A NHƯỢC CÓ THẦN LINH

Buổi tối, đoàn người nâng chiếc quan tài giữa đồi cỏ đi, người nằm bên trong không phải người gỗ, mà chính là Anh Nam, có vậy bà ta mới tiện điều khiển rắn độc.

Anh Nam lợi dụng A Nhược giết Ngô Quảng Kí, lại dùng cách khi trước khống chế hắn ta để khống chế A Nhược.

“Ta có thể cảm nhận được, tiên khí trên người ngươi nồng hơn hắn.” Anh Nam nói: “Luồng tiên khí này khiến các ngươi bất tử bất diệt, nhưng dù sao các ngươi vẫn không phải tiên.”

Anh Nam từ tốn ngồi xuống cạnh hố, nheo mắt laị đầy nguy hiểm: “Người không có tội, nhưng người cầm ngọc thì có. Ta và ngươi không thù không oán, ngươi còn giết Ngô Quảng Kí giúp ta, theo lý ta nên cảm ơn ngươi mới phải. Thế nhưng ngươi đã biết được bí mật của ta, uy hiếp đến ta. Ta không giết được ngươi, cũng không phải tại ngươi. Thật ra thì cũng có cách, ta sẽ tha cho ngươi một đường.”

“Bà muốn bất tử bất diệt.” A Nhược chỉ ra mục đích của bà ta, lạnh nhạt nhìn về phía Anh Nam: “Nếu không có luồng tiên khí này, ba năm sau bà sẽ chết, nhưng nếu có, bà không những sống được, mà còn sống theo kiểu thích làm gì thì làm.”

Anh Nam cụp mắt: “Ta không có dã tâm lớn như thế, ta chỉ muốn ở cùng phu quân đến già, nhìn con ta sinh con đẻ cái. Chờ đến khi phu quân qua đời, ta cũng sẽ đi theo chàng ấy.”

“Tùy phu nhân, không phải ta không nghĩ cho bà.” A Nhược đột nhiên cười khẽ: “Khoan nói chuyện ta không cho được, dù có cho, thì từ đây về sau, sống chết của bà không còn nằm trong tay bà nữa.”

“Ngươi nói rõ một câu xem có cho hay không.” Anh Nam nhíu mày hỏi.

“Tuy lần này ta mắc bẫy bà, nhưng đâu có nghĩa là ta ngu.” A Nhược hít sâu một hơi, rồi thở mạnh: “Cho bà tiên khí rồi bà thả ta đi ư? Cái động rắn này của bà đủ khiến ta chết một trăm lần.” Nàng vẫn mỉm cười.

Lực thích ứng của A Nhược rất tốt, đau chút chút, mỏi chút chút, lâu rồi sẽ mất cảm giác.

Nàng không phải kẻ vô năng như Ngô Quảng Ký, mười mấy năm không bò nổi ra khỏi đây. A Nhược đang đợi, đợi đến khi lục phủ ngũ tạng của nàng quen với cơn đau do nọc rắn mang đến, khi đó, đám rắn đang quấn quanh nàng không còn là xiềng xích nữa.

“Điều kiện ta đưa ra, ngươi cứ nghĩ kĩ đi.” Thấy nàng không tỏ thái độ, Anh Nam chuẩn bị rời đi, chợt nghe A Nhược nói từ phía sau: “Hay ta và bà làm cuộc trao đổi khác nhé.”

Anh Nam tưởng nàng đã nghĩ thông, bước chân khựng lại thì nghe nàng nói tiếp: “Bà tìm cho ta cái giỏ nào chắc chắn vào, ta tha cho con trai bà một mạng, nghe ổn không?”

Chữ “không” còn chưa kịp thốt ra, Anh Nam đã nhận thấy một luồng lạnh xuyên tim từ sau lưng truyền tới, bà ta quay phắt đầu lại.

Bên trong huyệt phủ, đám rắn độc sặc sỡ điên cuồng vặn vẹo, bò khắp nơi như thể bị cái gì kích thích, tiếng lè lưỡi vang lên liên tục, mùi tanh ngọt trong huyệt phủ dần bị một mùi hương hoa mát lạnh át đi. Thiếu nữ bị rắn trói lại ban đầu giờ đang đứng giữa mọi người, dáng người cao vút, cả người bẩn thỉu nhưng ôm một cái đầu lâu trắng bóng.

A Nhược lắc chỗ bẩn trên tay, nhíu mày ghét bỏ, lại cảm thấy mùi quanh thân cực kỳ khó ngửi, nàng cố nén cảm giác buồn nôn, vươn tay về phía lũ rắn.

Chõ tay nàng vươn đến, đám rắn như bị sấm sét đánh qua, vội chạy tán loạn. A Nhược nhặt từng khúc xương trắng từ bầy rắn, nhét vào tay áo.

A Nhược không ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trước khi ta nhặt xong, mong là thấy được một cái giỏ sạch sẽ.”

Đồng tử Anh Nam rụt lại, cả người lạnh toát. Bà ta nhìn đồng loại mình triệu hồi bị tổn thương tinh thần, chúng nó liều mạng bò ra khỏi hầm, vặn vẹo như những con sâu dài, leo dọc lên theo vách tường, chạy thoát khỏi hang.

Chỉ vài cái chớp mắt, hố ngọc đã “sạch sẽ” hoàn toàn, chỉ còn người thiếu nữ tay nâng đầu lâu, cùng xương trắng rơi rụng khắp nơi.

Tim Anh Nam như ngừng đập, bà ta không thể tin được, thậm chí còn quên chạy trốn cùng đám rắn độc, chỉ lẩm bẩm như điên: “Sao có thể, sao ngươi thoát được.”

Tay áo A Nhược gần như bị xương trắng lấp đầy, nàng cũng không muốn đặt xương trắng lên bộ quần áo bẩn thỉu của mình, vì thế càng thêm nôn nóng. Nàng xấu hổ, giận dữ, lo lắng, đôi mắt nai nhìn bộ xương đầy tủi thân, giọng nói lại lạnh như băng ba thước: “Cõng, giỏ!”

Anh Nam lảo đảo chạy đi, không phải bà ta chạy đi tìm giỏ, chẳng qua bà ta nhớ Tùy Vân Chỉ vẫn đang ngất vì độc rắn, Tùy thành chủ đang chăm sóc hắn ta, nhớ đám vàng mà Ngô Quảng Ký biến cho vẫn để trong kho vàng, nhớ tới chiếc xe ngựa định dùng để chạy sau khi lấy được tiên khí từ A Nhược nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong.

Bà ta mơ màng nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng chỉ còn hình ảnh A Nhược đứng trong hang rắn nhặt xương.

Ngọc trong đêm tỏa ra thứ sáng xanh âm u, bộ quần áo màu xanh của A Nhược phất phơ trong đó càng thêm quỷ mị.

Nàng nâng đầu lâu, nhặt từng đoạn xương trắng, muốn lấy cái giỏ ra đựng lại xương.

Anh Nam chợt phát hiện ra bản thân quá hồ đồ. Bà ta tính hết mọi thứ, tưởng A Nhược khinh địch, nhưng chẳng phải chính bà ta cũng quá ý lại vào yêu lực của bản thân nên tự phụ ư?

Anh Nam chạy ra khỏi hang. A Nhược không đuổi theo, nàng biết người đàn bà này tạm thời không rời khỏi Dận Thành được, không cần phải vội.

Trong tay áo A Nhược chứa đầy xương trắng, nhét mãi không nổi nữa, một đoạn xương rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy. Nghe thấy tiếng đó, cả người nàng run lên. A Nhược vội vàng quỳ xuống cạnh xương trắng, cẩn thận nhấc nó lên lần nữa. Đôi mắt nai to tròn của nàng long lanh, A Nhược khẽ thì thầm: “Xin lỗi người thưa thần, ta làm bẩn người rồi.”

“Đám rắn đó hôi thật đấy.” A Nhược nói đầy tủi thân: “Đều tại ta yếu quá, phải đợi chúng nó ăn máu ta vào thì mới đuổi đi được.”

Thấy không nhét được vào trong tay áo nữa, A Nhược cởi đai lưng, cởi cả áo ngoài xuống, cởi nốt cả lớp trung y vẫn chưa bẩn lắm xuống. Nửa người trên nàng chỉ còn mặc một chiếc áo ngực màu chàm, để lộ xương quai xanh cùng đôi tay mảnh khảnh. Dọc lưng nàng trắng muốt, đôi xương vai nhô lên như cánh bướm, khe sâu trước ngực như ẩn như hiện. Làn da con gái trần trụi, bên trên là dấu độc rắn chưa tan, vết răng và những đốm xanh tím.

A Nhược bày trung y lên đất, gói chỗ xương trắng lại. Nàng đếm lại vài lần, xác định mình không để xót mẩu nào thì mới khoác lớp áo ngoài, nâng xương trắng lên rồi nói: “Thiệt thòi cho ngài quá thưa thần linh, quần áo của A Nhược cũng hôi.”

Nàng hít hít, nhếch miệng cười.

Mùi của thần thơm thật đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc