A NHƯỢC CÓ THẦN LINH

Đột nhiên tuyết rơi mờ mịt, tiếng gió hú như gào khóc đau lòng, thế giới bên ngoài kết giới mơ hồ một mảng, khiến người ta không nhìn rõ phương hướng.

A Nhược không nói tiếp nữa, Tùy Vân Chỉ yên lặng đứng đằng sau, hắn đuổi theo nàng tương đối vất vả, khoảng cách với A Nhược càng lúc càng xa, miễn cưỡng ở vùng rìa kết giới.

Không biết bọn họ đi được bao lâu, rốt cuộc A Nhược cũng dừng lại.

Tùy Vân Chỉ cảm giác cổ họng khô đau, tiếng hít thở nhẹ hơn nhiều, khi đi đến nơi này, mùi hương thoáng trở nên nồng hơn.

Hắn nhìn cô nương bên cạnh mình, lòng bàn tay nàng hướng lên trên, một tay khác viết viết vẽ vẽ trong lòng bàn tay kia, chốc lát sau thì thu lại, tay trái nắm chặt, chỉ trong chớp mắt, kết giới này biến mất.

Suýt chút nữa Tùy Vân Chỉ không đứng vững, cơ thể gầy yếu của A Nhược cũng lao đao.

Hắn không mở miệng được, cũng không hỏi tại sao nàng lại hủy kết giới đi, đúng lúc đó, bóng người màu xanh bích giống như một người bình thường, nàng cúi người xuống ổn định cơ thể trong cơn gió tuyết.

Giỏ trúc nàng đeo sau lưng cao gần bằng nửa người, khi A Nhược cúi xuống, giỏ trúc càng trĩu nặng, giống như nàng đang đeo một khối nặng ngàn vàng, hai chân nhanh chóng ngập trong tuyết.

A Nhược cũng không quan tâm đến sự sống chết của Tùy Vân Chỉ, nàng siết chặt tay trái đưa ra phía trước, lòng bàn tay từ từ úp xuống đưa về phía mặt tuyết, lúc càng gần đến mục tiêu, nhịp tim của nàng càng lúc càng nhanh.

Qua một lúc lâu, A Nhược mới nhìn thấy hình dạng của đóa hoa kia.

Trong cánh đồng tuyết, bên ngoài tảng đá đóng một lớp băng dày, nhìn qua giống như một khối băng đen tuyền, bên trong có mấy nhũ thạch bằng tuyết. A Nhược nhớ phương hướng lúc nàng gieo hạt giống kia xuống, nó dựa vào tảng đá làm kí hiệu, chỉ cần ký hiệu đó đối mặt với lòng bàn tay thì nàng sẽ không nhầm.

Dưới lớp đá là một nơi gió tuyết không thổi tới được, một đóa hoa lớn bằng miệng chén nở ra hơn một nghìn cánh hoa, sáng long lanh trong suốt, bởi vì nhị hoa có màu vàng nhạt, cho nên cả đóa hoa như tỏa ra ánh sáng vàng rất nhẹ, mùi thơm lan ra như gần như xa, chỉ cách A Nhược tầm vài bước.

Nàng vội vàng đi tới, hai đầu gối quỳ xuống bên tảng đá, cúi người cẩn thận nhìn đóa hoa.

Cánh hoa hoàn chỉnh không tổn hại, nhị hoa vươn lên nơi khe đá nhỏ, nhị phấn màu vàng chứa từng hạt phấn hoa phát sáng.

A Nhược đưa tay nhẹ nhàng chạm vào nhị hoa, phấn hoa nơi đầu ngón tay khẽ tung bay, mùi hương man mát.

"Nó nở đẹp quá." A Nhược không giấu được sự hưng phấn trong giọng nói: "Ta trồng mười ba đóa nhưng không có đóa nào nở tốt như nó cả."

Tùy Vân Chỉ vất vả đuổi theo, hắn cũng quỳ gối xuống, gần như nhào lên hòn đá.

Hắn liếc nhìn đóa hoa kia thì thấy hơi quen, sau đó trong kí ức chợt xuất hiện một đóa hoa có hình dạng tương tự, trong lòng càng thêm kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía A Nhược cũng trở thành kính nể.

Chẳng trách nàng nói hoa này còn quý hơn mạng sống.

"Đây là Nguyên Liên à?" Giọng nói của Tùy Vân Chỉ khàn khàn khó nghe, thấy A Nhược gật đầu, hắn càng kinh ngạc trước những lời nàng nói, nàng trồng mười ba đóa Nguyên Liên.

Nguyên Liên là vật quý của thế gian, không độc nhưng cũng không chữa bệnh được, nó có hai tác dụng, một là người dung mạo con người không thay đổi, hai là khiến thi thể không thối rữa. Nguyên Liên không thể uống, chỉ có thể mang bên người, sau khi hái nó có thể không héo suốt trăm năm, toàn thân lạnh buốt, chỉ cần không ai phá hủy thì tác dụng của nó vẫn còn nguyên.

Sở dĩ Tùy Vân Chỉ biết được những điều này là vì khi còn bé mẫu thân từng nói với hắn, bà có mấy cuốn dị chí vô cùng kỳ lạ, trong đó có cả hình vẽ. Lúc đó hắn cũng được nhìn thấy hình của Nguyên Liên, còn đùa rằng tương lai phải mua được đóa hoa đắt như một đất nước này, để mẫu thân hắn mãi mãi trẻ trung, giờ hắn sở hữu núi vàng núi bạc, nhưng ngay cả mạng sống của mẫu thân hắn cũng không cứu được.

Trong lòng Tùy Vân Chỉ hơi chua xót.

A Nhược không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nàng sợ gió thổi cỏ lay sẽ phá hưu mấy cánh hoa Nguyên Liên, cho nên vội triệu hồi kết giới.

Hai tay nàng cắm vào gốc rễ Nguyên Liên, chậm rãi đào quanh, có gió từ ngón tay nàng tỏa ra, giống như cắt rời phần xung quanh đóa hoa, hai làn gió đối lập trong chốc lát, lòng bàn tay A Nhược cũng chiếm được ưu thế.

Nàng cẩn thận khống chế sức gió, thay đổi chiều gió, gió cuốn lên như bão táp trên biển, đối kháng xung quanh, nhưng lại bảo vệ bên trong hoàn chỉnh. Gió cuốn thành một kết giới nho nhỏ, A Nhược mới dùng kẽ ngón tay kẹp đóa hoa lại, dùng sức lôi nó ra từ gốc.

Tùy Vân Chỉ cũng lo lắng, hắn muốn khi rời khỏi cánh đồng tuyết này, nếu A Nhược chữa khỏi bệnh cho mẫu thân hắn, hắn sẽ nguyện vứt bỏ một nửa gia sản cho nàng, xem như tiền chữa bệnh, và cũng mua lại đóa Nguyên Liên này.

A Nhược nâng đóa hoa lên, lùi về sau hai bước, dưới chân nàng cũng bắt đầu có gió, tay áo phất phơ, làn váy tung bay, hai luồng gió đối kháng như lúc mới lấy Nguyên Liên lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, kết giới hình thành lần nữa, sức lực nơi lòng bàn tay nàng buông lơi.

Kết giới ở lòng bàn tay biến mất, hai người họ lại an toàn trong vòng lưu ly.

A Nhược ngồi xếp bằng xuống, đặt Nguyên Liên trên váy, nàng cởi gió trúc ra rồi mở nắp.

Tùy Vân Chỉ đứng cách nàng không xa, hắn ngạc nhiên nhìn xem thử trong giỏ của nàng có thứ gì, ánh mắt muốn tìm tòi, nhìn thoáng qua thì bị một làn gió tuyết thổi mờ mắt, hắn bị đau nên vội lùi về sau hai bước, ngước mắt lên, A Nhược vỗ tay tạo tuyết vừa xong, ánh mắt trừng hắn như cảnh cáo.

Tùy Vân Chỉ bĩu môi, không lại gần thêm nữa.

Cô nương vừa rồi còn dữ dằn trừng hắn, quay đầu lại nàng như thay đổi sắc mặt khi đối diện với giỏ trúc, gương mặt cong cong, đôi mắt sáng trong, khóe miệng cong lên ý cười rất ngọt.

Nàng nâng Nguyên Liên lên, cẩn thận bỏ vào trong giỏ, hai tay còn chỉnh sửa bên trong một chút, nhẹ giọng nói một câu: "Thơm không?"

Tùy Vân Chỉ: "..."

Rốt cuộc là nàng đang nói chuyện cùng ai vậy?

Trong kết giới lặng thinh, không ai đáp lại A Nhược, nàng cũng không để ý, sau khi đậy nắp giỏ trúc, nàng lại đeo lên lưng lần nữa, nghiêng người nhìn Tùy Vân Chỉ rồi hơi nhíu mày: "Đi thôi."

Tùy Vân Chỉ hoàn hồn, hắn biết nàng muốn đi cùng mình về cứu mẫu thân, cho nên vội phủi tuyết, xoa mắt rồi nói với A Nhược: "Đa tạ cô nương."

"Cứu sống rồi tạ ơn sau." A Nhược lầm bầm, nàng kéo căng sợi dây trên vai, thân hình nho nhỏ cõng lấy giỏ trúc quá lớn, tâm trạng nàng vui vẻ nhún nhảy đi về hướng ngược lại.

Lúc thì đón gió, khi thì khuất gió, hơn nữa đang ở trong kết giới, tốc độ của hai người nhanh hơn rất nhiều so với khi Tùy Vân Chỉ tự đi.

Lúc gần rời khỏi Thiễn Lĩnh Nhai, cơ thể Tùy Vân Chỉ đã đạt đến cực hạn, những ngày qua hắn không ăn không uống, cố gắng chống đỡ, tuyết dưới chân càng lúc càng mỏng, mà sức lực của hắn càng lúc càng yếu hơn.

Gió tuyết xung quanh yếu đi rất nhiều, bên ngoài kết giới có thể thấy được vạn vật, cánh đồng tuyết với từng gò núi nhấp nhô trắng xóa không nhìn ra điểm cuối.

"A Nhược cô nương..." Giọng nói của Tùy Vân Chỉ như bị dao cắt vào cổ họng, hắn cố gắng gọi tên đối phương, hai chân mềm nhũn, cả người chìm vào trong tuyết, chỉ để lại một câu không biết đối phương có nghe không: "Đến Dận Thành cứu mẫu thân của ta đi."

A Nhược nghe thấy tiếng hắn ngã xuống, nàng quay lại nhìn về phía đối phương, trong kết giới có hai bóng người, Tùy Vân Chỉ không nhúc nhích, A Nhược cũng không nhúc nhích.

Giữa bầu trời xanh lam xuất hiện một con Cắt Bắc Cực, nó bay quanh kết giới, lo lắng không biết làm sao rồi lại ầm ỹ với kết giới của A Nhược.

A Nhược nhìn Cắt Bắc Cực một chút rồi lại liếc mắt nhìn Tùy Vân Chỉ chỉ còn chút hơi tàn, trừng mắt nói: "Thôi, xem như tích phúc vậy."

Cắt Bắc Cực còn bay trên cao, A Nhược không thèm nhìn đến nó, nàng cúi người lật mặt Tùy Vân Chỉ lại, tránh hắn chết ngạt trong tuyết, sau đó kéo mạnh tấm vải bẩn hắn che trên mặt, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh của Tùy Vân Chỉ.

Tuổi của thanh niên này không lớn lắm, có cảm giác trẻ hơn cơ thể của hắn một chút, khuôn mặt tuấn tú, từ sống mũi đi lên bị đông đến đỏ bừng, khuôn mặt trắng nõn vừa nhìn đã biết là được nuông chiều từ bé. 

Bình luận

Truyện đang đọc