Lục Tĩnh Xuyên nhanh chóng chạy đến, mang cho cô hai cái khăn lông mới, còn đi tìm dì mượn một bộ quần áo sạch sẽ để cô thay lúc tắm rửa, tính toán ngày mai sẽ lại đi mua quần áo mới cho cô.
Biết được cô muốn quay về huyện Dương, lập tức nói ngay: “Linh Lung, anh đi về chung với em, mẹ của em thì cứ bảo thằng Thao đến đây chăm sóc.”
“Không cần, em đi về cũng không định làm gì, đi nửa ngày là đủ rồi, em đi một mình là được rồi.”
“Nhưng mà bên mẹ thì em lại không yên tâm cho lắm, em lừa gạt tống tiền tên khốn nạn chó đẻ kia nhiều tiền như thế, ông ta chắc chắn sẽ muốn trả thù, nói không chừng sẽ ra tay từ chỗ của mẹ. Anh ở chỗ này canh giữ bảo vệ mẹ, vậy thì em mới yên tâm quay về Ngưu Giác Loan được.”
Thấy cô rất có chủ kiến, đã có kế hoạch hết rồi, Lục Tĩnh Xuyên cũng không bắt buộc, dặn dò cô: “Em nhớ phải chú ý an toàn đó, nếu như lại nổi lên xung đột đánh lộn thì đừng làm mình bị thương, đánh không lại thì rút lui trước, chờ sau này anh lại trả thù cho em.”
“Được rồi, nếu bọn họ dám làm em bị thương một cọng lông, em sẽ lập tức chạy về kêu giúp đỡ, đánh bọn họ đến tè ra quần luôn.
Lục Tĩnh Xuyên nhẹ nhàng bật cười, loáng thoáng được được ở Ngưu Giác Loan, cô là một người rất lợi hại có tiếng không ai dám trêu chọc, anh vẫn luôn rất ghét mấy đứa con gái mềm yếu vô dụng, đụng chuyện chỉ biết khóc lóc sướt mướt, loại con gái anh thích là người có tính cách độc lập kiên cường lại đanh đá giống như Bạch Linh Lung.
Anh thật sự không biết vì sao mà mẹ vợ nhã nhặn lịch sự lại hiền hòa lại có thể nuôi ra một cô con gái có tính cách trái ngược hoàn toàn như thế.
Thật ra Bạch Thủy Tiên cũng chưa từng cố ý đi dạy dỗ con gái điều gì, mặt ngoài bà trông có vẻ rất mềm yếu, thật ra trong xương cốt cũng là người vô cùng cứng cỏi và táo bạo, mà con gái chính là vảy ngược của bà.
Khi Bạch Linh Lung còn nhỏ, mấy đứa nhỏ khác trong nhà họ Bạch ăn h.i.ế.p cô, Bạch Thủy Tiên cũng không hề nhường nhịn, cực kỳ bao che cho con.
Có lẽ là nhờ vào cách giáo dục cẩn thận tỉ mỉ của bà ấy, Bạch Linh Lung thông minh cũng học theo, từ khi còn nhỏ mỗi lần chịu thiệt thòi đều sẽ chống đối, đánh không lại cũng liều mạng, càng đánh càng hung dữ, nhiều lần nổi điên đánh lộn ngược lại làm cho những người khác bắt đầu sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-89.html.]
Cô từ từ lớn lên, sau đó cũng dần dần hiểu chuyện, biết mình phải bảo vệ mẹ, cho nên khi mấy tên khốn nạn trong nhà đến kiếm chuyện, cô trực tiếp nổi điên quậy phá, làm cho cả nhà đều gà chó không yên.
Cô quậy rất nhiều lần, người nhà họ Bạch lại càng không khống chế được cô, lại còn muốn dựa vào hai mẹ con bọn họ làm việc kiếm tiền, dần dần cũng không đến kiếm chuyện với cô nữa.
Nói trắng ra là, bọn họ bị cô đánh đến sợ.
Những lúc cô nổi điên liều mạng, đến cả mấy thằng đàn ông trong nhà họ Bạch cũng đều không dám đến gần.
Quan trọng nhất là cô chẳng hề nương tay với bất cứ ai, mặc kệ là già hay trẻ, chỉ cần dám ăn h.i.ế.p mẹ con hai người, cô đều sẽ lôi ra đánh hết, lần nào cũng phải đánh đến khi đối phương xin tha mới chịu dừng tay.
Lục Tĩnh Xuyên ở lại nói chuyện với bọn họ trong chốc lát, chờ Bạch Linh Lung lau khô tóc rồi mới đứng dậy đi về.
Chờ anh rời đi, Bạch Linh Lung pha hai ly sữa bò, đút cho mẹ uống hết một ly sữa nóng, cô cũng nốc một hơi cạn sạch, khóa trái cửa phòng bệnh lại, hai mẹ còn cùng nhau chìm vào trong giấc ngủ nghỉ ngơi.
Tối đi ngủ sớm, sáng cũng dậy rất sớm.
Lúc Bạch Linh Lung tỉnh lại thì trời bên ngoài còn chưa sáng, cô cũng không bò dậy ngay, mặc dù đã là đầu năm, nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, trong phòng lạnh căm căm, nằm bên trong ổ chăn còn cảm thấy thoải mái ấm áp hơn một chút.
Nằm trong ổ chăn lười biếng thêm một lúc, nghe được bên mẹ vang lên chút tiếng động, cô lập tức xoay người ngồi dậy: “Mẹ, mẹ dậy rồi.”
“Ừ, dậy rồi.”
Bạch Thủy Tiên cũng dưỡng thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, chẳng qua hiện tại bà còn chưa thể đứng lên, nằm lâu rồi cơ thể cũng có chút khó chịu, hiện tại đang chậm rãi hoạt động tay chân.