Còn là kiểu giảng viên mặt lạnh, khiến học sinh gặp là né như gặp tà nữa chứ?
Xem ra cô lo lắng thừa rồi, Trần Độ đúng là có tiền đồ thật, Lâm Đại đó!
Cô đưa tay xoa cằm, nhưng rồi lại thấy khó hiểu.
Khoan đã.
Năm đó Trần Độ là sinh viên xuất sắc nhất khoa, được trưởng khoa đích thân đề cử học thẳng lên tiến sĩ rồi ở lại trường làm giảng viên chuyên nghiên cứu, nhưng anh lại từ chối.
So với việc cắn răng học thêm mấy năm tiến sĩ, rồi làm giảng viên nghèo rớt mồng tơi, phải tích lũy đủ thứ để leo lên chức danh, Trần Độ muốn vào công ty hơn. Anh chọn ngành học hái ra tiền cũng là vì muốn kiếm tiền.
Trưởng khoa thì thất vọng, nhưng Thời Ly thì hiểu.
Vì anh và cô giống nhau.
Lớn lên trong nghèo túng, sợ nghèo đến tận xương tủy.
Lý tưởng hay khí chất gì đó vốn không nằm trong từ điển tương lai của những đứa học sinh vùng quê.
Kiếm tiền mới là thật.
Thời Ly đưa tay gảy gảy hàng mi dài của Trần Độ, khẽ “ừm” một tiếng sâu xa.
Vậy là cuối cùng Trần Độ không thể bám trụ lại công ty, đành phải quay về học tiến sĩ rồi làm giảng viên à?
Chiếc đèn bàn mờ mịt cô đơn đứng lẻ loi trong góc, một mảng mạng nhện nhỏ run rẩy trong gió, giữa tiết cuối thu lạnh lẽo, đến cả một con mồi đi lạc cũng chẳng buồn ghé ngang.
Một cơn gió lạnh rít qua khiến Thời Ly rùng mình, co người lại, siết chặt vạt áo vest rồi vội vàng chui vào thư viện, kiểu gì cũng phải tìm được chỗ nào đó ấm hơn để núp tạm. Trời quỷ gì đâu, càng ngày càng lạnh phát sợ.
Vừa bước tới cổng kiểm soát, cô đứng ngây ra như tượng.
Năm năm trôi qua, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện muốn vào thư viện thì phải quẹt thẻ sinh viên. Ngơ ngác vài giây, Thời Ly mới nhớ ra, vội thò tay vào túi áo vest của Trần Độ.
Quả nhiên có thẻ thật.
Nhưng không phải thẻ sinh viên, mà là thẻ cán bộ giảng dạy.
Đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt đẹp trai đến đáng ghen tị của Trần Độ ở góc trái phía trên.
Vẫn là kiểu lạnh nhạt như ngày nào, trông có vẻ như hôm chụp hình anh vẫn còn ngái ngủ, mắt lim dim, tóc mái vểnh lên một chỗ trông như cọng tóc lạc loài, thế mà vẫn đẹp đến chói mắt.
Năm năm rồi mà người này dường như chẳng thay đổi gì cả, tóc tai vẫn dày như hồi xưa.
Thời Ly nhìn tấm ảnh chăm chú, rồi chợt để ý chiếc sơ mi trên người anh trong hình - chính là cái cô từng mua cho anh.
Khi đó là lúc nào nhỉ?
Hình như là trước khi tốt nghiệp thì phải. Khi ấy Thời Ly còn mang một niềm tin đầy mơ hồ và lạc quan vào tương lai, chắc Trần Độ cũng thế.
Với thành tích đứng đầu khoa, anh dễ dàng giành được suất phỏng vấn từ các công ty lớn.
Tủ đồ của Trần Độ hồi ấy quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài chiếc áo hoodie với mấy cái áo thun, dù mặc lên trông vẫn điển trai thật đấy, nhưng vẫn không đủ chín chắn, chưa phù hợp cho các buổi phỏng vấn.
Vì vậy Thời Ly lén lên mạng đặt mua cho anh một chiếc sơ mi, màu xám xanh hơi sương, giá chỉ khoảng trăm tệ, chẳng phải thương hiệu gì nổi bật, nhưng chất vải và kiểu dáng cũng ổn lắm.
Áo gửi về còn hơi nhăn, cô phải mượn bàn ủi hơi nước của bạn cùng phòng để là phẳng, đợi đến ngày trước phỏng vấn mới đem qua đưa cho anh.
Cô chưa từng làm chuyện kiểu này bao giờ, trong lòng hơi ngượng ngùng, nhưng mặt mũi lại cố tỏ ra thản nhiên như không có gì.
"Thì máy tính của anh cũng do tôi làm rơi hỏng mà, không đền nổi máy tính, đền cái áo sơ mi chắc được chứ hả?"
Trần Độ nhìn cô thật lâu, môi mấp máy như muốn nói gì, cuối cùng chỉ "ừ" một tiếng rồi cầm lấy, chẳng nói thêm câu nào.
Thế nhưng hôm sau, anh không mặc chiếc áo đó đi phỏng vấn.
Anh vẫn diện chiếc hoodie cũ trông rất sinh viên, cứ thế nhận được offer thực tập một cách dễ dàng.
Chiếc áo sơ mi ấy từ đó chẳng thấy anh mặc bao giờ. Sau này khi cả hai dọn về căn hộ mới, nó vẫn treo trong góc tủ sâu nhất, là lượt phẳng phiu, sạch sẽ như mới.
Thời Ly đoán chắc là kích cỡ không vừa, hoặc màu sắc, kiểu dáng không hợp gu anh nên cũng không để tâm nhiều, chỉ thỉnh thoảng lẩm bẩm sau lưng kiểu Trần Độ đúng là mắt mù, không biết thưởng thức, chẳng có gu gì cả.
Nhưng nhìn vào tấm ảnh hiện tại.
Thời Ly dùng tay Trần Độ, khẽ chạm vào bờ vai rộng trong bức ảnh, đường may ở vai gọn gàng ôm trọn vóc dáng anh, chất vải màu xám xanh dưới ánh sáng trắng trở nên dịu dàng, khiến cả con người anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trông có vẻ hợp đấy chứ.
Xem ra Trần Độ thật sự nghèo rồi.
Dù không thích thì sao, khi nghèo quá rồi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Kệ đi.
Khóe môi Thời Ly khẽ cong lên, cô đúng là có mắt nhìn, từ chọn đàn ông đến chọn quần áo đều chuẩn không cần chỉnh.
Thư viện Lâm Đại có đến cả triệu đầu sách, lúc còn sống Thời Ly mê nhất là lẩn vào đó, nhưng tất cả mấy thứ văn học nghệ thuật tu dưỡng tâm hồn ấy đều chẳng dính dáng gì đến cô.
Cô chỉ đọc sách công cụ, thi gì học nấy, nguyên tắc sống là thực dụng lên hàng đầu, không có tí bồi dưỡng nào trong người.
Nhưng bây giờ thì…
Thời Ly phấn khích quẹt thẻ, chạy thẳng lên phòng máy tầng hai.
Ai mà ngờ được nghèo đến mức ngay cả máy tính cũng không có để dùng!
Ở âm phủ, công nghệ cao chẳng phải thứ phổ biến gì cho cam, chỉ có mấy hồn ma vừa giàu vừa có thế lực mới đủ sức xài được mấy thứ hiện đại.