A NHƯỢC CÓ THẦN LINH

Những con bươm bướm kia rất đẹp, trên thế gian này đã không có hoa cỏ nào tươi tốt, đương nhiên cũng không còn thấy được bươm bướm bay lượn thế này, nhiều đến mức nàng chưa từng nhìn thấy, chỉ mới nghe người đời trước kể lại mà thôi.

Những con bươm bướm đó như có một năng lực thần kỳ, xua đi nỗi chua xót buồn khổ trong lòng nàng, cả vết dơ bẩn trên tay.

A Nhược sợ tay mình làm bẩn chúng cho nên hơi co lại, nhưng nàng lại không nỡ rời đi.

Nàng hỏi thần linh: "Ngọc trai là gì ạ?”

Thần linh không trả lời nàng. Đêm đó gió rất ấm, trăng cũng rất tròn, gió thốt nàng khỏi kết giới thần linh, có hai con bươm bướm đuổi theo bóng nàng, sau khi đi được mười mấy bước thì hóa thành tro bụi, biến mất không chút tăm hơi.

Lúc Tùy Vân Chỉ tới gõ cửa, A Nhược còn đắm chìm trong niềm vui trêu đùa bươm bướm, mộng cảnh đẹp như vậy kết thúc trong chốc lát.

A Nhược mở mắt ra, khi tỉnh lại thấy giỏ trúc hơi nghiêng lệch, nàng vội đỡ thẳng lên thì nghe thấy vài tiếng gõ cửa, Tùy Vân Chỉ đứng ngoài cửa nói: "A Nhược cô nương, chúng ta phải lên đường rồi."

A Nhược hơi tức giận, nàng xoa mặt rồi đáp một tiếng, rời khỏi giường.

Xuất phát từ thành nhỏ, lúc rời đi, A Nhược nhìn thấy từng vòng hoa đón xuân bên ngoài tường thành, có mấy con bướm trắng đang bay lượn bên hoa cúc, A Nhược chỉ hái một đóa hoa nghênh xuân, để trong lòng bàn tay khẽ ngửi.

Vẻ mặt nàng hơi mệt mỏi, trên đường đi mấy lần nghỉ ngơi cũng không thể mơ lại giấc mơ kia.

Càng gần đến Dận Thành, nỗi nhớ nhà của Tùy Vân Chỉ càng mạnh mẽ, hắn thấy vẻ mặt của A Nhược mấy ngày qua không được tốt, còn tưởng là vì bát canh thịt dê kia khiến nàng không vui, không đến hai canh giờ nữa có thể về đến nhà, Tùy Vân Chỉ bèn giục ngựa đến gần A Nhược.

"A Nhược cô nương, đi thẳng đường lớn này phía trước chính là Dận Thành." Tùy Vân Chỉ nhìn nàng một chút: "Sau khi đến Dận Thành có rất nhiều món ăn ngon, nếu như cô thích, ta có thể mua hết cho cô."

A Nhược không hứng thú lắm, nhưng cũng khách sáo trả lời: "Đa tạ."

Tùy Vân Chỉ thấy nàng đã tiếp lời mình thì thở phào nhẹ nhõm: "Chuyến này phong trần vất vả, cô đi theo tôi chịu khổ như thế, đợi đến Dận Thành xem bệnh cho mẹ tôi xong, cô muốn gì tôi cũng có thể đồng ý với cô."

"Cái gì cũng có thể đồng ý?" A Nhược nghe vậy thì đôi mắt bỗng sáng lên, buồn bực chán chường cũng bị thay thế bởi niềm hứng khởi.

Tùy Vân Chỉ gật đầu: "Chỉ cần ta có thể trả được."

"Được chứ, ta cũng không cần thứ đồ gì của huynh." A Nhược cười, nói thẳng không kiêng dè: "Ta muốn xem kim khố của nhà Tùy chỗ huynh."

Tùy Vân Chỉ sững sờ, bất ngờ hỏi lại: "Sao cô biết kim khố của nhà Tùy?"

A Nhược nói: "Mấy ngày nay nghe huynh nói đủ chuyện ở Dận Thành mà, huynh yên tâm, ta chỉ xem chứ không lấy gì đâu."

Tùy Vân Chỉ hé miệng, khó khăn đáp: "Kim khố do mẹ ta quản lý, nếu như cô nương có thể cứu được mẹ ta thì cho dù có muốn nhìn hay gì cũng được cả."

Nụ cười của A Nhược càng tươi hơn, nàng ngồi lên lưng ngựa đưa tay về phía Tùy Vân Chỉ, vỗ vai hắn một cái: "Vậy thì phiền huynh."

Động tác có phần thân mật bất ngờ xảy ra, Tùy Vân Chỉ thấy nàng cười đến mức đôi mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm, khuôn mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, hắn vội lắc đầu không ngừng, nói: "Không phiền đâu."

Qua hồi lâu, ý cười trên mặt Tùy Vân Chỉ mới nhạt đi, hắn cẩn thận nhớ lại chuyện mấy ngày nay hắn nói với thủ hạ, không có câu nào nhắc tới kim khố, nhưng A Nhược lại đoán ra kim khố, trong lòng hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, cũng cảnh giác nhiều hơn.

Dận Thành vốn là một thành trì bình thường ở Lễ Quốc, gần trăm năm phát triển mới có được địa vị ngày nay.

Năm đó Dận Thành khốn khó, ít người, tường thành thấp bé, sau khi tổ tiên của Tùy Vân Chỉ kinh thương tới đây mới từ từ mua vật tư vào Dận Thành, khiến cuộc sống của dân chúng trong thành khấm khá hơn.

Bây giờ Dận Thành phú khả địch quốc, Lễ Quốc cũng vài lần tranh giành lãnh địa, tranh đấu lương thảo binh khí với nước hắn, đều là nhờ Dận Thành bỏ tiền ủng hộ.

Vì vậy, quân vương Lễ Quốc phong người nhà họ Tùy ở Dận Thành làm thành chủ, chấp thuận cho họ không mang quan binh vào thành, đồng ý để nhà họ Tùy như hoàng đế ở chốn Dận Thành.

Mấy ngày nay Tùy Vân Chỉ nói chuyện với thuộc hạ toàn nhắc tới quốc sự, mấy năm trước Lễ Quốc bắt đầu chuẩn bị gây chiến với Dực Quốc, theo quy tắc cũ, mọi chi tiêu đều phải do Dận Thành gánh chịu, Tùy Vân Chỉ nghe xong lời truyền của sứ thần hoàng đế thì hơi khiếp sợ, hắn nói: "Hình như còn nhiều hơn trước đó không ít."

Thuộc hạ đáp lời: "Thành chủ đã đồng ý."

Cứ thế ném núi vàng biển bạc không đếm nổi ra ngoài, không cò kè mặc cả, nếu nói nhà họ Tùy không có kim khố thì A Nhược không tin.

Thậm chí nàng còn đoán được kim khố này từ đâu mà tới.

Còn chưa hoàn toàn vào đến Dận Thành, nàng đã thấy một vùng sáng rực giữa trời đêm, có thể nói là kết nối với trời sao.

Chính vào đêm đó, cửa thành Dận thành rộng mở, hai bên đường trước cửa thành được người ta trồng đủ loài cây, sắc màu rực rỡ giống như trải ra một con đường phú quý, rường cột chạm trổ, sơn son thiếp vàng.

Hai chữ "có tiền" như treo lên trước cửa Dận Thành vậy.

Đoàn người thúc ngựa đi tới trước cửa thành, thủ thành là thị vệ của nhà họ Tùy, thấy Tùy Vân Chỉ thì vội vàng hành lễ.

A Nhược cưỡi ngựa chậm rãi đi theo sau, trong thành đèn đuốc sáng trưng, sắc màu rực rỡ, nàng ngẩng đầu, đập vào mắt là tấm bảng vàng to lớn treo trước cửa thành.

Ngựa đi qua cửa thành, A Nhược và mấy người Tùy Vân Chỉ cùng vào trong.

Bởi vì muốn thể hiện sự trù phú của mình, chỗ có thể dùng vàng thì sẽ không dùng bạc, trên tửu lâu còn có dạ minh châu, mái hiên dùng ngọc lưu ly, dưới đất là mấy viên đá bằng phẳng, giữa khe hở mấy tảng đá đều có thể quét được hai lượng vàng.

Tực sắc tài vận, phú quý bức người.

Ánh mắt A Nhược nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng lại trên người Tùy Vân Chỉ.

Vốn nàng còn muốn hắn dẫn mình xem kim khố, còn tưởng tiền tài không lộ ra ngoài, nhà họ Tùy có được bảo bối thì không thể phô trương ra ngoài, không ngờ nhà họ lại giống như chỉ sợ mọi người không phát hiện ra nhà mình có núi vàng biển bạc, cứ thế trát của cải ra ngoài, tạo nên một tòa thành xa hoa lãng phí.

"Tùy Vân Chỉ." A Nhược gọi.

Lưng của Tùy Vân Chỉ cứng đờ, cũng có chút vui mừng, hắn ngoái đầu lại nhìn về phía A Nhược, trong ánh sáng của vàng bạc, nhưng nàng lại không nhiễm tục khí của tiền tài chút nào, không bị sự xa xỉ của Dận Thành lay động.

Đây là lần đầu tiên A Nhược gọi thẳng tên của hắn.

"Chuyện gì thế?" Tùy Vân Chỉ hỏi.

A Nhược nở nụ cười: "Huynh từng nghe thuật hóa đá thành vàng chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc