ÁI · ĐÃNG DẠNG



Buổi sáng vừa hết tiết dạy, đột nhiên Lâm Mộ Tình mới nhớ tới, nàng đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng.

Nàng đã quên mất chuyện học lái xe buổi chiều, vì thế nên nàng không có mang theo cặp mắt kính tới trường.

Thật ra thì Lâm Mộ Tình không bị cận, chỉ là bị loạn thị hơi chút, bình thường không cần mang mắt kính, nhưng khi lái xe nhìn số đếm ngược trên đèn tín hiệu sẽ thấy chút mờ nhạt, cho nên ngay hôm Tiêu Dương muốn nàng đi học lái xe, ngày hôm sau nàng liền đi đặt một cặp mắt kính.

Sau ngày nàng đồng ý với Tiêu Dương, Tiêu Dương liền ngay tại hiện trường mà gọi điện cho Lý công tử, nhờ Lý công tử mời một giáo viên dạy lái xe cho Lâm Mộ Tình, dùng thời gian ngoài giờ hành chính để dạy Lâm Mộ Tình học lái xe.

Bởi vì cuối tuần hai người còn phải đi hẹn hò nữa, còn đâu thời gian để dành riêng ra cho Lâm Mộ Tình học lái xe nữa chứ, nên đành phải lấp vào những giờ không cần lên lớp của Lâm Mộ Tình, mà kiếm giáo viên để theo học.

Hôm nay là ngày đầu tiên, kết quả là Lâm Mộ Tình liền quẳng sau ót.

Thật ra thì nàng hoàn toàn không để trong bụng cái chuyện này, nàng không có khái niệm gì đối với chuyện xe cộ, chưa nói chuyện thích hay không thích, đối với chuyện lái xe càng không có khái niệm gì, nhưng loáng thoáng cảm thấy hẳn là không khác gì lắm với game lái xe địa hình đi.

Trên thực tế thì, nàng ngoại trừ để bụng tới chuyện công việc, là để tâm tới Tiêu Dương.

Nhưng duy nhất đối với chuyện Tiêu Dương bắt nàng học lái xe này chuyện này là không để tâm tới nhất, sự thật cũng là vì nàng không phải là kiểu người mê xe gì cho lắm.

Nhưng sau khi nàng nghĩ tới chuyện này xong, lại phát hiện mình quên mang theo kính, định trở về lấy, nhưng lại cả thấy gió bên ngoài rất lạnh, lười động.

Vì thế nên trước tiên liền lập tức xuất chiêu truy hồn đoạt mệnh Call mà gọi cho Lâm Thanh Hủ.


Cái loại thời điểm này mới thể hiện đủ được tác dụng của Lâm Thanh Hủ, một cú điện thoại của Lâm Mộ Tình, Lâm Thanh Hủ liền lạch bạch lạch bạch rời giường tìm cặp mắt kính cho Lâm Mộ Tình.

Vì lý do gì Lâm Thanh Hủ lại cam tâm tình nguyện rời ổ chăn mà đi chứ? Nhắc tới tiết trời lạnh băng, lại cày suốt đêm, người bình thường nào mà không luyến tiếc khi rời ổ chăn của mình đây.

Đại đa số mọi người sẽ trả lời như vậy: Bởi vì mối quan hệ tốt giữa Lâm Thanh Hủ và Lâm Mộ Tình.

Ừ, đúng vậy.

Có điều, này chỉ là một phần tử xíu xiu trong đó.

Trên thực tế thì, Lâm Thanh Hủ chính là bởi vì quên nói một câu ngắn ngủn "Chừa tí đồ ăn cho mình", kết quả là vừa hết giờ tan ca tới nhà Lâm Mộ Tình, phát hiện Lâm lão sư chỉ chừa cô một chút vụn bánh mì dư, trong tủ lạnh một cọng lông cũng không có!
Thế nên cô ngủ thẳng tới giữa trưa liền tự nhiên mà tỉnh giấc, đang tính ra ngoài kiếm ăn liền nhận được cú điện thoại của Lâm Mộ Tình, nghĩ thầm nếu vậy thì chi bằng tới cantin N đại ăn chực vậy.

Dường như từ ngày ra trường tới bây giờ, số lần Lâm Thanh Hủ tới N đại cũng chỉ có một hai lần gì đó? Cô có chút nhớ không ra, dù sao khi đó ai ai cũng rất lười, hơn nữa đại học của Lâm Thanh Hủ và Lâm Mộ Tình còn nằm ở hai đầu khác nhau, lại càng không mong muốn vì gặp mặt mà phải trèo non lội suối, nên đều chỉ đợi tới khi nghỉ mới tụ tập cùng đi chơi.

Hôm nay, Lâm Thanh Hủ là dựa vào nguyên tắc ăn chực mà quyết tâm đi, vậy suy nghĩ kia sẽ không giống nhau, có thể không mừng rỡ đến lạch lạch bạch bạch sao.

Tùy tiện đứng trước gương vuốt vuốt vài cái, Lâm Thanh Hủ liền mặc áo khoác mà lên đường.

Ven đường gió sưu sưu lạnh thổi lên cổ, Lâm Thanh Hủ do dự, có nên chụp cái nón lông lên đầu hay không? Trời lạnh như vậy cũng không ai ngắm cô đi? Ấm áp mới là vương đạo a! Đới tới khi đến văn phòng Lâm Mộ Tình rồi hẳn sửa sang lại dung nhan, cũng sẽ không chậm trễ cuộc gặp gỡ bất ngờ gì với mấy em moe ở cantin.

Một đường đội gió tây bắc, Lâm Thanh Hủ liên tục chạy thục mạng như điên tới cửa N đại, trực tiếp trốn tới tòa lầu chính khu văn phòng Lâm Mộ Tình.

Đi vào bên trong tầng lầu, tháo cái nón xuống cũng không để ý tới chuyện mái tóc đã sải thân nằm úp sấp hết trên đầu, Lâm Thanh Hủ nhanh nhẹn chân trước tiếp chân sau từng bước nhỏ, nhẹ nhàng leo tới tầng năm.

Xa xa, cô thấy cửa phòng Lâm Mộ Tình mở ra, nhớ tới lời Lâm Mộ Tình nói qua trong điện thoại là đi hết dãy phòng làm việc liền tới chỗ nàng, vì thế nên tên nhị hóa này vừa đi tới vừa chặn cổ họng hô một tiếng – "Lâm lão sư!"
Vừa dứt lời, đột nhiên thấy từ cửa có một người bước ra, tóc dài xõa vai, có thể nhìn ra vòng ngực 34c, áo chemise màu nhạt bao vây lấy vòng eo mảnh khảnh, hai tay đang khuân một chồng sách, chân thon dài vừa bước được một bước, dường như bởi vì tiếng hô của Lâm Thanh Hủ mà dừng cước bộ, gót giầy vừa chạm đất chỉ phát ra một tiếng vang be bé.


Tuy là ánh mắt trời chiếu ngược sáng với phần mặt nên nhìn không rõ cho lắm, nhưng chỉ cần nhìn một vòng ngực, cũng đủ để Lâm Thanh Hủ xác định được, người kia không phải là Lâm Mộ Tình.

Lâm Thanh Hủ quệt mồ hôi trên trán một phen, nghĩ nghĩ thầm, mình lại nhị nữa sao? Khiến đồng nghiệp Lâm Mộ Tình chê cười rồi đi? Mắc cái gì còn không ra đây cứu mình? Hết cách rồi, đành phải liều mình bước tới thôi.

Đợi tới khi Lâm Thanh Hủ bước tới trước cửa, người kia vẫn chưa có cử động gì, Lâm Thanh Hủ mặt đối mặt với cô ấy, lúng túng kẹt ngay trên lối đi không thể đi song song hai người kia.

Lâm Thanh Hủ ngẩng đầu muốn nói "Thật ngại quá", tính vì khi nãy lớn giọng loạn kêu kia mà tỏ vẻ xin lỗi một chút, kết quả vừa ngẩng lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt khi đó, cái gì cô cũng không nói nên lời được nữa......!
Đây không phải là chị gái mà cô luôn canh cánh trong lòng vì không lấy được số điện thoại kia hay sao? Tại sao lại ở chỗ này được vậy?
Đồng thời, Lâm Thanh Hủ đã hối hận khi nãy mình hét cái câu kia làm cái quái gì vậy? Bệnh nhị đã bộc phát liền đỡ không nổi à?
Tống Nhiên thấy đã gần đến giờ cơm, lại tính đến bên thư viện trả vài quyển sách lần trước mượn nhưng chưa trả, còn định thừa dịp thời gian nghỉ trưa chưa hết mà đi, sau đó còn có thể nhín chút thời gian ra mượn thêm vài quyển mới.

Đang lúc cô tính bước ra văn phòng, bỗng nhiên nghe thấy từ hành lang có ai đó gọi Lâm lão sư.

Cô nhìn cái thân ảnh càng ngày càng bước tới gần kia, tưởng là sinh viên của Lâm lão sư, nhưng mà, tuy Lâm lão sư đối xử rất tốt với sinh viên, nhưng mấy đứa này cũng không nên la to hét lớn ở khu văn phòng này vào giờ nghỉ trưa chứ? Vì thế nên cô liền dừng lại, chờ em sinh viên kia bước tới gần.

"Em là sinh viên lớp nào? Không biết đây là khu hành chính hay sao? Cho dù là có ở khu dạy học đi chăng nữa cũng không thể ồn ào ở hành lang như vậy được em không biết sao?" Người đối diện vừa mới bước tới, Tống lão sư đã bắt đầu thuyết giáo.

Lâm Thanh Hủ còn đang đám chìm trong niềm vui sướng mà hoàn toàn không để ý mọi thứ, chợt nghe chị gái kia liên tiếp hỏi tới tấp nhiều vấn đề.

Cô sờ sờ cái mũi, tiếp tục nhìn chằm chằm lên người đối diện, nghĩ thầm, mình cần phải trả lời chị ấy câu nào trước nhất đây?
Tống Nhiên nhìn sinh viên trước mặt ngu ngu ngơ ngơ một câu cũng không nói, nhớ tới lúc trước Vương Thiến Thiến và Lâm Mộ Tình có nhắc tới cô là ngốc bẩm sinh[1], vì thế mà cô còn cố ý đi search ý nghĩa của ngốc bẩm sinh là gì, sau đó cô còn cho rằng mình cũng có chút đúng với thuộc tính ngốc bẩm sinh, nhưng vẫn chưa thể thật sự chấp nhận được sự thật này.

[1] Ngốc bẩm sinh: Ý chỉ những em ngốc nghếch nhưng dễ thương, chủ yếu dễ thương là chính.

Có điều sau khi gặp cô sinh viên này xong, Tống Nhiên cảm thấy, chính mình cùng lắm chỉ là có tí vụng về, trước mắt này mới là ngốc toàn vẹn đi?
"Hỏi em đó......" Tống lão sư vô thức nhíu mày một chút, thật đúng là không phải ngốc kiểu ngơ ngơ ngác ngác như bình thường.


Lúc này Lâm Thanh Hủ mới khôi phục tinh thần, đứng nghiêm túc lại, khúm núm trả lời: "Tôi không phải sinh viên, tôi đến tìm người, tôi biết đây là khu hành chính, nhưng tôi nghĩ là không có ai......!À, nhưng tôi gọi loạn như vậy đúng thật là không đúng lắm, chuyện đó......!thật xin lỗi......"
Đối mặt với người thành khẩn giải thích đến như thế này, đột nhiên mặt Tống Nhiên cũng có chút nóng lên.

Cô còn cho rằng đối phương là sinh viên nên mới nói chuyện như vậy, điều đầu tiên là diện mạo người này như một đứa con nít, thế nên mới khiến Tống Nhiên hiểu lầm; Hơn nữa là, nếu không phải là con nít thì sao không một chút chú ý tới lễ phép cơ bản cơ chứ?
"......!Quên đi......" Tống Nhiên siết chặt sách trên tay, chậm rãi cúi đầu, chuẩn bị chạy nhanh khỏi chỗ khiến cô cảm thấy xấu hổ này.

Nhưng cái người đối diện còn đứng ngốc đó như cây cột, không một chút di chuyển cái hông, làm sao Tống lão sư người ta đi qua được.

Lâm Thanh Hủ thấy giọng nói đột nhiên mềm mỏng xuống của chị gái khiến cô nóng gan nóng ruột kia, cũng nhịn không được một trận mặt đỏ tim đập, loại cảm giác ngây ngô như gặp mối tình đầu này đã kích thích ý chí chiến đấu của nhị hóa lên rồi, một câu "Có thể nói tôi biết tên cô được không" sắp thốt ra khỏi miệng.

"Nhường đường......!có được không?" Tống Nhiên lại khôi phục lại thần thái khi đối mặt với sinh viên, hơi chút ngẩng cao đầu nhìn nhìn người đối diện.

Cần nói cũng đã nói hết rồi, còn đứng như trời trồng ở đây làm gì nữa? Hay là cô ấy muốn mình nhường đường cho cô ấy đi trước hay sao?
Lâm Thanh Hủ đang tràn ngập ý chí chiến đấu bị một câu kia mà dập tắt hoàn toàn, lúc này cô mới ý thức được bản thân mình đúng là cản trở thật, chắn đường người khác, vì thế mà tính nhấc chân lên.

Tống Nhiên thấy cô bất động, liền dịch qua bên trái, định, nhường cô ấy qua trước vậy.

Kết quả là không ngờ tới Lâm Thanh Hủ lại kéo người về phía bên phải, hai người vẫn chưa ai đi qua cánh cửa kia được.

Tống Nhiên rẽ phải, Lâm Thanh Hủ lại quẹo trái; Tống Nhiên lại rẽ trái, Lâm Thanh Hủ liền đổi sang phải......!
Tống Nhiên nghĩ thầm, người này là cố ý sao? Vừa tính trực tiếp lui người về phía sau một bước, đột nhiên lại nghe thấy người đối diện nói một câu mạc danh kỳ diệu[2].

[2] Mạc danh kỳ diệu: Không thể nào tin được, ân bờ lí vơ bồ.

Vốn dĩ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, là bởi vì cô cảm thấy việc này không thể nào có thể xảy ra trên người mình được.

Thật ra thì cũng không phải là Lâm Thanh Hủ cố ý làm khó Tống Nhiên, đơn giản là do hệ thần kinh bị co giật, làm cho động tác của tứ chi không phối hợp được với nhau, có điều ít ra cô cũng đã biết được vị đứng trước mặt mình đây đúng thật là lão sư rồi.


"Cô không nhớ tôi sao?" Lâm Thanh Hủ vẫn cứ hỏi ra mấy lời này.

Người đứng trước mắt này đối với Tống Nhiên xíu xiu ấn tượng cũng không có, hơn nữa cô cảm thấy trí nhớ của mình cũng không kém lắm, nếu thật sự là có gặp qua ở đâu đó, hẳn là cô sẽ nhớ rõ mới đúng, vì thế nên mới cảm thấy người này hỏi ra câu hỏi này là mạc danh kỳ diệu.

"Thật ngại quá......!chúng ta gặp qua sao?" Tống Nhiên lui về sau nửa bước, tách ra một tí khoảng cách, với ý đồ nhằm để nhìn rõ ràng khuôn mặt cái người trước mắt này.

"Tôi tên Lâm Thanh Hủ."
"Sao?"
"Chuyện kia......!tôi là nói......!mèo Chi-chan......" Lâm Thanh Hủ nói đến lắp ba lắp bắp, nói xong từ cuối cùng cô đã muốn trực tiếp nuốt luôn cái lưỡi của mình.

Nói tên mình ra thì có tác dụng quái gì cơ chứ hả! Mặt của mi người ta còn không nhớ rõ thì làm sao nhớ được tên mi nữa chứ! Hơn nữa mi cũng đâu có nhắc tới tên của mi cho người ta biết đâu!
Cô ấy vừa nhắc tới mèo Chi-chan, Tống Nhiên thế mà thấy có chút ấn tượng, cẩn thận đánh giá cô gái tóc ngắn trước mắt một chút, trừ bỏ kiểu tóc có chút không giống lắm, khuôn mặt bề ngoài có chút tiều tụy, càng nhìn càng thấy giống cô bé ở K gia gia đổi con mèo kia với cô.

"Cô là......!người ngày hôm đó?" Trên mặt Tống Nhiên bỗng nhiên lộ ra nét cười, hôm đó mình cũng mắc sai lầm mà nhận nhầm cô ấy là sinh viên, không nghĩ tới hôm này lại thêm một lần nữa.

Nhưng mà, nếu cô ấy không phải là sinh viên, sao lúc nói chuyện lại phải cẩn cẩn thận thận tới như vậy, thậm chí còn nói năng có chút lộn xộn? Thật sự là ngốc rồi.

Lâm Thanh Hủ đối mặt với nụ cười thân thiết kia, kích động đến gật đầu lia lịa, "Cuối cùng cũng nhớ ra? Tôi......!lần kia......" Lại bắt đầu nói lắp, tay Lâm Thanh Hủ đút trong túi áo khoác nắm chặt lại, không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh đó!
"Cô tên Lâm Thanh Hủ?" Nếu Tống Nhiên nhớ không lầm thì cô vừa có nói là tên này.

"Ừ." Lâm Thanh Hủ lại hưng phấn mà gật gật đầu, khó có được lúc cô chỉ nói một lần đã có người nhớ kỹ.

Tống Nhiên thay đổi tư thế cầm sách một chút, rút tay phải ra trước mặt Lâm Thanh Hủ, nói: "Chào cô, tôi là Tống Nhiên."
Tay Lâm Thanh Hủ vội vàng rút ra từ trong túi, bởi vì sự khẩn trương mà xuất mồ hôi, cũng không quên lau lau tay trên quần áo, mới nắm lại tay Tống Nhiên, "Xin chào."
Lúc hai tay nắm vào nhau, rõ ràng Tống Nhiên cảm giác được sự khẩn trương của Lâm Thanh Hủ, nhưng cô cũng không để trong lòng.

Mà Lâm Thanh Hủ một bên quyết nắm được tâm Tống Nhiên, một bên suy nghĩ làm sao chuẩn bị hỏi số điện thoại của Tống Nhiên.


Tay nắm tay với Tống Nhiên cũng luyến tiếc mà buông ra.

- --------------
Hết chương 34.

Madpuff: Mọi người đầu tuần vui vẻ =">))~.


Bình luận

Truyện đang đọc