RỂ QUÝ RỂ HIỀN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Triệu Tùng Đào đã nói với Cao Phong rằng các khoản vay của các công ty đó đều đã bị kẹt lại.

Lúc này chắc chắn mười hai công ty kia cũng đang lo lắng sứt đầu mẻ trán rồi đi?

Cao Phong biết Triệu Tùng Đào đang nghĩ gì nên một lần nữa gửi bốn mươi tỷ vào ngân hàng Sài Gòn, Triệu Tùng Đào không khỏi kích động, nói năng lắp bắp.

Có một lý do lớn nhất khác để không đối phó với chúng.

Chính là nhà họ Tưởng mà Ngô Minh Huy đang dựa vào, trong mắt Cao Phong họ đều như con kiến, sao có thể quan tâm đến sự tồn tại dưới một con kiến như vậy.

Gia tộc ở Sài Gòn của nhà họ Ngô lại càng không đủ tư cách khiến Cao Phong quan tâm đến họ.

Tuy nhiên, lúc này sẽ không đối phó, không có nghĩa là về sau cũng sẽ không.

Nếu Ngô Minh Huy không hối cải lại còn chuẩn bị thêm phía sau, thì Cao Phong cũng không ngại, để Sài Gòn mất thêm một gia tộc.

Mười hai công ty vào thời điểm này thực sự đang trong tình trạng sứt đầu mẻ trán.

Ban đầu, nghĩ rằng nếu hơn một chục công ty hợp lực, ngay cả khi họ không thể tiêu diệt gia đình Kim, cũng có thể phá vỡ chuỗi vốn của công ty Kim và gây ra tổn thất lớn.

Nhưng bây giờ, chính họ là những người đã phá vỡ chuỗi vốn, và họ cũng không thể bù đắp khoảng trống tài chính mà đi huy động tiền

Trong nháy mắt, đã ba ngày trôi qua.

Hôm nay, Kim Tuyết Mai bận rộn ở văn phòng, thư ký gõ cửa, bước vào.

"Giám đốc Kim, Giám đốc Chu Bang từ công ty trang sức Bang Nghệ đến, nói rằng muốn gặp cô." - Thư ký nhẹ giọng nói.

"Công ty trang sức Bang Nghệ? Đó không phải là một trong mười hai công ty hợp lực lại công kích công ty chúng ta mấy ngày trước sao? Ông ta đến tìm tôi làm gì?"

Kim Tuyết Mai khẽ cau mày.

"Tôi không biết, ông ta nói có chuyện quan trọng cần bàn với cô." - Thư ký hạ thấp người nói.

“Chẳng lẽ bọn họ cử người đại diện đến cho chúng ta chê cười sao?"

“Có ý tứ, chúng ta đi xem một chút!” - Kim Tuyết Mai lập tức đứng dậy đi vào phòng tiếp tân.

Ông chủ của công ty trang sức Bang Nghệ khi nhìn thấy Kim Tuyết Mai ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông ta đã cúi đầu chín mươi độ, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Kim Tuyết Mai đã chuẩn bị sẵn sàng, đối phó với sự chế giễu của Chu Bang như thế nào, nhưng nhìn thấy cảnh này cô vô cùng kinh ngạc.

"Ông chủ Chu, làm sao vậy?" - Kim Tuyết Mai khẽ cau mày.

“Giám đốc Kim, trước đây tôi bị người khác mê hoặc, vì vậy mà tôi đã tự ý cắt ngang việc hợp tác với công ty của cô!”

"Bây giờ tôi cảm thấy hối hận, cầu xin Giám đốc Kim cho chúng tôi một cơ hội, ký hợp đồng với chúng tôi một lần nữa!"

"Chúng tôi sẵn sàng đền bù những thiệt hại mà trước đây chúng tôi đã vi phạm hợp đồng cho công ty nhà họ Kim."

Chu Bang nói lời này rất chân thành, vẻ mặt cũng vô cùng hối lỗi.

Kim Tuyết Mai khẽ cau mày, hoàn toàn không biết tuần này trong hồ lô nhà Chu Bang bán loại thuốc gì.

Lúc đầu chính là bọn họ đình chỉ hợp tác, hiện tại lại tới yêu cầu Kim Tuyết Mai tái hợp tác?

“Ông chủ Chu, hợp tác không phải là trò đùa, mời ông trở về đi." - Kim Tuyết Mai lạnh giọng đáp.

Đã một lần bị công ty Chu Bang cho ăn một vố cực lớn, Kim Tuyết Mai làm sao lại ngã hai lần cùng một chỗ.

Ngay cả khi Kim Tuyết Mai tìm một số công ty nhỏ để hợp tác, cô ấy cũng sẽ không bao giờ hợp tác với những công ty lành ít dữ nhiều như các công ty cũ này.

Chu Bang tiếp tục xin lỗi một lần nữa, rồi thì thầm: “Vậy Giám đốc Kim, cô có thể để người khác đừng đình chỉ khoản vay của công ty chúng tôi không

"Không có khoản vay của ngân hàng, chuỗi vốn của công ty chúng tôi không thể kết nối được. Tôi sắp phá sản rồi!"

Nhìn Chu Bang đang khóc, Kim Tuyết Mai suy nghĩ một chút, liền nghĩ thông.

Hèn gì, khó tránh Chu Bang này sẵn sàng xuống nước, thỉnh cầu Kim Tuyết Mai hợp tác trở lại, hóa ra ông ta đã gặp phải một cuộc khủng hoảng tài chính!

Khoản vay bị chết bởi ngân hàng không cho vay?

Có vẻ như Chu Bang nghĩ rằng Kim Tuyết Mai đã làm điều này???

Nhưng trong lòng Kim Tuyết Mai biết rõ, cô tuyệt đối không làm chuyện này, cũng không có nhiều khí lực rảnh rỗi đi làm chuyện như vậy.

"Ông Chu suy nghĩ nhiều rồi, xí nghiệp nhà họ Kim của chúng tôi không..."

Kim Tuyết Mai đang nói nửa chừng, chợt nhớ ra điều gì đó.

Chính là khi cô từ chỗ ở của bà nội đêm đó trở về, Cao Phong cho rằng phía sau có kẻ chống lưng những người này.

Anh ấy chắc chắn sẽ khiến những kẻ khiến Kim Tuyết Mai bị oan phải trả giá đắt hơn.

Vì vậy Kim Tuyết Mai không khỏi suy nghĩ, chuyện này có thể do Cao Phong làm?

Nhưng Cao Phong làm sao có thể mạnh đến mức khiến ngân hàng từ chối không cho Chu Bang vay tiền?

"Giám đốc Kim, cô đang nói cái gì vậy?" Chu Bang có chút bối rối.

“Ừm... chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ cân nhắc." - Kim Tuyết Mai dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.

Chu Bang gật đầu liên tục, không ngừng cảm ơn Kim Tuyết Mai.

Ngay khi Chu Bang vừa đi khỏi, khi Kim Tuyết Mai chuẩn bị rời phòng tiếp tân, thì lại có người đến thăm.

Chủ tịch Lưu của Công ty Vật liệu Xây dựng Bác Nhã, cũng là một trong mười hai công ty, cũng cùng một mục đích mà đến gặp Kim Tuyết Mai.

Gặp mặt là chuyện thứ nhất, ông Lưu này cùng Chu Bang kia cũng có mục đích không chút sai biệt, không nói hai lời, trước vẫn là cúi đầu xin lỗi.

Kim Tuyết Mai trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng cô vẫn dùng lời lẽ như cũ đuổi ông Lưu đi.

Ngay khi Kim Tuyết Mai chuẩn bị rời khỏi phòng tiếp tân lần thứ hai, một người nào đó lại đến và Kim Tuyết Mai lại phải ngồi xuống.

Vừa đúng mười hai giờ trưa, Kim Tuyết Mai còn không rời khỏi phòng tiếp tân, vẫn đang tiếp đãi tất cả những người này.

re-quy-re-hien-439-0

re-quy-re-hien-439-1

re-quy-re-hien-439-2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi