ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Trên sân, khi tiếng trống vang lên, cuộc tranh đoạt trở lên gay gắt.
Thất hoàng tử tính tình hoạt bát, gần đây kỹ năng bắn tên có tiến triển rất tốt, sự tự tin cũng theo đó mà tăng lên không ít.
Hắn là người tiên phong, bước ra ngoài lao lên phía trước, đuổi theo con thỏ đang chạy vào rừng, giương cung lên bắn, lập tức trúng mục tiêu, biểu thị cho một khởi đầu tốt đẹp.
Dạ Lăng Thiên Trì cũng không cam lòng yếu thế, cũng vung roi quất ngựa lao lên phía trước.
Hắn không cam lòng với mỗi như vậy, hận không thể săn lùng được sư tử cùng mãnh hổ, như vậy hắn mới có mặt mũi.
Dạ Lăng Chi Nguyệt tiến về phía trước với tốc độ không nhanh không chậm, trong lòng hắn biết rõ, kỹ năng bắn tên của hắn tốt nhất trong tất cả các vị hoàng tử ở đây.
Tuy nhiên tính cách hắn ảm đạm, không thích tranh đoạt, lúc trước hắn chỉ muốn sống một đời vui vẻ, hiện tại thì nghĩ đến dáng vẻ cùng đôi mắt trông mong của Mai Ngọc Dương khi nói đến Càn Khôn châu, hắn mim cười, thúc vào bụng ngựa tiến về phía trước.
Lúc này không có người nào nhận thức được, trong ngu rừng sớm đã ẩn dấu sát khí.
Đây là lần thứ hai Dạ Lăng Hoàng Du tham gia cưỡi ngựa bắn cung, tuổi hắn còn nhỏ, Hạ phi không yên tâm, căn dặn vài thị vệ đi theo bên cạnh nhằm bảo hộ, ngàn vạn lần không thể để cho mãnh thủ làm tổn thương đến thất hoàng tử

Dạ Lăng Hoàng Du cảm thấy vận khí của mình quả thực không tốt, hắn đi vòng quanh khu rừng mấy lần cũng không phát hiện ra một con mồi nào, ngay cả một con thỏ con cũng không có.
Hắn có chút tức giận nhìn liếc qua những người đi bên cạnh mình: “Chắc chắn là do các ngươi đi quá đông, khiến những con mỗi sợ tới mức không dám tới gần.

Cách xa bốn vương một chút, không nhất thiết phải đi gần bổn vương như vậy thị vệ khó xử lùi lại hai bước, Dạ Lăng Hoàng Du vẫn cảm thấy không hài lòng, rút roi thúc ngựa phóng như bay về phía trước, những thị về phía sau cuống quýt đuổi theo.
Trong lúc cấp bách, Dạ Lăng Hoàng Du nhìn thấy một con nai con.
Trên mặt hắn hiện lên sự vui vẻ, đi về phía con nai kia, ai ngờ vừa đi được nửa đường, chân ngựa đột nhiên quy xuống, hắn không có sự phòng bị, té từ trên lưng ngựa xuống, ngã chật vật trên mặt đất.
Chân ngựa bị trúng tên, ai là người đã bắn trộm!
Dạ Lăng Hoàng Du lập tức luống cuống, những thị vệ đi phía sau không biết đang ở nơi nào.
Hắn hô lớn một tiếng: “Ai, ai bắn ngựa của bổn vương?
Vừa dứt lời, một tấm lưới cực lớn phủ xuống đầu hắn, đem Dạ Lăng Hoàng Du bị bao trọn vào bên trong.
Tay chân hắn luống cuống, vùng vẫy muốn thoát ra, mấy hắc y nhân từ trên cây nhảy xuống.

“các người thật to gan, lại dám có suy nghĩ ám sát hoàng tử?”
Mấy hắc y nhân trầm mặc đi tới gần, Dạ Lăng Hoàng Du nhìn thấy trong tay bọn họ là những thanh kiếm phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo liền sợ tới mức sắc mặt trở nên tái nhợt, không khỏi cao giọng hét lớn: “Người đâu, cứu mạng!”
Có người tiến lên vài bước chuẩn bị động thủ, bên cạnh lại truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.
Một thanh âm của nam nhân vang lên từ phía sau: “Lão thất, có phải người hay không?”
“A, có thích khách, Nhị ca, cứu đệ"

Nhị hoàng tử liền nhanh chóng bay đến, rút ra một thanh kiếm dắt trên lưng chỉ vào đám người hắc y nhân: “Ai phái mấy người đến đây, đúng là to gan”
Vừa nói hắn vừa chém rách tấm lưới, Dạ Lăng Hoàng Du vội vàng chui ra bên ngoài, chạy đến trốn ở phía sau lưng Dạ Lăng Thu Hiền “Lão Thất, đừng sợ, Nhị ca sẽ bảo vệ đệ".

Hắn nói xong liền lạnh lùng nhìn về phía thích khách, mấy người kia tiến lên sau đó liền vung kiếm đâm về phía này.
Dạ Lăng Thu Hiền bay lên trời, kiếm khí ở trong không trung tạo ra một cảnh giới, khiến những người kia phải lùi lại hai bước.

Thích khách lại lao đến, uy lực tấn công mãnh liệt, Dạ Lăng Thu Hiền phóng những thân cây về phía trước, đánh thẳng vào chân mấy người đó.

Dạ Lăng Hoàng Du cũng không muốn ngồi chờ chết, lôi ra một cây cung bắn tên, vụt một tiếng liền bắn trúng cánh tay của một người.
Tuy nhiên không bắn vào nơi chí mạng của đối phương, chỉ bắn trúng phần eo, người nọ lùi về phía sau vài bước, Dạ Lăng Thu Hiền nhân cơ hội đối phương bị thương liền ra tay.
Đại khái thấy chuyển ám sát này khó có thể thành công, mấy người này dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau rút lui.
Dạ Lăng Hoàng Du muốn đuổi theo nhưng bị Dạ Lăng Thu Hiền ngăn cản: “Cẩn thận còn có thế lực khác mai phục, không được hành động hấp tấp".
Vừa nói xong câu đó, một mũi tên ở phía sau lưng hướng về phía Dạ Lăng Hoàng Du đậm đến.

Dạ Lăng Thu Hiền Hiền đẩy hàn sang một bên: “Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, mũi tên này liên bắn trúng đầu vai Dạ Lăng Thu Hiền Hiền.
Hắn thống khổ quỳ một gối trên mặt đất, Dạ Lăng Hoàng Du sợ hãi đỡ lấy hãn, vừa đụng đến cánh tay đã dính máu “Nhị ca!”
Hắn cao giọng hồ lên: “Người đâu, mau tới đây, nhị điện hạ bị trúng tên!”
Hốc mắt Dạ Lăng Hoàng Du đỏ ửng, không ngừng thầm trách bản thân, nếu không phải vì cứu hắn thì Nhị ca cũng sẽ không bị thương.
Hắn lo lắng nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy được cách đó không xa có vật gì đó rơi trên mặt đất, hắn đi tới nhặt lên kiểm tra.

Đây là một thẻ bài, đợi khi Dạ Lăng Hoàng Du thấy rõ ký hiệu trên đó, đồng tử liên cau lại chấn động..


Bình luận

Truyện đang đọc