Nguyên chủ có một mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp, chất tóc tốt đến mức không còn gì để nói nữa, cô chưa bao giờ dùng mấy loại dầu gội hoa hòe lòe loẹt, bình thường đều chỉ dùng nước bồ kết đơn giản nhất để gọi đầu, mái tóc đen nhánh dày mượt này làm cô thật sự vô cùng ghen tị.
Chỉ có điều hiện tại không có máy sấy, lau khô nước rồi, chỉ có thể để tóc từ từ tự khô tự nhiên mà thôi.
Lục Tĩnh Xuyên là một người rất thận trọng, thấy khăn lông đã ướt, cô cũng không thay quần áo khác, vội nói: “Linh Lung, để anh về nhà dì lấy khăn lông đến cho em, em lau khô tóc rồi lại lên giường ngủ.”
“Được rồi.”
Hiện tại cô đúng là cần khăn lông, cho nên cũng không làm kiêu với anh.
Chờ anh đi rồi, Bạch Thủy Tiên mới nói với cô: “Linh Lung, ngày mai con lại đến cửa hàng quốc doanh mua một ít vật dụng thường dùng hằng ngày, lại mua thêm hai bộ quần áo để thay đổi. Mấy thứ còn để lại ở nhà họ Bạch cứ vứt hết đi, đều chỉ là mớ đồ rách nát đầy mụn vá, sau này không cần mặc mấy thứ quần áo cũ nát đó nữa.”
Bạch Linh Lung cũng đang có dự tính này, cô muốn mua quần áo, cũng phải mua quần áo và giày cho mẹ luôn.
Hai mẹ con bọn họ sắp sửa bước sang trang mới của cuộc đời, mọi thứ trong quá khứ đều phải bỏ đi, từ đầu đến chân đều phải đổi mới toàn bộ, dùng hình tượng tốt nhất để chào đón tương lai tốt đẹp.
“Linh Lung.”
Bạch Thủy Tiên đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
“Mẹ, sao thế?” Bạch Linh Lung cuốn mái tóc còn ướt đẫm của mình đi đến trước mặt bà.
Bạch Thủy Tiên nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc nói: “Linh Lung, mẹ còn giấu một món đồ vô cùng quan trọng ở nhà họ Bạch, chờ ngày mai xử lý xong thủ tục ly hôn với Bạch Kiến Nhân rồi, con lại quay về Ngưu Giác Loan, nhất định phải lấy nó về cho mẹ.”
“Mẹ, là cái gì thế?” Bạch Linh Lung hỏi bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-88.html.]
“Là một cái vòng tay, đó là vòng cổ mà tổ tiên của nhà chúng ta truyền xuống, là đồ gia truyền có giá trị liên thành.”
Lúc Bạch Thủy Tiên nói những lời này với cô, bà cố ý hạ thấp giọng xuống, chỉ đủ để hai mẹ con bọn họ nghe được.
Bạch Linh Lung hơi nhíu mày, khẽ hỏi cô: “Mẹ, lúc trước mẹ bị mất trí nhớ quên mất chuyện quá khứ, sao lại biết mà giấu vòng tay đi vậy? Với lại tên khốn nạn chó đẻ kia lừa hết tiền và vàng của mẹ, dựa theo tính cách của ông ta, sao lại không lấy đi vòng tay của mẹ chứ?”
“Lúc đó mẹ chỉ bị mất trí nhớ, chứ đầu óc cũng không có ngu, lúc mẹ bị Bạch Kiến Nhân dẫn về đã có cảm giác sai sai rồi. Nhưng mà trên người của mẹ không có giấy chứng nhận, cũng không có thư giới thiệu, bên ngoài lại rất rối loạn, nơi nơi đều là lưu manh và ăn cướp, mẹ cũng không dám tùy tiện đến trong thành điều tra.”
“Tiền và vàng của mẹ là do ông ta tranh thủ lúc mẹ mất trí nhớ lấy đi, còn vòng cổ thì lúc đó mẹ không bỏ ở trong túi đựng đồ, mà là giấu ở trong túi quần.”
“Có lẽ là bởi vì ký ức khi ông ngoại giao vòng cổ cho mẹ, trong đầu mẹ có một loại chấp niệm theo bản năng, cho dù mẹ đã mất trí nhớ, quên mất quá khứ thì cũng theo bản năng muốn che giấu cái vòng kia.”
“Cũng là do mẹ không đủ cẩn thận, mẹ vốn dĩ đã giấu vòng tay đi rồi, nhưng sau đó có lần vô tình bị Bạch Kiến Nhân tìm ra được.”
“Lúc đó ông ta đã muốn lấy đi rồi, lúc đó chính là khoảng thời gian đấu địa chủ kịch liệt nhất, mẹ lấy lý do này cản ông ta lại, lúc đó ông ta cũng sợ nên trả vòng lại cho mẹ, sau đó mẹ lại đổi một chỗ kín đáo hơn giấu đi. Sau đó ông ta còn hỏi mẹ rất nhiều lần, mẹ đều không để ý đến ông ta.”
Bạch Linh Lung nghĩ, dựa theo tính cách của ông ta, thứ mà đã vào tầm ngắm của ông ta rồi thì chắc chắn sẽ cướp cho bằng được, có lẽ lúc trước ánh mắt của ông ta còn chưa đủ cao, hiện tại lại đi vào thành phố lăn lộn nhiều năm như thế, trong tay cũng tham ô lén giấu đi không ít thứ tốt, có lẽ đã biết cái vòng cổ kia rất quý giá, chắc chắn là rất muốn lấy đi.
“Mẹ, mẹ xác định cái vòng kia còn ở chỗ mẹ giấu sao?”
Bạch Thủy Tiên cũng không xác định, bà nhíu mày nói: “Mẹ không muốn bị bọn họ phát hiện cho nên cũng không thường xuyên đến xem, lần cuối cùng mẹ kiểm tra là hai tháng trước, lúc đó nó vẫn còn ở đó.”
Bạch Linh Lung gật đầu, lên kế hoạch: “Mẹ nói cho con biết chỗ mẹ giấu đồ đi, con tranh thủ thời gian rảnh chạy về, tiện đường lấy tiền về luôn, sẵn tiện giải quyết xong xuôi mấy chuyện khác. Chờ Lục Tĩnh Xuyên đến, con sẽ nói với anh ấy, nhờ anh ấy chăm sóc mẹ một hôm.”
“Được rồi.”
Bạch Thủy Tiên khẽ nói địa chỉ cho cô biết.