ÁI · ĐÃNG DẠNG



Ánh chiều tà của thời khắc ấy, rất đẹp.

Tầng tầng lớp lớp mây xanh được nhuộm một màu cam hồng từ mặt trời, ngay cả biển lớn cũng mang một màu đỏ.

Sóng biển vỗ nhè nhẹ lên bãi cát, dường như đang đệm theo từng nốt nhạc.

Trên bãi biển, quán bar đã bắt đầu mở cửa đón khách cho một buổi tối mới, Tiêu Dương cùng Lâm Mộ Tình lại không có ý định dừng chân tại đó nữa.

Tiêu Dương đốt một điếu thuốc, lần này, Lâm Mộ Tình cũng không ngăn cản cô.

Cô hút một hơi, liền mặc gió biển thổi tan làn khói kia, tựa như muốn mang hết thảy toàn bộ ký ức kia vùi lấp đi.

"Nếu bây giờ tôi theo đuổi em một lần nữa, em có thể ở cùng với tôi thêm lần nữa được không?" Không đợi Lâm Mộ Tình trả lời, Tiêu Dương nói tiếp: "Trăm ngàn lần đừng nói được, tôi không muốn em đồng cảm với tôi."
Lâm Mộ Tình đành phải nghiêng đầu cười cười với cô, sườn mặt của nàng dưới ánh tà dương càng thêm chói lóa.

Nếu lúc này Tiêu Dương thật sự cần mình, Lâm Mộ Tình nguyện ý tạm thời buông bỏ những rối rắm trong lòng, quay về cùng Tiêu Dương thêm một lần nữa.

Tương lai như thế nào, Lâm Mộ Tình chưa từng nghĩ đến.

"Quay về thôi." Tiêu Dương nói xong liền đứng lên, đi về phía trước không chút xoay người lại.

"Được." Lâm Mộ Tình đứng lên, nhìn bóng hình cô đơn của Tiêu Dương mà thất thần trong chốc lát, mới vội vàng đuổi theo bước chân của cô.

Ngày hôm sau Lâm Mộ Tình thức dậy, đã không thấy Tiêu Dương, nếu không phải có một tờ giấy ghi chú kẹp trên đầu giường, cùng với nét chữ mà Lâm Mộ Tình quen thuộc nhất, thậm chí nàng còn hoài nghi đến cùng là Tiêu Dương có từng xuất hiện hay không, đến cùng là có đi dạo bãi biển cùng nàng hay không, trải qua mấy ngày nay, là người thật việc thật hay chỉ là vì một hồi tưởng niệm mà sinh ra ảo tưởng từ trong giấc mộng.

Tờ giấy ghi chú của khách sạn viết: Tha lỗi cho tôi vì đi mà không từ biệt, tôi chỉ là không đủ can đảm để nói lời hẹn gặp lại.


Tiêu Dương thật sự đi rồi.

Đó là một lần cuối cùng Lâm Mộ Tình gặp Tiêu Dương.

Sau khi Tiêu Dương thật sự mờ nhạt hẳn đi trong cuộc sống của nàng, Nhất Văn cũng rất ít khi ở trước mặt nàng nhắc tới Tiêu Dương nữa, bởi vì ngay cả Nhất Văn cũng không biết Tiêu Dương đang ở nơi nào, đang làm những gì.

Ngày qua ngày vẫn như cũ.

Mùa đông đến, cũng chính là lúc Lâm Mộ Tình đắm chìm trong cảm giác sung sướng được làm dì nhỏ.

Chị nàng Lâm Mộ Hân mang thai, tin tức này khiến cả nhà đều vui mừng không thôi, nhất là ba nàng, gặp ai cũng nhắc tới chuyện mình sắp được làm ông ngoại, vẻ mặt như đường làm quan rộng mở vậy, dường như còn khiến ông kích động hơn khi so với thành tựu trong công việc của mình vậy.

Có một lần họp mặt gia đình, ông với An Gia Minh cùng uống rượu, vui đến nỗi uống thêm vài ly, cuối cùng phải để hai mẹ con Lâm Mộ Tình cùng mẹ nàng đỡ ông ấy mới về tới phòng ngủ được.

Mượn men rượu, ông đem tất cả những lời giấu trong lòng nhiều năm đều nói hết cả ra một cách dễ dàng.

"Tình Tình à......" Ông nắm lấy tay Lâm Mộ Tình nói, "Ba sắp về hưu rồi."
"Dạ, con biết." Lâm Mộ Tình dùng tay kia giúp ông đắp cái chăn lại.

Sau lần cùng Tiêu Dương đi gặp Tiêu Hãn, Lâm Mộ Tình đối với nhưng lần trò chuyện cùng ba mình đã không còn quá kháng cự nữa.

Lâm ba thở dài một hơi, "Qua nhiều năm như vậy, con còn trách ba sao?"
"Ba, ba uống nhiều rồi." Lâm Mộ Tình rút tay mình ra, lại không rút ra được.

Nàng đành phải quay sang cầu cứu mẹ mình, "Mẹ......"
Lời còn chưa dứt, Lâm mẹ đã đi ra đến ngoài cửa phòng, "Mẹ đi lấy cho ba con ly nước."
Hai cha con ngang bướng này, cuối cùng cũng phải mở rộng cánh cửa lòng ra.

Một đêm đó, Lâm ba kéo tay Lâm Mộ Tình nói rất nhiều chuyện, ông không thể không thừa nhận bản thân mình từ trước đến nay đều rất thiên vị đứa con gái út này, vì thế nên kỳ vọng càng cao, trong lúc lơ đãng đã tạo thành một sự tổn thương đối với con gái lớn mà về sau ông mới nhận ra.

Những chuyện mấy năm nay bọn trẻ trải qua, ông đã không thể nói thêm quá nhiều lời trách mắng nữa, ông luôn hối hận, tự trách bản thân mình.

"Thật ra ba vẫn hy vọng con tiếp tục hoàn thành học nghiệp ở đại học y.


Chị con cũng từng đề cập qua với ba, mọi người biết con chưa buông bỏ được, con chưa bao giờ là người bỏ dở nửa chừng, cuộc sống hiện tại có lẽ sẽ khiến con cảm thấy thoải mái vui vẻ, thế nhưng con cũng sẽ hoài niệm giấc mộng lúc ban đầu của bản thân mình chứ?"
Lâm Mộ Tình cũng thở dài.

Nhớ lại chuyện cũ, nàng cũng biết bản thân mình khi đó hành động quá mức ngây thơ cùng quá liều lĩnh, nàng vẫn cho rằng sẽ không ai biết động cơ của mình, theo thời gian trôi qua, rất nhiều chuyện trong quá khứ sẽ dần dần ẩn hiện trên làn nước.

Nàng cho rằng chuyện người khác không biết, thì ra đã sớm bị bật mí hết cả rồi.

Chỉ là chưa ai nhắc tới mà thôi.

"Có làm bác sĩ hay không là sự quyết định của con, nhưng ba cảm thấy ít nhất thì con cũng nên hoàn thành học nghiệp, cho chính bản thân mình một công đạo." Lâm ba nói.

Lâm Mộ Tình đành phải gật đầu, nói: "Con sẽ nghiêm túc suy xét."
Sau đó là nói tới chuyện tình cảm, Lâm ba cảm thán, "Người có thể chịu đựng được tính khí của con trên thế gới này thật sự quá ít, ba càng ngày càng lo là con sẽ gả không được.

Thật ra thì Khang Kiến thằng bé kia cũng không tệ, vì lý do gì mà con vẫn luôn từ chối người ta như vậy cơ chứ, kết quả là ngay cả người chung tình đến chết đối với con cũng phải đi kết hôn cùng người khác rồi, ah."
"Con với Khang Kiến có lẽ là do đã quá thân thiết rồi, nên chỉ có thể làm bạn mà thôi."
"Vậy còn Tiêu Dương thì sao?"
"Ba......"
"Ba đương nhiên không chủ trương con ở cùng với con bé kia, nhưng mấy chuyện tình cảm này, dù cho có là ba mẹ đi chăng nữa, cũng không thể can thiệp vào con cái mình được.

Mặc kệ con có quyết định như thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ không phản đối, chỉ cần con vui vẻ là được rồi."
Lâm Mộ Tình nghe được một câu này cũng không biết là nên vui hay nên như thế nào nữa, cuối cùng ba cũng không can thiệp vào chuyện tình cảm của con cái nữa, thế nhưng, Tiêu Dương cũng không biết đã đi đâu rồi.

Cả mùa thu, các đài truyền hình lớn cùng các tòa soạn báo đều đưa cùng một bản tin, chính là chủ tịch kiến trúc Dương Trình – Dương Dã lão tiên sinh mất.

Khoảng thời gian đó, tỉ suất xuất hiện trước ống kính trên trang tin tức của Dương Tử An cùng ba mình là cao nhất.

Chỉ là thân ảnh của Tiêu Dương vẫn chưa xuất hiện trong những tấm ảnh kia, mà tin tức trong những bản tin kia cũng chỉ nhắc tới đôi ba câu mở đề.

"Ba nghe nói sau khi Dương lão tiên sinh mất, con bé vẫn chưa tới nhận phần di sản thuộc về mình, con bé cũng là một đứa nhỏ hiếu thắng." Bỗng nhiên Lâm ba nói.

"Thật không ạ?" Di sản gì gì đó, không phải là thứ mà Tiêu Dương quan tâm hay sao? Lâm Mộ Tình có chút không dám tin tưởng.

thế nhưng nếu như Tiêu Dương thật sự đã quay trở về, truyền thông nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội phỏng vấn này.


Lâm ba còn nói: "Ba mẹ còn có thể chăm sóc con được bao nhiêu năm nữa chứ? Cuối cùng thì con vẫn phải tìm một người cùng con sống cả đời, con không còn nhỏ đâu."
"Dạ."
"Trước đó vài ngày ba có gặp ba của con bé bạn tốt của con, sau khi thấy ba liền quở trách con bé cả một buổi chiều.

"Lâm Thanh Hủ?"
"Đúng.

Lão Lâm bị con bé kia tức chết rồi."
"Chuyện gì vậy ạ, cậu ấy đâu có nói qua với con."
"Còn không phải là cái chuyện tìm bạn gái của con bé hay sao, lão Lâm tức giận đến muốn đuổi con bé ra khỏi nhà, ba đây khẳng định là phải khuyên, khuyên trước khuyên sau, bỗng nhiên trong lòng cũng bản thân cũng thoải mái hơn hẳn."
Trước đó Lâm Thanh Hủ từng ồn ào chuyện đánh chết cũng không thể come-out, tại sao đột nhiên lại nói ra? Trước đó cũng không thương lượng trước với mình.

"Sau đó thì sao ạ?"
"Mặc dù lão Lâm thật sự rất tức giận, nhưng ông chỉ có một đứa con gái, không ngăn cản nổi thì cũng chỉ còn cách thỏa hiệp."
Lâm Thanh Hủ thở phào một hơi thay cho Lâm Thanh Hủ, "Vì thế nên vừa rồi ba nhắc tới Tiêu Dương với con......"
"Ba muốn nói, ý kiến của ba cùng mẹ con chính là, không ủng hộ cũng không phản đối, con đã lớn như vậy rồi, thị phi đúng sai tực con nhận biết được, có gặp chuyện cũng là chính con xử lý.

Ba mẹ còn có thể quản được bao lâu nữa chứ, con đường này, dù sao cũng phải do con tự đi."
"Con biết rồi, ba."
Lâm ba đột nhiên cười ra tiếng, hài lòng mà nhắm mắt lại, trong lòng còn muốn ngọt hơn so với ăn mật, "Hôm nay con gọi ba nhiều tiếng ba, vì thế nên mới có câu nói Lùi một bước trời cao biển rộng, thật chí lý mà."
Thật ra có nhiều lúc chính là như vậy, mỗi người đều lùi về sau một bước nhỏ, sẽ phát hiện sự cố chấp, không chịu nhường nhau của mỗi người, thì ra lại dễ dàng đơn giản hòa giải như vậy.

××××
Lâm Mộ Tình quyết định về nhà sống.

Thời gian có thể ở bên người ba mẹ sẽ càng ngày càng ít dần, nàng đã lãng phí nhiều năm rồi, bây giờ chính là thời điểm phải bù đắp thật tốt.

Hôm dọn nhà ngày đó, nàng dùng chiếc A5 bị bỏ xó một khoảng thời gian dài trong bãi đậu xe kia, từ sau cái lần mà Tiêu Dương lén lút đặt lại cái chìa khóa xe, nàng cũng không có trả lại cô, chỉ là không hề đụng đến chiếc xe đó.

Một khoảng thời gian dài không gặp Tiêu Dương, ngược lại nàng còn cảm thấy không trả lại cái chìa khóa kia đúng là một sự lựa chọn cực kỳ chuẩn xác, bởi vì hiện nay đây chính là mối liên hệ duy nhất giữa nàng cùng Tiêu Dương.

Nàng lái chiếc xe do Tiêu Dương tặng, cũng tựa như Tiêu Dương vẫn còn ở đây vậy......!
Thật ra thì Lâm Mộ Tình cũng không có quá nhiều vật dụng gì, nên chỉ nhờ Lâm Thanh Hủ cùng Tống Nhiên đến hỗ trợ, đối với cái chuyện come-out kia của Lâm Thanh Hủ, nàng vẫn trì trệ không hỏi đến.

Cảm giác thấy đó hẳn là một đoạn thời gian rất chật vật đi, lý do mà Lâm Thanh Hủ không thông báo cho nàng biết trước, hẳn là cũng không quá phức tạp lắm.


Có điều để qua thêm vài ngày, rồi hẳn hỏi thăm vậy.

Trong lúc Tống Nhiên giúp nàng gói ghém các vật dụng trong nhà bếp, Lâm Mộ Tình nói với Lâm Thanh Hủ, cái người đang vật lộn với vali quần áo: "Nè! Nhị hóa! Cậu có phải là có chuyện gì gạt mình hay không?"
"Đâu có đâu."
"Thật sự?"
"Đúng vậy."
"Động tác của cậu có thể nhẹ nhàng một tí được không hả! Mép váy bị cậu đè hỏng hết rồi kìa!"
Lâm Thanh Hủ liền tay chân luống cuống mở vali ra, "À à, không cố ý."
"Cậu hoảng cái gì chứ? Không phải chỉ là come-out thôi sao, đừng tưởng là mình không biết." Bây giờ Lâm Mộ Tình không có hơi sức đâu lo tới cái chuyện quần áo có bị gì hay không nữa.

"Suỵt......!Tống Nhiên vẫn chưa biết đâu."
"Cái gì?! Cậu thế mà ngay cả chuyện lớn đến vậy cũng gạt chị ấy sao?!"
Lâm Thanh Hủ cuống quít nhào về phía Lâm Mộ Tình, hai tay bịt thật kín miệng nàng lại, "Mình biết ngay là không thể nói với cậu mà, cậu nhất định sẽ nói lộ ngay mất......!Ai nói cho cậu biết? Ba cậu? Hai người hòa hảo với nhau rồi sao? Khó trách cậu lại nghĩ tới chuyện về nhà."
Lâm Mộ Tình sắp bị cô làm chết ngộp rồi, cô còn một hơi hỏi nhiều câu hỏi như vậy, cái miệng bị bịt kín thì làm sao mà đáp lời được cơ chứ?
Lâm Thanh Hủ đợi mấy giây vẫn không thấy Lâm Mộ Tình đáp lời, vừa cúi đầu xuống liền thấy Lâm Mộ Tình đã sắp hấp hối mất rồi......"
"Lâm Thanh Hủ......!khụ khụ khụ......!cậu cái......!tên nhị hóa......!cậu định ngộp chết mình à......!không nói......!thì không nói......!nhưng dù sao......!cậu cũng phải nói......!với mình......!tại sao......!hả......"
"Suỵt......"
Đợi đến khi Lâm Mộ Tình dần dần hoàn hồn lại, Lâm Thanh Hủ mới nhỏ giọng nói: "Bởi vì trước đó Tống Nhiên đã come-out cùng người nhà rồi."
"......"
"Mặc dù chị ấy không yêu cầu mình cũng phải come-out cùng người nhà, thế nhưng mình luôn cứ cảm thấy bất an trong lòng, mình cảm thấy, chuyện tình cảm, không thể yêu cầu đơn phương một người bỏ ra quá nhiều, vì thế nên mình cũng nói với người trong nhà."
"......"
"Như vậy mới xem là công bằng với chị ấy đi."
"Vậy tại sao cậu không nói cho chị ấy biết?"
"Mình không muốn khiến chị ấy lo lắng."
"Bây giờ chị ấy......!hẳn là đã biết hết cả rồi đó......" Lâm Mộ Tình chỉ chỉ cánh cửa.

Lâm Thanh Hủ vội vàng quay đầu lại, liền thấy Tống Nhiên đứng ngay đó, biểu cảm có chút như thế không biết phải làm như thế nào.

Không biết là nên trách Lâm Thanh Hủ quá tùy tiện, hay là cười Lâm Thanh Hủ ngốc đây.

Tống Nhiên vẫy vẫy tay với Lâm Thanh Hủ, Lâm Thanh Hủ lập tức đi qua nắm lấy tay cô, hai người rơi vào không gian tình nùng ý mật, hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của Lâm Mộ Tình.

Lâm Mộ Tình không khỏi cảm thán, dù tốt hay xấu, nắm trong tay mình, chính là chắc chắn nhất, ở ngay trước mắt mình, chính là điều trân quý nhất.

Nàng yên lặng mở vali ra, một lần nữa đặt lại chồng áo quần đã được xếp ngay ngắn vào.


- --------------
Hết chương 91.

Cuối tuần vui vẻ.

(*°0°)ノ.


Bình luận

Truyện đang đọc