A NHƯỢC CÓ THẦN LINH

Trước khi hắn rời khỏi nhà, Hạ tiên sinh nói: "Trên thế gian này phàm là người gặp phải quỷ quái yêu tà đều có thể tìm A Nhược giải vây, nàng có hiểu biết rộng, gùi nhỏ và quần áo vải xanh, tính tình có đôi phần kỳ lạ, nhưng lại có bản lĩnh phi thường.."

Quần áo màu xanh ngọc và đeo giỏ trúc...

"A Nhược." Người nọ cao giọng, nhưng tiếc là cổ họng có vấn đề, ngay cả hắn cũng không thể nghe được giọng nói đó, chỉ có thể lo lắng, gọi tên của đối phương không ngừng: "A Nhược, A Nhược."

Rốt cuộc thiếu nữ cũng nghe thấy, nàng nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nở nụ cười rất nhẹ, đôi mắt tròn vo như ánh lên ánh lửa, rực rỡ sáng ngời. Thanh niên nọ tưởng mình như sắp chết, chỉ trong chớp mắt lại rơi vào lớp kết giới lưu ly, gió ngừng tuyết ngưng.

Hắn kìm nén sự nôn nao muốn ho khan nơi lồng ngực, ánh mắt nhìn A Nhược cũng kỳ lạ hơn mấy phần.

"Huynh muốn tìm ta à?" A Nhược không nhìn hắn, nàng cúi đầu phủi tuyết đọng trên giỏ trúc.

"Nếu ta muốn chết thì chết ở đâu mà không được." Giọng nói của hắn khó tránh khỏi có phần oán giận, nhưng thấy đối phương hoàn toàn không để ý tới hắn, thoải mái phủi tuyết trên giỏ trúc, thế là hắn ngồi xếp bằng, trầm mặt nói: "Tại hạ có phần đường đột, đã quấy rầy A Nhược cô nương. Tại hạ là thiếu thành chủ Dận Thành, Tùy Vân Chỉ, muốn nhờ A Nhược cô nương cứu mạng."

"Biết mà." A Nhược sờ nắp của giỏ trúc: "Ngươi tới tìm ta đều là muốn cứu mạng."

Tùy Vân Chỉ nghe vậy thì vội nói về Hạ Tranh: "Mẫu thân của ta bị bệnh nặng trên giường, quý phủ mới bán tiên tới thì hắn nói có yêu tà quấy phá nên mẫu thân ta mới không thể tốt hơn, cho nên ta tới đây để nhờ cô nương cứu giúp."

"Không quen." A Nhược không nhớ về người tên là Hạ Tranh này, nàng nói: "Ta ở đây đã ba mươi năm, còn tưởng người biết ta đã chết hết rồi đấy."

"Ba mươi... năm." Tùy Vân Chỉ lặng lẽ nương theo ánh lửa nhìn A Nhược, thấy khuôn mặt của một cô nương trẻ tuổi, dung mạo xinh xắn, thân hình thon gầy, đặc biệt là đôi mắt vừa tròn vừa sáng, có mấy phần ngây thơ, nếu như sống trong thành, có khi phải gọi người ta hỏi xem có tiểu thư khuê các nhà ai bị người ta bắt cóc đi không?

Thấy ánh mắt đó quá mức nóng bỏng, A Nhược nhẹ tay che phía trên giỏ trúc, quay đầu lại nhìn Tùy Vân Chỉ một chút, đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm, nàng không giận mà còn cong môi nở nụ cười: "Ta xinh hả?"

Tùy Vân Chỉ trố mắt, hắn định thần lại, lúng túng gật đầu.

A Nhược thấy hắn gật đầu, nàng cúi mắt ôm chặt giỏ trúc trong lòng, đáp lại: "Chưa từng va chạm xã hội nhỉ."

Tùy Vân Chỉ: "..."

Cô nương này đúng như Hạ Tranh từng nói, tính tình của nàng hơi quái lạ.

Trầm mặc một chốc, Tùy Vân Chỉ thấy hơi nóng vội.

A Nhược thấy tuyết trên giỏ đã được phủi sạch, lúc này nàng mới nở nụ cười, Tùy Vân Chỉ thấy vậy thì trong lòng cũng rộn lên.

Nụ cười đó không giống với khi nàng nói chuyện với hắn, dịu dàng đến lạ, ánh sáng trong đôi mắt cũng có thể nhận ra được nàng đang vui vẻ thật sự hay dối lòng.

A Nhược nhận ra Tùy Vân Chỉ lại nhìn về phía mình, nàng nghĩ thầm thanh niên này còn chưa đến hai mươi, đúng là chưa trải sự đời. Nàng đã ở nơi này hơn ba mươi năm, không phải là chưa có ai tìm nàng, nếu không nàng lánh đời lâu như vậy nhưng vẫn có người gọi được tên nàng, chỉ là những người trước đó tìm tới không quá may mắn hay kiên nhẫn, vì vậy mới chưa gặp được nàng.

Nàng cũng không phải là người lương thiện, khi có ai khổ sở tới tìm nàng thì nàng sẽ lập tức xuất hiện ngay, chủ động đi giúp đỡ.

A Nhược nói: "Chuyện có lớn có nhỏ, ta trồng hoa ở đây cũng sắp tới ngày tháng nở bông, đợi hoa nở rồi ta sẽ đi tới Dận Thành cứu mẹ huynh."

Tùy Vân Chỉ nghe vậy thì lo lắng nói: "Ta rời khỏi thành đã hơn một tháng, chỉ sợ mẹ ta không chịu nổi bao lâu, mong cô nương sớm ngày đi theo ta, cô nương cũng nói là chuyện có lớn có nhỏ, chẳng lẽ mạng của mẹ ta không bằng một đóa hoa hay sao?"

A Nhược liếc nhìn hắn một cái rồi nói như lẽ đương nhiên: "Đương nhiên mạng của mẹ huynh không sánh được với hoa của ta."

"Cô..." Tùy Vân Chỉ cảm giác yết hầu đau dữ dội, hắn bắt đầu ho khan.

"Có việc nhờ người ta thì phải tùy ý người ta, đạo lý dễ hiểu như vậy mà huynh cũng không hiểu à?" A Nhược hỏi xong thì ngẩng đầu nhìn trời đêm đen tối ngoài kết giới, không biết nàng nhìn thấy cái gì, đột nhiên ôm giỏ trúc đứng lên.

Nàng co chân đá tuyết dập tắt đống lửa, nụ cười thoải mái hơi nhiều: "Xem như huynh gặp may đấy, hoa của ta nở thật rồi."

A Nhược khoác giỏ trúc lên lưng, cơ thể yếu ớt nhẹ nhàng giẫm lên mặt tuyết, hai chân hắn lại nặng nề như chìm vào trong, hắn nhớ nàng nói đã ở đây ba mươi năm, nhưng nhìn qua có vẻ còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, trong lòng hắn bỗng lóe lên một suy nghĩ khiến người ta sợ hãi.

A Nhược... chẳng lẽ là người chết.

Thứ tai họa kia có lẽ cần một thứ tai họa khác mới có thể trấn áp được.

"Ta nghe người ta nói, bông hoa ngọc bàn lớn lắm, cánh hoa lấp lánh, ban đêm nhị hoa còn có thể phát sáng kìa." A Nhược đi phía trước đột nhiên lên tiếng, giọng nói của nàng rất êm tai, nếu thấp giọng nói chuyện thì sẽ khiến người nghe có cảm giác như tình nhân âu yếm nỉ non.

Tùy Vân Chỉ đoán được thân phận của nàng, trong lòng hắn càng lúc càng hoang mang, như dù sao vẫn còn trẻ, hắn không nhịn được mở lời phụ họa để giảm bớt lo lắng trong lòng.

"Thật à? Ta chưa từng thấy đóa hoa phát sáng bao giờ." Tùy Vân Chỉ nói.

A Nhược tiếp tục đi về phía trước: "Ta ngửi được mùi hương của nó, thanh nhã mát lành, thơm lắm, hơi giống với mùi trên người huynh."

Tùy Vân Chỉ nghe vậy thì vội cúi đầu ngửi ống tay áo của mình. Hắn tới cánh đồng tuyết thì chưa từng rửa mặt, trên người bám rất nhiều bông tuyết, ngoài vị lạnh như băng của tuyết ra thì còn mùi bẩn thỉu, nào có thơm chút nào?

A Nhược nở nụ cười: "Huynh thích chứ?"

Tùy Vân Chỉ: "..."

Hắn không thích mùi trên người mình lúc này, nếu như có thể quay về Dận thành, hắn sẽ gọi nha hoàn tắm rửa thay y phục, xông Xuân Thần hương hảo hạng, mùi đó mới khiến cho người ta thấy thích.

Nhưng nếu người kia đã hỏi, hắn cũng chỉ có thể trả lời theo đối phương: "Cũng được."

Kết quả là bước chân của A Nhược dừng lại, quay đầu bất mãn trừng mắt nhìn Tùy Vân Chỉ: "Huynh lạ thật, tự mình thì thầm cái gì thế?"

Tùy Vân Chỉ: "..."

Rốt cuộc ai mới kỳ lạ?

A Nhược bĩu môi: "Ta không nói chuyện với huynh, huynh không cần ngắt lời."

Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, mái tóc A Nhược tung bay, cũng làm tinh thần của Tùy Vân Chỉ rối loạn.

Không phải nói chuyện với hắn sao?

Hắn nhìn quanh bốn phía một lượt, trong màn đêm tăm tối, ngoài bọn họ ra thì còn ai khác đâu?

Tùy Vân Chỉ không khỏi rùng mình, lại một cơn gió lạnh thổi qua, hắn cũng ngửi được mùi hoa thanh nhã lành lạnh mà A Nhược vừa mới nói

Bình luận

Truyện đang đọc