày chạy tới bệnh viện vì cô ấy.
Nhưng dạo này không hiểu vì sao anh ta lại trở nên thờ ơ, dửng dưng như vậy.