ABO

Thụ ninh thịt cho bé ngoan, thấy nó vui vẻ ăn không ngừng, khẩu vị rất tốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Cho chó ăn xong, thụ lại lên lầu làm việc. Eo mỏi vô cùng, gáy cũng đau, phía trên bị cắn vài miếng.

Tối hôm qua công thẳng thắn nói chuyện năm năm trước với cậu xong liền quấn chặt cậu, mạnh mẽ hành cậu một đêm.

Sau khi hỏi ra tung tích của tuyến thể, ngay từ sáng sớm công đã đi bệnh viện rồi.

Thụ xoa eo, điện thoại di động rung lên. Là điện thoại của thám tử tư cậu thuê, nói người định mệnh kia của công vì công việc, bị phái đi nước ngoài ở vài năm.

Đây là do ai làm, thụ cũng không muốn nghĩ sâu.

Cậu cũng từng hoài nghi là Tắc Tây đưa người đến đây, cũng từng sợ công sẽ thật sự không chống lại được mê hoặc mà bỏ mình.

Nhưng bây giờ đều không liên quan nữa, công nói, nếu như cậu tin tưởng sau khi đổi lại tuyến thể vẫn thích công, thì cũng nên tin tưởng, mặc kệ độ khớp của hai người cao hay thấp, anh vẫn yêu cậu như cũ.

Nghĩ tới những lời này, tai thụ lại nóng lên.

Cậu đương nhiên vẫn sẽ yêu công. Cậu yêu công, không phải vì tin tức tố, cũng không phải vì cái gì khác.

Chỉ bởi vì mười sáu năm trước, công cứu cậu khỏi tay thần chết. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy mặt công.

Giống nhau cả người dơ bẩn, đang trong hiểm cảnh, anh lại ôm cậu rất vững vàng, nói với cậu nhất định sẽ ra được ngoài.

Sau đó, cậu lén lút đến nhìn công, chưa bao giờ dám lộ diện. Cậu biết công bị tổn thương dây thần kinh, từ giờ không thể bắn súng.

Công chữa trị thống khổ, cậu đều nhìn thấy. Vẫn luôn nhìn. Rốt cuộc không có cách nào rời mắt.

Tuổi cậu quá nhỏ, vẫn còn là học sinh cấp ba. Nếu như tuỳ tiện nói với người trong nhà, có thể người nhà sẽ vì lo lắng cho việc học của cậu mà bóp chết khả năng bên nhau của hai người.

Cậu đợi rồi lại đợi. Đợi đến thành niên, lên đại học, rốt cuộc ra tay.

Những chuyện này cậu không nói với công, vẫn luôn giấu kín. Vì cậu không chắc sau khi nhắc tới chuyện cũ công có hối hận không. Hối hận năm đó vì cứu cậu ra mà không thể trở thành bộ đội.

Hôm nay công tới bệnh viện kia, cũng không biết có biết chuyện năm đó không.

Tối đến, công lái xe về, thấy thụ đang trong bếp nấu cơm, bé ngoan chạy vòng quanh chân thụ.

Công cởi áo khoác, đột nhiên đi tới ôm thụ, một hồi lâu mới nói: "Thì ra là vậy."

Thụ cầm muôi xúc cơm, một mặt khó giải thích. Cuối cùng cậu bị công đặt trên kệ bếp làm một hồi, khiến bé ngoan bị nhốt ở bên ngoài. Thụ ra không ít mồ hôi, eo mỏi chân run, biết hôm nay công đã rõ rồi. Công không giống như cậu tưởng tượng thấy hối hận, mà là hôn mặt cậu, cười nói: "Không nghĩ tới nhiệm vụ cuối cùng lại cứu được đối tượng kết hôn. Đáng giá."

Hai tháng sau, thụ lên bàn mổ.

Công chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Phẫu thuật làm cũng không lâu. Cùng chờ với anh còn có Tắc Tây, người đàn ông nước Pháp kia.

Công cũng không muốn người này ở đây, thế nhưng nơi này là bệnh viện nhà anh ta, anh trai anh ta mổ, công không thể đuổi người.

Sau hai giờ, thụ vẫn còn đang hôn mê được y tá đẩy ra.

Lúc này, mẹ thụ gọi điện tới, công đi ra đón. Bởi vì chồng chồng hai người đều rời khỏi công ty, người lớn trong nhà không còn cách nào khác, phải thay bọn họ giải quyết công việc, không thể cùng ra nước ngoài.

Thông báo thụ an toàn xong, công nghĩ một chút, vẫn là xuống lầu mua đồ ăn cho thụ.

Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, anh đã nhìn thấy Tắc Tây khom người, đang ôm thụ.

Mà trên bàn tay đang ôm lấy lưng Tắc Tây kia, trừ kim châm, là chiếc nhẫn kết hôn giống như đúc chiếc anh đang đeo.

Bình luận

Truyện đang đọc