Thời Ly hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cãi nhau à?
Nhưng có đến mức ấy không? Sao tính khí anh lại trở nên nhỏ nhen như vậy?
Âm thanh xoay cửa vang lên, gió ngoài hành lang ùa vào căn hộ.
Trần Độ như bừng tỉnh, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại giữa làn khói thuốc.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ ừ một tiếng.
“Trên đường nhớ cẩn thận.”
Anh nói, vẻ mặt vẫn lạnh băng.
Cánh cửa căn hộ vừa khép lại, phòng khách lại chìm vào tĩnh lặng.
Thời Ly liếc nhìn Trần Độ đầy nghi ngờ, lượn quanh anh một vòng ba trăm sáu mươi độ.
Anh nhắm mắt lại, chờ điếu thuốc trên tay cháy hết mới châm tiếp một điếu nữa. Làn khói quấn lấy nửa khuôn mặt, che khuất hết biểu cảm của anh.
Trần Độ dường như không mảy may quan tâm chuyện bạn gái vừa khóc lóc một mình bỏ đi.
Mà nói vậy vẫn chưa đủ, anh giống như hoàn toàn không để t@m đến bất cứ điều gì nữa - những chuyện đang diễn ra trong hay ngoài căn phòng này, ánh nắng gay gắt, cơn mộng du kỳ quặc, m.á.u mũi bất ngờ, hay cả miếng băng dán y tế dán trên mu bàn tay - tất cả dường như chẳng còn ý nghĩa gì với anh.
Thời Ly khẽ bĩu môi.
Thời gian đúng là thứ tàn nhẫn, có thể biến một sinh viên tích cực, hiền lành thành ra một người uể oải, lãnh đạm đến đáng sợ như thế này.
Cô lầm bầm mắng anh vài câu, nhưng trong lòng cũng có chút hoang mang.
Căn hộ này thực ra khá trống, đồ đạc thuộc về cô bạn gái kia chẳng có mấy, đến cả chiếc bàn chải điện trong nhà vệ sinh cũng mới tinh như chưa từng được dùng.
Thế nên trước giờ cô cứ tưởng Trần Độ với bạn gái yêu xa.
Ai ngờ đâu hai người sống chung trong cùng một thành phố. Dù có bận cỡ nào thì kiểu gì cũng sẽ có lúc ở cạnh nhau chứ.
Thế mới ngượng.
Cô hiện đang bị kẹt trong căn hộ này, ra không được, nếu hai người họ có phút giây mặn nồng nào thì cô cũng chẳng biết trốn vào đâu.
Thời Ly chợt nhớ đến một bộ phim kinh dị từng xem lúc còn sống.
Nữ chính c.h.ế.t rồi nhưng hồn vẫn mắc kẹt trong biệt thự cũ, phải chứng kiến chồng mình nhanh chóng có người mới, sinh con đẻ cái, rồi sống hạnh phúc viên mãn.
Nỗi buồn và oán khí tích tụ dần theo thời gian, cho đến một đêm mưa gió sấm sét, khi người chồng đang "nghiên cứu học thuật" rất sâu sắc với vợ mới thì...
Thời Ly vừa nghĩ tới cảnh m.á.u me trong phim đã thấy rùng mình.
Dù sao thì cô chắc chắn không thành ra như thế đâu.
Cô là một hồn ma tử tế.
Vả lại Trần Độ đâu có nợ gì cô, tuy rằng lúc chia tay hai người cãi nhau khá căng, nhưng chung quy vẫn là chia tay trong êm đẹp.
Nhưng kể cả như vậy, cô vẫn thấy tình hình có hơi kỳ kỳ. Nếu Trần Độ biết hồn cô vẫn quanh quẩn trong căn nhà này, chắc cũng sợ c.h.ế.t khiếp ấy chứ.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Phải nhanh chóng tìm ra tâm nguyện còn dang dở lúc sống, một chút tiếc nuối nào đó khiến cô chưa thể rời đi, rồi hoàn thành nó để quay về âm phủ cho yên ổn.
Thời Ly vò đầu bứt tai.
Cô còn điều gì chưa buông bỏ sao?
Sao cô lại không biết nhỉ?
Trước khi chết, tâm trạng cô thật sự khá bình thản, thậm chí...
Còn có chút nhẹ nhõm.
Lúc đó việc ôn thi và chạy deadline công việc đã rút cạn sức lực của cô, cô đã mất ngủ suốt mấy đêm liền. Khi trái tim đột nhiên phát tín hiệu bất thường, cơ thể cũng sụp đổ theo. Ý thức rời đi sau cùng, cô chỉ kịp gục xuống bàn, mơ màng nghĩ chắc là mình sắp c.h.ế.t rồi.
“À, vậy là không phải thi nữa, cũng không cần nộp bản thảo ngày mai.”
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Thời Ly.
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm, cùng với một chút lo lắng.
“Mình sống một mình, không có bạn, không có người yêu, ba mẹ cũng ít khi gọi. Không lẽ phải đến nửa tháng sau, đợi chủ nhà tới thu tiền nhà mới phát hiện ra xác mình? Thế thì hù c.h.ế.t người ta mất…”
Rồi cô mất ý thức hoàn toàn.
Cả quá trình diễn ra quá nhanh, gần như không có chút đau đớn nào.
Đối với thế giới này, cô dường như chẳng còn gì để lưu luyến. Nói gì đến chuyện còn có điều tiếc nuối chưa thể siêu thoát?
Chỉ còn lại giọng nói âm u, lạnh lẽo mà quả quyết của quản lý âm phủ cứ văng vẳng bên tai.
“Cô có chứ.”
Thời Ly ngồi xổm trên bàn trà, gãi đầu gãi tai, bối rối đến mức suýt nữa phát điên.
Cô bắt đầu lẩm nhẩm đếm bằng mấy ngón tay ảo của mình.
Học hành, thi cử, xin việc... Hai mươi mấy năm ngắn ngủi của cuộc đời cô gần như bị những chuyện đó lấp đầy. Chẳng lẽ chấp niệm của cô là thi đậu cao học sao?
Không lý nào lại thế.
Hơn nữa, với tình trạng hiện tại của cô thì thi kiểu gì chứ?
Vậy thì là cái gì đây...
Gia đình ư?
Nói thật, Thời Ly chẳng muốn nghĩ tới họ chút nào.
Cô thực sự thấy buồn.
Ở âm phủ, mỗi linh hồn mới chuyển sinh đều có một tài khoản riêng, số dư hoàn toàn dựa vào việc người thân trên dương thế có "chuyển khoản" cho họ hay không – kiểu như đốt tiền mã vậy.
Lúc mới tới đó, tài khoản của Thời Ly là con số 0 tròn trĩnh, đến mức sống cũng chẳng sống nổi.
Nhưng so với một số linh hồn cô độc không người thân thích, cô vẫn còn may.
Cô có ba mẹ, có cả anh trai.
Cô có người thắp hương cho mình.
Thế nên thời gian đó, ngày nào Thời Ly cũng chạy tới ngân hàng ở dưới âm phủ, hí hửng nói với quản lý rằng chắc chắn ba mẹ và anh trai sẽ đốt tiền cho cô.
Một ngày... một tuần... một tháng... rồi một năm...
Tài khoản của cô vẫn trống trơn.
Suốt năm năm sau đó, Thời Ly sống như một hồn ma lang thang, khổ sở vô cùng.