Bạch Linh Lung đứng lên nhanh chóng mặc quần áo vào, mang giày bông vào rồi mở đèn lên, vội vàng đổ nước ấm rửa mặt, rửa mặt chải đầu cho mẹ xong, cô lại đứng ở mép giường mát xa tứ chi cho bà.
“Linh Lung, tối hôm qua mẹ mới vừa nằm mơ.”
“Mẹ mơ thấy gì thế?” Bạch Linh Lung cười nhìn bà hỏi.
“Mẹ nằm mơ thấy một người rất kỳ lạ, ông ta mặc áo dài màu vàng, để râu dài, trông như là vừa mới cãi nhau thua có vẻ rất bực bội, ở trong mơ ông ta cứ liên tục nói xấu con với mẹ. Ông ta nói con cướp đồ của ông ta, còn quậy chỗ của ông ta gà chó không yên, mồm mép lanh lẹ mắng chửi ông ta rất nhiều, còn nói nhiều thứ lắm, khúc sau thì mẹ không nhớ rõ nữa.”
Bạch Linh Lung: “…”
Người mẹ nói chẳng phải là Diêm Vương sao?
Ông ta lại còn chạy đến trong giấc mơ của mẹ mách lẻo nữa hả?
Thấy cô ngơ ngẩn nhìn mình, Bạch Thủy Tiên nắm tay cô nói: “Linh Lung, cảnh trong mơ không thể tin, con đừng suy nghĩ lung tung.”
“Mẹ, con cũng cảm thấy không đáng tin, cảnh mẹ mơ được quá buồn cười, đúng là con từng ăn cướp đồ, cũng từng mắng chửi người khác, nhưng mà con chỉ mắng mấy người nhà họ Bạch vô sỉ mà thôi, chưa từng làm gì với người ngoài.”
Thật ra trong lòng Bạch Linh Lung đã bắt đầu mắng chửi Diêm Vương keo kiệt, cô còn chưa kịp bắt đầu cuộc sống tốt đẹp của mình thì đã vì cấp dưới của ông ta làm việc sai lầm mà c.h.ế.t đi, không lẽ cô không nên lấy lại công đạo cho mình sao?
Cô chỉ quậy làm cho điện Diêm Vương dã quỷ bay tán loạn, chứ có mưu quyền soán ngôi đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-90.html.]
Với lại, bọn họ làm sai, đương nhiên là phải xin lỗi, cô thuận tay cướp đi tiểu thần khí cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.
Có cần thiết đến mức chạy vào trong giấc mơ mách lẻo với mẹ của cô như thế không?
Tâm trạng ngày hôm nay của Bạch Thủy Tiên hình như còn khá tốt, cười vui vẻ nói: “Người ta hay nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, buổi sáng mà cũng có nghĩ mấy chuyện bậy bạ này đâu chứ, cũng không biết tại sao lại mơ thấy cái chuyện quái dị lạ lùng này nữa.”
Bạch Linh Lung cười nói: “Mẹ cứ coi như đây là một chuyện vui để điều tiết tâm trạng đi.”
Bữa sáng vẫn cứ là do Lục Tĩnh Xuyên mang đến, anh mang theo hai hộp sủi cảo hấp, hai quả trứng luộc, còn dùng cà mèn mang theo ít cháo cải trắng thịt nạc.
Anh ở nhà ăn sáng xong mới đến, vừa đến đã đút cháo cho mẹ vợ thay Bạch Linh Lung, lại báo cho bọn họ biết một tin tức: “Hộ khẩu của em và mẹ đã giải quyết xong rồi, Triệu Ngọc Thục đã ra tay hoàn thành, năm nghìn rưỡi kia thì lại bảo Bạch Kiến Nhân tự chuẩn bị. Chẳng qua con người ông ta đúng là quá vô sỉ mặt dày. Mới sáng sớm ông ta đã chạy đến trước mặt Tần Mộng Lan nịnh hót, cùng bà ta đến sở vệ sinh thay thuốc, trên đường đi dùng lời ngon tiếng ngọt thuyết phục bà ta, nhờ Tần Mộng Lan hỗ trợ góp hai nghìn vào.
“Trong đầu mụ già Tần Mộng Lan chứa phân heo hả?” Bạch Linh Lung không còn nghi ngờ gì nữa, bà ta đúng là một đứa vừa ngu vừa vô dụng.
“Có lẽ người ta cũng không thèm để ý đến chút tiền đó, chỉ cần có thể nhanh chóng quăng hai mẹ con chúng ta đi, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận đi đến cùng nhau, bà ta thà là bỏ ra chút tiền tống cổ chúng ta đi.”
Bạch Thủy Tiên đoán nhà họ Tần có quyền thế, lại có loại người như Bạch Kiến Nhân kiếm tiền cho bọn họ nhiều năm như thế, ba năm nghìn đối với bọn họ mà nói chỉ là chút số tiền cỏn con, bọn họ chẳng bao giờ để vào mắt.
Nghĩ đến chuyện bọn họ không thèm quan tâm số tiền đó, Bạch Linh Lung bĩu môi, có chút hối hận nói: “Nếu biết trước như thế, ngày hôm qua con nên kiên quyết đòi mười vạn mới đúng.”
Lục Tĩnh Xuyên khẽ cười nói: “Linh Lung, là do em quá tốt bụng rồi.”
Bạch Linh Lung: “… Vẫn là anh hiểu em nhất.”