ÁI · ĐÃNG DẠNG



Dương Tử An ngồi trên tầng mười sáu của công ty kiến trúc Dương Trình, nỗ lực khắc chế bản thân để đừng phải dập điện thoại ba mình, đối mặt với sự chất vấn của ba mình, anh gằn từng tiếng đáp đến cực kỳ đanh thép, "Tiêu Dương......!con bé là em gái con, mặc kệ con bé có mang họ Dương hay không, cả đời này con bé vẫn là em gái con."
Thông qua điện thoại, Dương Hoành Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói "Phế vật!" Sau liền ngắt máy.

Dương Tử An thở dài một tiếng ngồi dựa lưng vào ghế, dù cho tất cả mọi người trên thế giới không muốn đối xử tốt với Tiêu Dương, anh cũng không thể đối xử tệ với Tiêu Dương được.

Mượn chuyện lần trước Tiêu Dương bị bệnh kia mà nói, vợ sắp cưới vẫn luôn hỏi anh, tại sao lại phải đối xử với Tiêu Dương tốt đến thế?
Đúng vậy, vì lý do gì mà anh phải đối xử với Tiêu Dương tốt đến như vậy chứ?
Đơn giản là vì Tiêu Dương chính là biểu muội của mình?
Nhớ lúc trước, Tiêu Dương là một cô bé rất đáng yêu, bạn học cùng bạn bè Dương Tử An luôn hâm mộ anh có một đứa em gái xinh đẹp như một tiểu công chúa vậy.

Chính là đột nhiên có một ngày, cô cô anh qua đời.

Tiêu Dương bắt đầu trở nên trầm mặc, tươi cười cũng ít đi, thậm chí không lâu sau còn chơi chung với một đám con nhà giàu nữa.

Thật ra thì hư tình giả ý mà ba anh đối với Tiêu Dương, từ sớm anh đã biết, Tiêu Dương tin tưởng ba mình cùng mình như vậy, càng khiến cho tâm hồn anh thấy bất an thêm.

Anh cảm thấy Tiêu Dương rất đáng thương, mẹ mất rồi, ba cũng không quan tâm em ấy, chỉ có một mình ông ngoại thương em ấy, còn không thể thường xuyên gặp mặt, mà người cậu duy nhất đối xử tốt với em ấy cũng chỉ vì trải đường cho đứa con trai của ông.

Dương Tử An nghĩ, anh muốn dùng hết mọi khả năng của mình để đối xử tốt với Tiêu Dương, lấy điều này để bù lại cho thiếu thốn về mặt tình thân của Tiêu Dương, cũng là vì để cho sau này, có thể bù đắp cho sai lầm của ba mình.

Dương Tử An một mực yên lặng quan tâm Tiêu Dương, bảo vệ Tiêu Dương, ra mặt cho Tiêu Dương, những điều này, đều là những gì mà một người anh trai phải làm.

Không nghĩ tới, có một ngày, tất cả những điều này đều lật ngược trở lại.

Đó là mùa đông năm tư đại học của anh, người bạn gái quen trong trường đột nhiên có một ngày lại bước vào ký túc xá của anh, nói với anh, cô mang thai.


Dương Tử An lúc ấy liền choáng váng, anh chưa từng nghĩ đến sẽ kết hôn với cô ấy, bởi vì anh biết tương lai của mình đã được ba mình sắp đặt sẵn hết rồi, làm kiểu công việc gì, kết hôn cùng người nào, sống một cuộc sống như thế nào.

Đó là một chuyện ngoài ý muốn, anh cũng chỉ muốn chơi tới lúc tốt nghiệp rồi sẽ chia tay, không nghĩ tới lại chơi ra án mạng như vậy.

Cô gái khóc hỏi anh làm sao bây giờ.

Anh cũng muốn biết phải làm sao bây giờ.

Lúc ấy trong đầu anh loạn cực kỳ, chỉ là một lần lại một lần tự trách: "Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng làm tốt biện pháp an toàn rồi! Tại sao lại như vậy......"
Cô gái một mực chỉ biết khóc lóc, anh một mực chỉ biết hoang mang vô cùng.

Không người nào nghĩ ra được một biện pháp giải quyết gì cả, đồng thời cũng không người nào chú ý tới sự xuất hiện của Tiêu Dương khi đó.

Một người khóc hỏi làm sao bây giờ, một người vẻ mặt đau khổ hỏi tại sao.

Tiêu Dương không thể không cắt đứt cái đoạn hội thoại quỷ quái này, hỏi Dương Tử An: "Làm sao vậy?"
Dương Tử An bắt lấy tay Tiêu Dương như nắm được một cọng cỏ cứu mạng vậy, "Tiêu Dương, em nhất định phải giúp anh! Bằng không cho dù ông nội không mắng anh, ba anh cũng sẽ đánh chết anh!"
Sau khi nắm được đại khái câu chuyện, Tiêu Dương đòi lấy cái bóp tiền Dương Tử An.

"Để làm gì?"
"Em mang cô ấy đi bệnh viện." Tiêu Dương lấy hết tất cả tiền mặt trong bóp tiền của Dương Tử An, cộng thêm phần trong túi mình, đại khái là có khoảng ba ngàn[1], cô nghĩ chắc là đủ rồi.

[1] 3000 ndt ≥ 10 triệu vnd
Dương Tử An nhìn Tiêu Dương lôi kéo cô gái vẫn khóc sướt mướt như cũ kia đi ra cửa lớn của ký túc xá, lại đuổi theo mà hỏi: "Anh thì sao?"
"Anh có gì phải làm thì cứ đi làm, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, việc này cứ giao cho em xử lý, sắp đến giờ cơm chiều rồi, anh đi ăn trước đi, nếu ông ngoại có hỏi, anh nói em mượn tiền anh để ra ngoài chơi với bạn."
Dương Tử An nghe lời mà gật gật đầu, ngay chính bản thân anh một chút chủ ý cũng không có, Tiêu Dương nói như vậy, anh cũng chỉ biết làm làm như vậy.

Anh lúc ấy, còn rất trẻ, chưa gánh vác được những trọng trách như một người đàn ông.

Đêm hôm đó, đối với Tiêu Dương mà nói cũng là một đêm đầy bối rối.

Cô mang theo cô gái kia đến bệnh viện đăng ký, kiểm tra, xếp phòng giải phẫu, cô lớn đến như vậy, lần đầu tiên mới biết một sinh mệnh để đến được thế giới này khó khăn đến như thế nào, còn mất đi lại là một chuyện đơn giản đến cỡ nào.

Buổi tối hôm đó là một đêm tuyết lớn, một tiểu sinh mệnh ngay tại đêm tuyết này, tan biến vĩnh viễn.

Cô gái kia khóc đến ngất đi vài lần, từ trước tới nay Tiêu Dương chưa từng an ủi qua một ai, chỉ là đem toàn bộ số tiền còn lại nhét hết vào tay cô gái đó, dùng khẩu khí mà trước nay chưa từng dùng qua, nói: "Chia tay với anh ta đi, số tiền này cô cầm lấy trước, tôi biết là không đủ, ngày mai tôi sẽ mang thêm một ít nữa đến.


Cô cũng muốn thuận lợi tốt nghiệp không phải sao? Thế nên cứ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chuyện này cũng không cần nhắc lại với bất kỳ ai khác.

Về sau cô có cần thêm gì, chúng tôi sẽ giúp đỡ cô hết sức."
"Tôi biết......!Cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ chia tay với anh ta.

Tôi cũng không muốn tiền của cô, hết thảy đều do tôi tình nguyện." Cô gái suy yếu nằm ở nơi đó, yên lặng chảy nước mắt.

Một người đàn ông, nếu chỉ biết hỏi "Tại sao", còn có gì đáng để cô lưu luyến?
Tiêu Dương ra khỏi bệnh viện, liên tục hồi tưởng lại biểu cảm quyết tuyệt của cô gái ấy, trong lòng cảm thấy kính nể, vì thế đi mua thêm rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng trở lại phòng bệnh thêm lần nữa.

Một khắc kia, Tiêu Dương quyết định phải nhớ kỹ dáng vẻ của cô gái này, nếu về sau cô gái ấy thật sự gặp phải khó khăn gì, cô nhất định sẽ thay biểu ca đi hỗ trợ hết sức.

Cô gái này quả thật là người trời sinh thích khóc, nốt ruồi lệ bên khóe mắt, tực hồ là vì hôm nay mà sinh.

Cô ấy vừa mất đi một đứa bé, đây là cái mà không gì có thể bù đắp được.

Tuy rằng bọn họ cũng đều biết, đứa bé này đến không đúng thời điểm.

Bọn họ đều còn chưa có sự chuẩn bị tốt, bọn họ đều còn rất trẻ tuổi......!
Sau lần đó, Dương Tử An thường xuyên hồi tưởng, nếu lúc đó Tiêu Dương không xuất hiện, anh phải làm sao mà xử lý chuyện này được đây? Nếu lúc đó Tiêu Dương không xuất hiện, chắc hẳn anh cũng không làm nên được trò trống gì, chỉ sẽ kéo dài, kéo dài tới khi mọi chuyện phát triển đến mức không thể xoay chuyển được nữa.

Bất luận anh có làm như thế nào, cho tới hôm nay đều đã tâm tồn dị hám[2], chỉ có thể trách khi đó mình không đủ trưởng thành.

Cũng là bắt đầu từ lúc ấy, bỗng nhiên anh cảm thấy, khi đối xử với Tiêu Dương tuổi mười bảy, đã không thể dùng ánh mắt như đối xử với một đứa trẻ được nữa.

[2] Tâm tồn dị hám: tiếc nuối trong lòng
Tiêu Dương dù ở thời điểm nào đi chăng nữa thì biểu hiện so với mình luôn trưởng thành cùng hiểu chuyện hơn hẳn.

Dương Hoành Văn thường nói, Dương Tử An, con so với Tiêu Dương, vừa sinh ra liền định sẵn là con đã thua ngay tại vạch xuất phát, lúc chọn vật đoán tương lai, cái con chọn là cây bút, cái con bé nắm là tiền.

Nhưng đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là con đã thua tại điểm khởi đầu, con phải nỗ lực khắc phục, nhưng đồng thời, con bé cũng đang nỗ lực, điều này đã định sẵn, con vĩnh viễn cũng đuổi không kịp bước chân của con bé.

Dương Tử An từ đó trở đi đã không nghĩ phải cùng Tiêu Dương tranh giành gì đó, thế nhưng Dương Hoành Văn luôn ép buộc anh, hết thảy những thứ này cũng đều không phải là thứ mà anh mong muốn.

Vì thế nên, Dương Hoành Văn có thể làm bất cứ chuyện gì với anh, nhưng lại không thể làm ra điều bất lợi gì với Tiêu Dương.


Tiêu Dương không chỉ là em gái anh, mà cũng là khi nhân sinh anh đi sai đường, là ân nhân đã vươn tay giúp đỡ.

Anh đã thề rằng phải ra dáng một người anh trai, bảo vệ em ấy thật tốt.

Anh cũng đã thề rằng, phải tìm lại nụ cười trên mặt em ấy một lần nữa.

Sau đó, Lâm Mộ Hân xuất hiện, Tiêu Dương bắt đầu thay đổi không như trước nữa; Tiếp nữa là, Tiêu Dương xuất ngoại, nụ cười trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn, nhưng lại không giống vối một Tiêu Dương mà anh luôn chờ mong; Ngược lại, sau khi Tiêu Dương gặp được Lâm Mộ Tình......!
Dương Tử An cảm thấy Tiêu Dương bây giờ, mới thật đúng là Tiêu Dương trong cảm nhận của anh, một Tiêu Dương sẽ nở những nụ cười từ nội tâm.

××××
Lâm Thanh Hủ mơ hồ cảm thấy mình cùng Tống Nhiên rất thuần khiết mà hấp dẫn lẫn nhau, hai người thế mà gặp nhau ở tiểu khu, điều này chứng tỏ, ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô mà, cô làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Nếu có thất bại, vậy cô càng phải không ngừng cố gắng hơn nữa mà thôi!
Sáng sớm tinh mơ, Lâm Thanh Hủ vác tinh thần hồ hởi thức dậy đi làm, đang định trưa nay sẽ hẹn với Tống lão sư, buổi tối cùng đi xem phim hay ăn một chút gì đó.

Không nghĩ tới, vừa ra khỏi khu nhà, trước trạm giao thông công cộng, liền bắt gặp đối tượng cô muốn hẹn hò.

Thật sự là ông trời cũng giúp mình mà! Trong lòng Lâm Thanh Hủ âm thầm nhảy nhót một trận, chầm chậm chạy về phía trước, "Tống lão sư, chào buổi sáng!"
Tống Nhiên rất muốn làm bộ như không biết tới cô.

Cực kỳ muốn.

Nhưng khi nhìn thấy nhị hóa chạy băng băng tới trước mặt mình, cười rực rỡ như ngày xuân, còn ánh mắt của người chung quanh thì nhìn đầy vẻ nghi ngờ không chút kiêng dè gì, nhìn thẳng vào mình, muốn làm bộ như không biết cũng không được nữa rồi.

"Chào." Tống Nhiên thản nhiên đáp một cậu.

Lâm Thanh Hủ cảm thấy hài lòng mà đứng kế bên Tống Nhiên, làm bộ như đang bận sửa sang lại áo khoác của mình, nhưng thật tế chính là đang nhìn trộm Tống Nhiên.

Tống lão sư hôm nay ăn mặc đẹp mắt thật.

Áo dệt len dài màu xanh ngọc, càng khiến làn da trắng nõn của chị ấy nổi bật thêm.

Từ góc độ của Lâm Thanh Hủ mà nói, cô thích màu sắc có nét hoạt bát, nhưng nét hoạt bát lại thật sự không phải dễ gì mà phù hợp với tất cả mọi người, thế mà lại rất hợp với Tống Nhiên.

Cô không chút che đậy tình cảm mình thông qua ánh mắt khi khen ngợi, "Cách phối đồ hôm nay của chị trông đẹp mắt thật."
"Thật không?" Tống Nhiên nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, tầm mắt luôn đặt qua hướng bên trái, hướng chạy tới của xe công cộng.


còn nghĩ thầm, hôm nay là ngày gì mà cả buổi trời cũng chưa thấy bóng xe nào hết vậy?
Lâm Thanh Hủ cũng thuận thế nhìn qua phía bên trái, "Tống lão sư hôm nay có lớp sao? Chị cũng đi tuyến 21 à? Vừa lúc đi cùng nha."
Tống Nhiên lúc này mới liếc mắt nhìn cô một cái, định hỏi vì sao đi tới đâu cũng luôn gặp phải cô vậy? Là thật sự do trùng hợp hay là do ai đó sắp đặt đây? Thế nhưng Tống lão sư, người luôn giữ bình tĩnh cùng xem trong lễ nghi như vậy, sẽ không mở lời mà hỏi như thế, cô cũng không phải là không biết thẹn mà hỏi.

Lâm Thanh Hủ phát hiện ra Tống Nhiên đang nhìn mình, ngượng ngùng cúi đầu, ấp a ấp úng giải thích mà nói: "Chị đừng hiểu lầm nha, Tống lão sư, không phải như chị nghĩ đâu, em thật sự không có theo dõi chị, chị xem, nhà của em cũng ở tiểu khu này, còn công ty em, lại ở gần N đại, vì thế nên em mới ngồi tuyến số 21 đó.

Em cũng không phải vì cố ý ngẫu ngộ với chị nên mới ra khỏi cửa giờ đó đâu, chị nghĩ thử xem, nếu em muốn cố ý, thì hẳn là em phải xuất hiện ở trạm xe sớm hơn chị mới đúng chứ.

Vì thế nên em thật sự không có cố ý xuất hiện ở đây đâu.

Chị không thấy gần đây chúng ta thường xuyên gặp mặt nhau, thật ra cũng là một loại duyên phận hay sao?"
Lâm Thanh Hủ vừa ngẩng đầu lên, bên cạnh có một vị bác gái đang dắt cháu trai tới trường với ánh mắt tỏ vẻ không hiểu đầu đuôi cộng với thái độ vô cùng hoảng sợ mà nhìn cô? Ủa? Tống lão sư, người đâu mất rồi?
Nguy rồi! Lâm Thanh Hủ chạy chạy hai bước, y như cũ mà chạy theo cái chiếc xe 21 đang xa dần kia.

Tống Nhiên ngồi ở vị trí cuối hàng xe, quay đầu nhìn Lâm Thanh Hủ cái người đang đuổi theo kia, đột nhiên nở một nụ cười.

Có đôi lúc, cô cảm thấy, thật ra thì Lâm Thanh Hủ cũng rất dễ thương, hẳn là sẽ có rất nhiều cô gái trẻ thích cô ấy.

Nhưng tại sao phải cố chấp với mình như thế cơ chứ?
Cô nghĩ đến chuyện mình sẽ không tiếp tục yêu một người nào khác nữa, cho dù là Lâm Thanh Hủ, cũng là người mà cô vĩnh viễn sẽ không yêu.

Trái tim dành cho tình yêu của cô đã hết, cô phải cẩn thận bảo vệ tốt thể xác của mình, cự tuyệt sự xâm nhập của bất cứ vật gì, của bất cứ người nào, của bất cứ chuyện gì tiến gần tới cuộc sống của cô.

Chính là có một đứa ngốc, càng không ngừng xuất hiện ở trước mặt mình, càng không ngừng chọc mình cười, bất luận có từ chối như thế nào đi chăng nữa cũng không đuổi đi được, thế mới nói cô ấy là một người cố chấp, hay là nói cô ấy khờ đây?
Di động có tiếng tin nhắn vang lên, Lâm Thanh Hủ nhắn: Tống lão sư, buổi tối có thời gian rảnh không?
Tính làm gì đây? Hẹn hò sao? Sao cô ấy không hỏi gì tới chuyện mình lên xe cũng không gọi một tiếng kia? Sao cô ấy không hỏi những chuyện gì khác, mà chỉ hỏi là tối nay mình có thời gian rảnh hay không? Đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy thật không để ý à?
Nhắc tới cũng thấy lạ, lúc chưa quen biết gì với Lâm Thanh Hủ, rõ ràng là sống gần nhau như thế, cô ấy lại là bạn thân của Lâm lão sư, nhưng tại sao mình cũng chưa bao giờ gặp qua cái người này vậy.

Nhưng từ khi quen biết, mặc kệ là bởi vì ngẫu nhiên hay có người cố ý, luôn có thể bắt gặp nhau.

Tống Nhiên không biết điều này có chính là duyên phận như Lâm Thanh Hủ nói hay không, nhưng cho dù đúng là thế, chính bản thân mình cũng không ôm ấp mong chờ gì, thậm chí còn không hy vọng sự xuất hiện của duyên phận.

Nhưng đối với một người ngốc như vậy, cô vẫn không đành lòng nói ra những lời cứng rắn gì.

Cô đáp: Nếu buổi tối chúng ta có thể bắt gặp nhau ngoại trừ trong khu dân cư này, có lẽ là tôi sẽ có thời gian rảnh.


Thành phố lớn tới như vậy, cách từ chối như vậy, cũng đủ để hiểu ra vấn đề rồi chứ?
- --------------
Suy nghĩ của tác giả: Tuy bộ này không có bao nhiều người theo dõi, nhưng tác giả cũng không muốn có BE đâu, cũng sẽ không kết thúc truyện qua loa, cảm ơn các imouto-chan (em gái) vẫn kiên trì theo dõi~!
Madpuff: Tác giả đã nói hộ lòng editor.

- --------------
Hết chương 56..


Bình luận

Truyện đang đọc