Nhưng Trần Độ từ chối thẳng thừng, không chút do dự.
Anh từng nghèo đến sợ, nhưng trong anh có khát vọng lớn. Anh muốn kiếm thật nhiều tiền.
Trong vô số đêm xanh lạnh lẽo, anh nhìn thấy tương lai, tự tay tạo ra tương lai, và quyết tâm chiếm lĩnh tương lai đó.
Thế mà cuối cùng lại bán nó đi với giá rẻ mạt thế sao?
Chắc hẳn anh gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm, cần tiền gấp đến mức chấp nhận hy sinh cả tương lai?
Ngoài khả năng đó ra, Thời Ly không thể nghĩ được lý do nào hợp lý hơn.
Trên trang từ điển bách khoa còn ghi rõ ngày bán là ngày 4 tháng 11 năm XXXX, tức là hơn một tháng sau khi cô mất, chính là năm năm trước.
Bỗng dưng Thời Ly thấy nghèn nghẹn nơi ngực.
Có lẽ căn nhà đó thật sự không hợp phong thủy. Năm đó, cả cô và Trần Độ đều gặp tai họa lớn.
Một người không vượt qua được, một người thì buộc phải cắt đứt tất cả để sống sót.
Thảm thật.
Cô thở dài, tắt máy tính rồi đi ra ngoài. Đêm đã khuya, đường phố không còn bóng người.
Trên đường về căn hộ, cô đi ngang qua một công viên vắng vẻ. Bỗng vài con ch.ó hoang từ trong bụi cây lao ra sủa điên cuồng.
Toàn thân Thời Ly rùng mình, bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại chợt nhớ cô đâu còn là chính mình năm xưa nữa.
Hiện tại cô đang nhập vào thân xác cao to đẹp trai như người mẫu nam, mấy con ch.ó nhỏ thôi, có gì đáng sợ đâu.
Cô dừng lại, hùng hổ giậm chân về phía bọn chó, còn tiện thể làm một cái mặt quỷ đắc ý.
Đàn chó bị khí thế của cô làm cho sững lại, con nào con nấy cụp đuôi lùi về sau.
Nhưng có thể là cô giậm chân quá mạnh, hoặc là do ở trong thân xác này quá lâu gây ra phản ứng phụ – Thời Ly bỗng cảm thấy cả người lạnh toát, đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại.
Cô lờ mờ đưa tay sờ sống mũi cao thẳng của Trần Độ, lập tức thấy tay mình dính m.á.u nóng.
“…”
Cơ thể Trần Độ bắt đầu ngã ra sau, còn linh hồn cô vẫn đứng yên.
Thời Ly sững người quay lại muốn đỡ lấy anh, nhưng tay cô xuyên qua không khí, không chạm được gì.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Độ “rầm” một tiếng ngã xuống đất, đau đến nhe răng trợn
mắt. Mí mắt anh run lên kịch liệt rồi đột nhiên mở bừng ra.
Anh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đau vừa hoang mang ôm đầu, chớp mắt liên tục.
Chết thật.
Cô đã khiến Trần Độ tỉnh lại rồi!
Thời Ly trợn tròn mắt, định ôm lấy anh, nhưng cơ thể lại như một mảnh hồn mờ ảo bị một lực nào đó cuốn đi.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu trượt lùi nhanh chóng khiến cô choáng váng đến mức phải nhắm tịt mắt lại.
Không biết trôi bao lâu, cuối cùng cô mở mắt.
Nhìn đèn ren, giường công chúa và trần nhà họa tiết quen thuộc trong căn hộ, cô chỉ biết tuyệt vọng ôm lấy khuôn mặt không còn tồn tại của mình.
Xong rồi.
Cô để lại Trần Độ giữa công viên lúc 4 giờ sáng, còn tiện thể giúp anh chọc giận mấy con ch.ó hoang hung hăng đang rình rập nữa.
Làm sao bây giờ?
Thời Ly đi tới đi lui trong căn hộ, đầu óc rối như tơ vò, cứ như có ai đổ hồ dán vào trong.
Một người sống sờ sờ, đang ngủ ngon lành trong nhà, vậy mà lại đột nhiên tỉnh dậy giữa công viên lúc bốn giờ sáng – cái tình huống này còn kinh dị hơn cả phim ma.
Liệu Trần Độ có đoán ra được là mình bị ma nhập không? Hay anh sẽ nghĩ là mình mộng du?
Lỡ mà bị chó cắn thì sao? Cái con ch.ó đó nhìn cũng dữ lắm mà...
Nhưng chuyện tệ nhất là…
Lúc đó anh chảy m.á.u mũi không ít, lỡ như ngất xỉu tại chỗ thì sao?
Trời thì lạnh thế này, đến ông cụ siêng năng nhất khu Bắc Lâm cũng phải đợi tới bảy giờ mới ra tập thể dục. Nếu anh cứ nằm đó mấy tiếng giữa công viên âm u, lỡ có chuyện gì thì chẳng phải là cô hại c.h.ế.t anh rồi à?
Thời Ly đứng ngay cửa căn hộ, vừa cắn móng tay vừa thấy tim mình đập loạn lên. Sớm biết vậy thì đã không đắc ý đến thế, có đáng gì mà phải ganh đua với mấy con ch.ó kia đâu?
Cũng tại cái tên quản lý âm phủ khốn kiếp kia, chẳng thèm nhắc cô là nhập hồn lại có tác dụng phụ thế này. Không biết là do cô phấn khích dậm chân quá mạnh, hay là thời gian nhập hồn quá lâu.
Mà Trần Độ chảy m.á.u mũi ồ ạt luôn ấy.
Thời Ly thử lượn đến gần cửa, nhưng vừa cách tầm nửa mét thì một luồng phản lực mạnh mẽ đẩy ngược lại khiến cô không sao đến gần hơn được.
Linh hồn cũng có giới hạn.
Dường như quanh căn hộ có một tầng kết giới vô hình, nhốt chặt cái thân hồn mỏng manh của cô lại.
Cô thử đi thử lại vài lần, nhưng muốn vượt qua cái kết giới đó thì còn khó hơn xuyên qua lửa đạn, đâu phải hồn ma nào cũng làm được.
Thời Ly thất vọng ngồi phịch xuống đất, trong lòng bắt đầu dâng lên chút tội lỗi.
Dù gì thì cũng đã chia tay nhiều năm rồi, dù hồi yêu nhau cũng chẳng mặn nồng gì cho cam...
Nhưng Trần Độ thực ra là người tốt.
Anh thông minh, nhưng chưa từng dùng trí thông minh đó để làm chuyện xấu.
Anh sống nghiêm túc, đi học chăm chỉ, lúc hai người còn bên nhau thì ngoài chuyện ít nói, hơi lạnh lùng một chút thì cũng chẳng có gì để chê trách.
Thời Ly chưa từng nghĩ sẽ “trả thù” anh kiểu này.
Cô thở dài một tiếng đầy ai oán, nhưng giờ cô chỉ là một linh hồn, không thể làm gì được.
Chỉ có thể chờ.
Mà khi còn sống, cô ghét nhất là phải chờ người ta. Chết rồi lại càng ghét hơn.
Cô ngồi bắt chéo chân, chống cằm nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, cố gắng đánh lạc hướng suy nghĩ của mình.