ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Lý Huyền hít sâu một hơi: “Chuyện này, đây cũng không phải là việc nhỏ, ngài đang hoài nghi Trắc Phi hạ ‘Độc tình với Vương gia? Nhưng Trác Phi tại sao phải làm như thế, vương gia đổi nàng luôn luôn yêu thích, không cần phụ trợ ” “Nếu như nàng muốn không phải yêu thích, mà là khống chế thì sao?” Mai Ngọc Dương liên tưởng đến Ngũ vương gia, bỗng nhiên trùng xuống.
Người Sở băng yêu là Dạ Lăng Chi nguyệt sao? Yêu sao lại không hiến thân cho hắn, còn nhiều lần cùng Dạ Lăng Thiên Trì cấu kết, tâm tư của nữ nhân này quả thực không thấu được.

"Lý Huyền, chuyện này không nên nói với ai, ta có một ý tưởng, có thể nghiệm chứng suy đoán".Sáng sớm hôm sau Trà Thanh phát hiện không thấy Tuyết Nhi.

nàng đương nhiên biết rõ con mèo không chỉ là sủng vật, mà còn có công dụng quan trọng hơn.
Tuyết Nhi thân phận quan trọng, vẫn luôn ở trong phòng, tỳ nữ có thể thấy.
Chỉ qua một đem, nha hoàn ngủ dậy đã không thấy nó đâu.

“Tiếp tục tìm, tìm không thấy cũng đừng trở về!” Sở băng tức giận muốn chết, gần đây mọi chuyện đều không ổn, ngay cả con mèo cũng gây phiền toái.
Mai Ngọc Dương không dám đem mèo nuôi ở Tích Chiếu Các.
Y sẽ hoài nghi nàng, sẽ tìm kiếm mọi nơi, thứ hai nàng từ Lý Huyền moi ra một chuyện Y sắp xếp ám vệ bên cạnh mình.


“A, hắn thật quá buồn cười, lãng phí sức lực ở trên người ta, còn không bằng đi thăm dò Trắc Phi của hắn một chút.”
Lý Huyền đành phải nói: “Cho nên Vương phi làm việc nhất định phải cẩn thận, nếu bị vương gia bắt được cái sẽ bị...!” Bởi vậy, Tuyết Nhi không thể ở chỗ nàng, đành phải gửi cho Lý Huyền.

“Bình thường ngươi không ở lại Vương phủ, sẽ không có người hoài nghi người, không bằng người đem Tuyết Nhi về nhà nuôi mấy ngày?”
Như thế cái khoai lang bỏng tay này Lý Huyền đương nhiên không chịu nhận, thế nhưng nàng nói là vì tốt cho y , hắn cũng không hi vọng y thật sự trúng cổ, nên miễn cưỡng đáp ứng.
Thừa dịp ban đêm, Nàng dùng linh lực gọi Tuyết Nhi, để nó vụng trộm chuồn đi, Lý Huyền ở bên ngoài phủ tiếp ứng.
Vậy nên, người của Sở băng tìm cả ngày đều không thấy
Nàng khóc lóc một trận với Dạ Lăng Chi nguyệt, Dạ Lăng Chi nguyệt nhanh chóng tới Tịnh Chiếu các.
Nàng lạnh lùng mang một đám hạ nhân, lật tung viện tử của nàng lên, thậm chí khuê phòng cũng lục tung mọi thứ, người dẫn đầu chấp tay nói với Dạ Lăng Chi nguyệt : “Vương gia, không thấy gì.”
Nàng cười nhạo.

“Vương gia đang làm gì đây? Chẳng lẽ trong phủ có trộm, lại chạy đến chỗ ta nghi ngờ ta trộm đồ?”
Từ ngày hôm đó, nàng cũng không xưng thân thiếp nữa.
Dạ Lăng Chi nguyệt bỗng dưng có cảm giác bực mình, rõ ràng chỉ là một cái xưng hô cũng làm hàn bất mãn, hắn không khống chế được tức giận.

“Tuyết Nhi có chạy tới chỗ người không?” “Tuyết Nhi nữa sao, Sở trắc phi có chuyện gì vậy, trước đó dung túng người dưới hại mèo, lúc này lại mất mèo, ngoài miệng cưng chiều, ngược lại một chút cũng không có thành ý “Im miệng!” Dạ Lăng Chi nguyệt hàn khí tỏa ra: “Có phải người trả thù băng nhi nên đem giấu Tuyết Nhi đi, nếu không tại sao bổn vương lật tung cả phủ cũng không tìm thấy nó, Tuyết Nhi luôn luôn nhu thuận còn có linh tính, sao lại tự nhiên vô cớ mất ” “Chuyện tốt không nghĩ tới ta, chuyện xấu toàn tính trên đầu ta, đây là suy luận gì thế?"
Mai Ngọc Dương dứt lời nhìn lướt qua phân phó: “Đem tất cả để lại chỗ cũ cho ta, nếu sai cái gì, một người cũng đừng hòng đi.

Y đưa tay nắm cằm nàng, buộc Mai Ngọc Dương ngẩng đầu nhìn mình.

“Người tốt nhất đừng để bản vương phát hiện người giở trò quỷ tay của nàng cầm lấy tay hắn vung ra, Dạ Lăng Chi nguyệt sửng sốt, cảm thấy bàn tay này rất mềm mại.

Còn chưa kịp phản ứng, hằn nghe được nàng khiêu khích nói: “Không phải vì mèo giết ta sao, thật có ý tứ, ta chờ ”
Hắn lập tức hất tay nàng ra, trong đầu lại nhớ rồi nụ cười, lãnh diễm kiêu căng, chói mắt của nàng!
Liên tiếp bảy ngày, một cái bóng của Tuyết Nhi cũng không thấy ba ngày trước, Dạ Lăng Chi nguyệt chỉ cảm thấy phiền muộn, nhưng càng về sau càng thiếu kiên nhẫn.
Sở băng cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Dạ Lăng Chi nguyệt vừa trấn an, vừa đốc thúc cho người đi tìm, nhiều lần không chịu được nổi giận, vì chút chuyện nhỏ mà trách phạt thị vệ, dọa cả phủ căng thẳng.
Lý Huyền bộ dạng lo lắng, cố ý tìm Mai Ngọc Dương : “Vương gia không ổn trước kia, cả người bị mất hắn cũng chưa nổi nóng thế, chỉ là một con mèo, lại cưng chiều như thế, cũng không nên có bộ dáng như thế này.

“Không sai.

Hiện tại ta có thể xác định, trên người Tuyết Nhi có cổ dẫn, trong người hắn chính là độc tình.

“Trác phi dám làm ra loại chuyện này? Uổng cho ta nghĩ rằng nàng là người không đến nỗi.” Lý Huyền tức giận, muôn tố giác nàng ta trước Dạ Lăng Chi nguyệt.

Chẳng qua Mai Ngọc Dương ngăn hắn lại: “ phải giải hết độc tình, Dạ Lăng Chi nguyệt mới không ỷ lại, dù hắn biết nàng ta có vấn đề, cũng sẽ không tổn thương nàng ta.

Hơn hết, hắn không tin chúng ta.

Chẳng lẽ tùy ý để vương gia bị chi phối cảm xúc?”
Nàng nhíu mày, Y sống chết nàng không quan tâm nhưng nếu không giải quyết vấn đề này, sẽ bất lợi với nàng.
Sở băng sẽ lợi dụng chuyện bị ràng buộc này để nhiều lần gây phiền phức cho nàng, mà dù là bao nhiêu lần hắn chắc chắn sẽ giúp đỡ nữ nhân kia.

không thể không nói chiêu này vô cùng cao mình, tuổi thọ của mèo có hạn, Tuyết Nhi còn một ngày hắn có thể bình an vô sự, nếu Tuyết Nhi qua đời..
Nếu là nghiện dược vật kia lâu dài, thật sự là muốn giết người mà không chừng Dạ Lăng Chi nguyệt bị ảnh hưởng lâu dài sẽ nổi điên.
Nàng phân phó Lý Huyền : “Ngươi đem Tuyết Nhi về đi, hiện tại chưa có cách nào, đừng cho ai biết là được.

Lý Huyền vừa định trở về, bỗng nhiên cửa phòng mở ra,
Mai Ngọc Dương lập tức ngôi thắng.
Cánh cửa không phải bị đá văng mà bị nội lực chấn mở, là Dạ Lăng Chi nguyệt ?


Bình luận

Truyện đang đọc