ABO

Anh cảm thấy có lẽ là vì chuyện năm xưa, đứa nhỏ tổn thương rồi, không muốn lại phản ứng anh nữa.

Cho tới tận hôm nay, công cũng không biết tâm tư của mình với thụ đến tột cùng là như thế nào.

Nhưng gặp lại thụ, anh vẫn là vui vẻ. Thụ gầy, cũng cao hơn một chút, nảy nở rồi. Chính là tinh thần và khí chất biến hoá hơi nhiều.

Sở dĩ chủ động mở miệng mời thụ ăn cơm, là vì anh nghĩ đã lâu không gặp, nếu đối phương không ngại, bọn họ có lẽ vẫn có thể làm bạn bè.

Sau khi thụ từ chối, công mất mát nghĩ, đại khái là không thể nào.

Ở công ty một ngày, vừa về đến nhà, bé ngoan đã nhào tới vòng quanh công. Mà hiển nhiên là chủ nhân của nó không có tâm trạng cùng nó chơi đùa, chỉ đơn giản sờ sờ đầu liền lên lầu.

Thụ tiếp quản công ty, mặc dù có lớp người lớn tuổi trong công ty coi chừng, không có sai lầm gì lớn, nhưng vẫn phải tự mình đi xã giao. Có người giúp thụ chặn rượu, nhưng cũng không chặn được nhiều.

Không lâu sau thụ liền say. Trợ lý dìu cậu lên xe, hỏi địa chỉ nhà.

Cậu mới nhậm chức, trợ lý vẫn chưa rõ thông tin của cậu. Đây là lần đầu tiên cậu ta đưa thụ về nhà.

Trợ lý là một B, lớn lên anh tuấn. Thụ ngồi phịch xuống ghế sau, luôn cảm thấy có người ghé vào tai mình hỏi địa chỉ. Phiền, không muốn về nhà.

Người kia lại hỏi, vậy cậu muốn đi đâu.

Thụ mở đôi mắt say khướt ra, mờ mịt nhìn nóc xe, sau đó buồn ngủ nhắm mắt lại, nói ra một cái địa chỉ.

Công xử lý công việc xong thì đi tắm rửa. Tắm xong, anh tuỳ tiện khoác áo tắm, liếc nhìn bát thức ăn của chó được ăn đến sạch bóng. Công sợ bé ngoan buổi tối đói bụng, cố ý đi nấu một bát to canh thịt.

Anh mới vừa bưng canh để lên bàn cho nguội, chuông cửa đã vang lên. Công nhìn qua camera, thấy thụ say khướt đang được một người trẻ tuổi đỡ.

Công ấn điều khiển từ xa mở cổng ra, do dự một chút, mở cửa đi ra sân đón.

Trợ lý lúc sáng có gặp công, nhất thời do dự, không đoán ra được sếp mình với sếp của công ty đối tác là chuyện gì.

Công giúp trợ lý dìu thụ vào nhà, hỏi trợ lý có muốn uống trà không?

Trợ lý vội lắc đầu, trời không còn sớm, cậu phải nhanh về nhà.

Công lịch sự tiễn người ra ngoài. Lúc trở vào, phát hiện thụ không còn ở trên sô pha.

Anh nghe thấy bé ngoan ô ô đáng thương kêu, liền theo tiếng đi vào.

Đập vào mắt chính là bé ngoan đang gấp đến độ xoay tròn, thỉnh thoảng lại nhảy lên, đặt chân trước lên người thụ đang ngồi bên bàn ăn.

Thụ ôm bát, miệng nhỏ uống canh thịt, hai gò má đỏ chót, mắt mờ mịt.

Bé ngoan không ngừng liếm miệng, thấy công vào, vội vàng nhào tới bên công, gâu gâu ẳng ẳng, giống như đang kể lể oán giận cùng uất ức.

Đúng là rất ức, khẩu phần của mình lại bị người xa lạ này ăn.

Bé ngoan tức chết rồi.

Kết quả chủ nhân của nó lại cúi xuống vỗ vỗ đầu nó: "Ngoan, cậu ấy cũng uống rồi, cứ để cho cậu ấy uống đi."

Bé ngoan: "..."

Công xoa xoa mi tâm. Anh cũng nên thấy may, vì đang để cho nguội nên anh không dùng bát của bé ngoan.

Thụ một mạch uống hết bát canh, lúc này mới ngơ ngác nói: "Thật là khó uống, không có mùi vị gì cả."

Công đi tới, nhìn miệng thụ dính đầy mỡ, lấy một tờ khăn giấy đưa cậu: "Đương nhiên rồi, tôi không cho muối."

Thụ mơ hồ nhìn công, đột nhiên nổi nóng: "Anh không thích em thì thôi đi, lại ngay cả canh cho em cũng không thèm bỏ muối."

Công: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc