ÁI · ĐÃNG DẠNG



Đối mặt với sự lên án của Tiêu Dương, Dương Hoành Văn có vẻ lộ ra sự kinh hoảng, thế nhưng rất nhanh ông liền trấn định bản thân mình ngay.

"Cô có chứng cớ gì mà hoài nghi tôi?" Ông lớn tiếng hỏi.

Đúng là Tiêu Dương không có chứng cứ, ít nhất trước mắt là chưa có.

Thế nhưng người duy nhất có thể gian lận trong chuyện kia, thì cậu cô quả đúng thật là người đáng nghi ngờ nhất.

Bởi vì ông ấy là người ra mặt ngăn cản cảnh sát nhúng tay vào, và tiến hành giải quyết một cách riêng tư với gia đình nạn nhân.

Bề ngoài thì ông nói là đang giúp cho Tiêu Dương, giúp cho công ty, nhưng Tiêu Dương thật không cảm thấy ông sẽ là người có lòng hảo tâm đến như vậy.

Mục đích của ông rất rõ ràng rồi, còn phải hỏi thêm nữa sao?
Tiêu Dương cười lạnh một tiếng, nói: "Con đúng là không có chứng cứ, thế nhưng chân tướng mọi chuyện là như thế nào, cậu đây so với con hẳn là rõ ràng hơn chứ."
Khóe môi Tiêu Dương nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Tại sao một gia đình như thế này, cuối cùng cũng tránh không được thói đời, cuối cùng cũng phải tranh chấp với nhau về chuyện tiền bạc, còn liên lụy đến cả người vô tội.

Cô có thể rời khỏi công ty, có điều là, rời đi như vậy, thật chẳng ra làm sao cả.

Không cam lòng.

Dương Hoành Văn lúng túng khụ khụ một tiếng, cũng không tiếp tục đi che dấu gì nữa, đem hết toàn bộ những gì giấu trong lòng rành rành mạch mạch nói ra hết tất cả, "Tiêu Dương, con gái trong nhà nên có dáng vẻ tiểu thư khuê các, nên sớm kết hôn sinh con, nghĩ cách mang đến càng nhiều lợi ích hơn cho gia tộc mình.

Chuyện quản lý công ty, vẫn nên để đàn ông làm đi.

Năm đó mẹ cô cũng muốn vững mạnh hơn, lại không đồng ý với sự an bài của người trong nhà, kết quả liền thành ra như vậy.

Cậu đây là sợ cô đi lại con đường cũ của mẹ mình, nên đây là cậu đang giúp cô đó."
Tiêu Dương ngừng động tác trên tay mình, nhíu nhíu mày nhìn về phía Dương Hoành Văn, "Cùng mẹ con có quan hệ gì chứ ạ?"
Chuyện có liên quan đến mẹ luôn là đề tài cấm kỵ trong nhà, hình như là ông ngoại dặn dò không cho bất cứ ai nhắc tới, vì thế nên người mẹ trong ấn tượng của cô dường như chỉ là một tờ giấy trắng.

Những lời cậu nói có hàm ý gì đây chứ? Cô chỉ biết là sau khi kết hôn thì tình cảm giữa ba mẹ vẫn không tốt cho lắm, sau đó mẹ lại qua đời từ khi cô còn rất nhỏ.


Chẳng lẽ cuộc hôn nhân này không phải là bởi vì sự sắp xếp của gia đình, nên tình cảm của ba mẹ mới không được tốt?
"Ba......" Dương Tử An đi qua kéo kéo tay ba mình, "Đừng nói nữa, ba còn sợ chưa đủ loạn sao? Đi thôi."
Dương Hoành Văn không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương biết là ông còn chuyện muốn nói, "Chờ một chút, nói rõ ràng mọi chuyện trước."
Chuyện đã đến nước này, cũng không cần giấu giếm gì nữa.

Dương Hoành Văn giãy khỏi cái kéo tay của con trai mình, bỗng nhiên thở dài một hơi, xoay người ngồi xuống salon, dường như xúc cảm vô hạn, nói: "Năm đó mẹ cô không nghe theo hôn nhân an bài của người trong nhà, khăng khăng phải gả cho Tiêu Hãn, kết quả thì sao, tự làm tự chịu, còn trẻ như vậy liền......"
Đôi mắt của ông có chút ẩm ướt, không giống như đang giả vờ, người đó dù sao cũng là em gái ông.

"Mẹ con không phải qua đời vì bệnh hay sao?" Tiêu Dương hỏi.

nhìn biểu cảm của cậu, hình như còn có ẩn tình gì trong đó nữa.

"Như thế nào? Chẳng lẽ cho tới bây giờ cũng chưa có ai kể qua cho cô nghe hay sao? Mẹ cô là bởi vì chịu không được nỗi khuất nhục mà dẫn đến tự sát đó!" Dương Hoành Văn có chút kích động, cho dù Tiêu Dương có là đứa con gái của em gái mình đi chăng nữa, thế nhưng ba của Tiêu Dương là Tiêu Hãn, ông sẽ không nhường cho Tiêu Dương lấy đi bất cứ thứ gì từ nhà họ Dương, tên đàn ông kia hại chết em gái ông, còn bây giờ còn muốn để Tiêu Dương ra tranh giành tài sản với con trai ông nữa hay sao?
Dương Tử An không để Tiêu Dương kịp phản ứng, hô to một tiếng: "Đủ rồi! Ba! Đừng nói nữa!" Anh một tay kéo ba mình lại, đi đến cửa phòng.

Tiêu Dương vẫn chưa lấy lại tinh thần, liền đuổi theo, hỏi: "Có ý gì? Cậu? Cậu nói những lời này là có ý gì?"
"Tiêu Dương, em đừng nghe ba anh nói bậy, không có chuyện gì cả, em trở về từ từ nghỉ ngơi, tối nay anh gọi điện cho em." Dương Tử An quay đầu nói với Tiêu Dương một câu như vậy, rồi ra sức đẩy ba mình đi về phòng làm việc của mình.

Tiêu Dương chậm rãi đi về phòng mình, ngồi xuống chiếc ghế của mình, mày mũi càng ngày càng nhăn lại, mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn cả so với tưởng tượng của cô.

Chình mình như đang tự bước vào một mê cung bí ẩn vậy, muốn cẩn thận thăm dò manh mối, không ngờ lại càng lún càng sâu, tìm không ra một chi tiết nhỏ.

Cần phải tiếp tục chất vấn cậu hay sao? Không, có biểu ca ở đó, ông ấy sẽ không nói thêm điều gì nữa đâu.

Tiêu Dương gọi qua cho Tiêu Hãn – ba cô, vẫn như cũ, không liên lạc được.

Như vậy, người duy nhất biết được chân tướng mọi chuyện lại sẽ không gạt cô, chỉ có ông ngoại.

Cô không một chút do dự, mua ngay vé máy bay đến Tam Á ngay trong tối nay.

××××
Ngày qua ngày của Lâm Mộ Tình cứ trôi như thường lệ, tốt hay không tốt, vui hay không vui, chỉ có chính nàng biết.

Đem Khang Kiến ra làm vật thay thế, để Tiêu Dương buông tay, dường như thật sự rất có hiệu quả, lần cuối cùng nàng gặp Tiêu Dương chính là ở bữa tiệc tân gia của Vương Thiến Thiến lần trước.

Sau đó các nàng cũng không có gọi điện qua cho nhau, tin nhắn cũng rất ít khi nhắn, trong văn phòng cũng không còn nhìn thấy hoa do Tiêu Dương gửi đến nữa.

Cái gì mà chia tay vẫn là bạn, đúng là nhảm nhí mà.

Hoàn toàn không thể nào dùng tâm trạng bình thường để đối mặt được đâu!
Vì thế nên khi hai người không gặp mặt nhau, kể ra cũng là một chuyện tốt.


Mặc dù có nghe được một ít chuyện gần đây của Tiêu Dương từ chính miệng Nhất Văn, nhưng nàng vẫn cố gắng biểu hiện như thể bản thân rất không quan tâm đến.

Nhất Văn cũng mặc kệ nàng có quan tâm tới hay không, vẫn thường xuyên nhắc qua nhắc lại trước mặt nàng.

Làm sao mà Lâm Mộ Tình không quan tâm được cơ chứ, chỉ là không còn lập trường để quan tâm nữa mà thôi.

Vào cuối tuần, thỉnh thoảng Lâm Mộ Tình có tham gia vào những buổi hẹn hò giữa Lâm Thanh Hủ cùng Tống Nhiên, làm một cái bóng đèn công suất lớn; Thỉnh thoảng sẽ đi ăn cùng xem phim với Nhất Văn, Lý công tử lại thường xuyên nửa đường giết tới, tạo ra cuộc gặp gỡ bất chợt gì đó; Còn những khoảng thời gian khác, chính là ở cùng với người nhà mình.

Cứ như vậy liền qua hết hai tháng, kỳ nghỉ hè yên lặng mà kéo đến.

Con sâu mê ngủ trong bụng Lâm Mộ Tình nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, đã gần giữa trưa, nàng vẫn còn đang ngủ.

Đột nhiên di động vang lên, nàng giật mình tỉnh giấc.

Nàng có hẹn tỷ tỷ chiều nay cùng nhau về nhà, chẳng lẽ ngủ quên mất?
Nàng xoay người chạm tới cái di động, vừa nhấn nghe còn chưa kịp "Alo", đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói kích động cùng lo lắng của Nhất Văn.

Bỏ qua lời thăm hỏi, Nhất Văn trực tiếp vào đề: "Tiêu Dương có tới tìm cậu hay không?"
"Không có a."
"À......!vậy......!Không có chuyện gì nữa." Nhất Văn ấp a ấp úng.

Trong nháy mắt, Lâm Mộ Tình liền trầm mặc xuống, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tiêu Dương mất tích rồi."
"Sao?" Đang đùa vui à? Tiêu Dương? Chơi trò mất tích?
"Không thể nào đâu?" Lâm Mộ Tình nói.

"Điện thoại thì tắt máy, hỏi người trong nhà cậu ấy thì không ai biết cậu ấy ở đâu."
"Cô ấy cũng không đến tìm mình."
"Vậy mình đi hỏi thêm những người khác đây." Nhất Văn vội vàng cúp máy ngay.

Lâm Mộ Tình có chút mơ màng.

Dù cho giữa nàng với Tiêu Dương đã lâu không gọi điện qua cho nhau, nàng cũng hiểu Tiêu Dương cái người này, rất ít khi tắt điện thoại.

Thật sự mất tích sao?
Để xác định rõ ràng hơn, Lâm Mộ Tình định gọi điện thêm một lần nữa cho Tiêu Dương.

Nếu gọi được, liền nhận ra đây chẳng qua chỉ là một cách thức Nhất Văn kéo hai người cùng trò chuyện với nhau.

Cho đến bây giờ, Nhất Văn luôn muốn hai người hòa hợp lại với nhau mà.

Lỡ như thật sự tắt máy rồi thì biết làm sao bây giờ? Ngón tay Lâm Mộ Tình đặt trên màn hình chần chừ hết nửa ngày, cũng không nhấn gọi.

Nàng cũng không biết bản thân mình là đang lo sợ điều gì.


Di động đang cầm trên tay đột nhiên vang lên, Lâm Mộ Tình giật mình toát một trận mồ hôi.

"Tiêu Dương thật sự không ở chung với với cô?" Là Lý công tử.

"Không có a." Lâm Mộ Tình không khỏi bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ hai người này thật sự thông đồng nhau mà lừa gạt nàng sao?
"Người có thể tìm, có thể hỏi, tôi cùng Nhất Văn đều đã hỏi khắp nơi, nếu cậu ấy thật sự không ở cùng với cô, vậy đành phải dùng một chút thủ đoạn đặc biệt rồi."
Nghiêm trọng đến vậy?
"Tiêu Dương......!bị gì vậy?" Lâm Mộ Tình càng ngày càng cảm thấy đây chính là thực tế rồi.

Lý công tử thở dài, "Lúc trước Tiêu Dương có một hạng mục xảy ra chuyện, chắc hẳn là cô cũng biết rồi, mặc dù có bằng chứng cho thấy là do công nhân sai quy tắc mà gây ra chuyện, về phía truyền thông cũng không có ngôn luận quá khích gì.

Thế nhưng bởi vì lúc trước Tiêu Dương có một ít hành động đắc tội với cậu của cậy ấy, vì vậy mà lần này cậu của Tiêu Dương đã ở trước mặt ông ngoại cậu ấy vạch thêm một bài, ông ngoại Tiêu Dương liền mất đi sự tín nhiệm vào cậu ấy, cưỡng chế sắp xếp nghỉ phép cho cậu ấy."
"Vậy......!tại sao lại......" Tiêu Dương không giống như là kiểu người chịu đả kích liền trốn mất dạng.

"Tiêu Dương thật sự không đến tìm qua cô?" Lý công tử hỏi thử thêm một lần nữa.

Lâm Mộ Tình cảm thấy, nếu các cô ấy muốn mình cùng Tiêu Dương quay lại với nhau đi chăng nữa, hẳn cũng sẽ không lấy chuyện này ra mà đùa vui với nhau đâu.

"Thật sự không có." Nàng nói.

"À......" Lý công tử vô thức hít sâu vài cái.

"Xảy ra chuyện này, ba của Tiêu Dương đâu? Tại sao lại không giúp cô ấy?"
"Đừng nói nữa, ba cậu ấy không biết đi đâu từ mấy tháng trước, chỉ là không có ai đi tìm qua ông ấy mà thôi."
"Vậy còn Dương Tử An thì sao?"
"Anh ấy dám chống đối với ông ngoại Tiêu Dương hay sao?"
"......"
Lý công tử nói tiếp: "Thật ra thì từ trước lúc các cô chia tay với nhau, Dương Trình đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi, tôi đoán chừng chắc Tiêu Dương không có nói với cô rồi.

Vì thế nên......!nếu cậu ấy có đến tìm cô, cô nhớ rõ phải chuyển lời thay tôi, tôi cùng Nhất Văn vĩnh viễn luôn ủng hộ cậu ấy, nói cậu ấy đừng bởi vì chuyện này mà trốn tránh, đấy không phải là Tiêu Dương mà tụi này quen biết."
Nhất thời Lâm Mộ Tình liền nghẹn lời.

Đột nhiên nàng kinh hoảng vì cảm thấy bản thân thật sự không đủ hiểu biết về Tiêu Dương, chuyện trong nhà của Tiêu Dương, suy nghĩ trong lòng Tiêu Dương, sự hiểu biết của bản thân thật sự quá ít rồi.

Im lặng trong một khoảng lâu, nàng trả lời: "Được......!nếu như tôi gặp được cô ấy."
Tiêu Dương sẽ tìm đến nàng sao?
Lâm Mộ Tình trải qua một buổi chiều đầy bất an.

Trả tiền xong lại quên lấy túi rau, phụ tỷ tỷ nấu cơm lại nêm nhầm đường thành muối......!
Ngay cả An Gia Minh cũng nhìn thấy tâm thần bất nhất trong lòng nàng.

Buổi tối khi hai vợ chồng đưa nàng về nhà, An Gia Minh nháy nháy mắt vài lần với Lâm Mộ Hân, kêu Lâm Mộ Hân quan tâm muội muội mình một chút, thế nhưng Lâm Mộ Hân luôn tìm không ra cơ hội.

Bởi vì Lâm Mộ Tình liên tục gọi điện thoại, không ngừng nghỉ.


Đầu dây bên kia không ai nhấc máy.

Lâm Mộ Tình lại gọi hết một lần rồi một lần nữa.

"Tình Tình......!em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Lâm Mộ Hân hỏi.

"Không......!không có chuyện gì cả." Lâm Mộ Tình nhận ra anh rể vẫn còn ngồi đó, không nên nhắc tới Tiêu Dương ngay lúc này mới đúng.

"Có chuyện gì cũng đừng để trong lòng, biết không?"
"Dạ." Lâm Mộ Tình đáp lời.

Nàng không thể không thừa nhận, nàng hoảng loạng bởi vì Tiêu Dương không tiếp điện thoại.

Nói không lo lắng, đó là lừa mình dối người.

Lúc này ngược lại nàng rất hy vọng Tiêu Dương có thể đến tìm mình.

Ít nhất để bản thân mình có thể nhìn thấy một Tiêu Dương không có chuyện gì.

Nàng đã ở trong tiểu khu của mình một khoảng thời gian dài, nhìn xung quanh xem có nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Dương hay không, có nhìn thấy hình bóng xe của Tiêu Dương hay không.

Ngay cả khi lúc vừa bước vào nhà, nàng cũng ôm hy vọng khi cách cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dương.

Chỉ là tất cả đều chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Không gặp Tiêu Dương.

Lâm Mộ Tình lại gọi qua cho Nhất Văn.

"Tiêu Dương tìm cậu?" Âm thanh của Nhất Văn có vẻ cô cần khẩn cấp.

"Không có......" Lâm Mộ Tình trả lời trong trạng thái vô cùng uể oải.

"Mình còn tưởng là cậu nhận được tin tức về cậu ấy."
"Cô ấy đã bao lâu không liên lạc với các cậu rồi?"
"Hơn một tuần rồi."
"Vậy tại sao bây giờ mới nói cho mình biết?"
"......"
Ngay khi hỏi xong câu này, chính bản thân Lâm Mộ Tình cũng sững sờ cả người.

"Mình tưởng là cậu không muốn biết." Nhất Văn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Những lúc nhắc tới Tiêu Dương, Lâm Mộ Tình đều không có phản ứng quá lớn gì cả, cô còn nghĩ là cả hai người thật sự là không thể nào được nữa, thậm chí cô còn muốn Vương Thiến Thiến nhanh chóng giao cái chìa khóa nhà kia cho Lâm Mộ Tình, để trong lòng mọi người còn có thể ôm một tia hy vọng.


"Mình......" Lâm Mộ Tình có chút nghẹn ngào.

Mình chưa hề nói không muốn biết.

Trên thực tế thì, mình còn rất muốn được biết, Tiêu Dương, Dương như thế nào rồi? Dương đang ở đâu......!
Suy nghĩ của tác giả: Vốn tưởng rằng có thể kéo dài đến 100 chương, thế nhưng sau khi bôi bôi xóa xóa mới phát hiện chưa đến chương 100 đã hoàn mất rồi 0.0
Phần này viết khá áp lực đó, thế nhưng qua chương sau thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ ngay.

- --------------
Hết chương 87..


Bình luận

Truyện đang đọc