ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Anh Hương biết Dạ Lăng Chi Nguyệt không cho bất kỳ ai nói xấu Sở băng nên cố ý châm ngòi bịa đặt.
Dạ Lăng Chi Nguyệt đang muốn làm khó dễ Mai Ngọc Dương thì lại nghe nàng cười lạnh nói: “Người chắc là không tin ta? Đây là lần thứ ba”
Dạ Lăng Chi Nguyệt nhíu mày, trong lòng cảm giác bực bội xâm chiếm.
Hai lần trước, thực sự là do hẳn hiểu lầm nàng…
Sở.

Băng cúi đầu tỏ ra yếu thế: “Thân phận thiếp thân vốn hèn mọn, Vương phi nói vậy cũng không sai, Vương gia đừng trách Vương phi.”
“Bổn vương..” Dạ Lăng Chi Nguyệt vô tình nhìn Mai Ngọc Dương cảm thấy biểu tình cô độc kia của nàng, lại như nhìn thấu hết mọi thứ.
Cảm giác nàng một thân đạm bạc làm ngực hắn khó chịu, cũng không biết nên nói sao cho đúng.
“Ngươi muốn xử lý Anh Hương thế nào?” Dạ Lăng Chi Nguyêt bỗng nhiên đổi đề tài, làm Sở Băng nheo mắt.

Sao lại thế được, hắn lại không truy cứu chuyện Mai Ngọc Dương sỉ nhục mình?
Mai Ngọc Dương nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo sâu xa nói: “Loại nô tài không có quy củ này, giết chết cũng không quá đáng”
Sở băng không cam lòng, âm thầm nắm chặt tay, Mai Ngọc Dương đã làm nàng mất một Triệu ma ma.

Nếu lại mất cả Anh Hương, nàng sẽ thiếu cánh tay đắc lực giúp đỡ, đây chẳng phải là tổn thất nghiêm trọng!
“Vương gia, chỉ bằng lấy lại vị trí quản sự của Anh Hương đi, có thẻ đừng giết nàng được không, ngẫm lại nàng cũng đáng thương, dù sao cũng là lão nhân trong phủ, Băng nhi không đành lòng.”
Dạ Lăng Chi Nguyệt gật đầu thuận theo: “Từ hôm nay Anh Hương không còn là quản sự của Vương phủ, chỉ là một hạ nhân bình thường, những cái khác miễn đi, nàng ta cũng không biết xương cá có độc,tiểu Hồng xảy ra chuyện cũng do bản thân không cẩn thận, không trách người khác được”.

“Vương gia! Mai Ngọc Dương không vừa lòng với kết quả này.
“Được rồi! Động chút là giết người, tâm địa Vương phi cũng quá độc ác rồi.

Bổn vương phạt Anh Hương cũng xem như trả lại công bằng cho ngươi, ngươi không cần phải làm quá lên như thế”
Mai Ngọc Dương cười khinh miệt, ánh mắt dừng lại trên bàn đồ ăn phong phú kia.
“Người đối mặt với chuyện không quan hệ đến mình đường nhiên nhẹ nhàng qua loa.

Ngươi cùng Sở Băng có thể dễ dàng ăn sơn hào hải vị, nha hoàn của ta chỉ vì chút đồ ăn mà thừa sống thiếu chết.

Nếu ta không nhẫn tâm một chút, thì có phải đã uổng phí tấm lòng của về tiểu Hồng”
Nàng dừng một chút: “Thật ra ta cũng có thể nhìn ra đây là ý của Sở trắc phí, nếu ta với trắc phi đổi vị trí, ta cũng sẽ không quan tâm mà nói thôi bỏ đi.

Đây cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là, nếu ngươi có thể đối xử tàn độc với nha hoàn của người khác, thì không cần làm bộ dáng tâm địa Bồ Tát kia, không những không biết xấu hổ, còn rất dối trá đó, Sở trắc phi!”
Sở Băng có chút hoảng hốt, nàng ta vốn muốn biểu hiện bản thân lương thiện, để đối lập với Mai Ngọc Dương ngoan độc, nhưng vừa bị nói như vậy, thành nàng ta thờ ơ lạnh nhạt không có chút đồng cảm!
Dạ Lăng Chi Nguyệt giật mình trong lòng, không ngờ Mai Ngọc Dương sẽ nói vậy, nghe xong hắn cảm thấy không được thoải mái.
Hắn đang muốn nói gì đó, Mai Ngọc Dương đạm mạc xoay người rời đi: “Lấy mạng người khác đổi lấy cá kia, chắc chắn vô cùng ngon, các ngươi tâm địa thiện lương như thế phải ăn cho tận hứng đi ”
Chờ nàng đi, Dạ Lăng Chi Nguyệt nhìn bàn đồ ăn lại càng phiền muộn, cảm thấy không muốn ăn nữa.
“Băng nhi , bổn vương còn công vụ phải xử lý, ta đi thư phòng đây”
“Cung tiễn Vương gia”

Nhìn hướng Dạ Lăng Chi Nguyệt rời đi , Sở Băng bỗng nhiên đem lý trà hất xuống đất, đồ vật bị quăng ngã rất nhiều.
Nha hoàn bên người nàng là Khê Lạc hoảng sợ: “Trắc phi làm gì vậy?”
“Vương gia nói muốn mua hạ nhân mới vào.
cửa, chuyện an bài thế nào?”
“Trắc phi yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị tốt, nhất định sẽ an bài người nhanh nhẹn bên người Vương phi.”
Sở Băng nở nụ cười ngoan độc, không còn thấy sự dịu dàng ngày thường nữa.
Tiện nhân này, nếu cứ thành thật ngu xuẩn như trước, có thể còn tiếp tục làm Vương phi.Nhưng nàng lại rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cũng đừng trách nàng ta không khách khí.
Nàng đã nghĩ ra biện pháp, làm chi Mai Ngọc Dương thân bại danh liệt, không còn mặt mũi làm người.
Dạ Lăng Chi Nguyệt buông cuốn sách trên tay xuống, có chút mệt mỏi xoa mày.
“Vương gia làm sao vậy?” Giang Đông khó hiểu hỏi.
“Tìm Lý Huyền tới, để hắn tới Tịnh Chiếu các xem xét tình hình của nhà hoàn bên người Vương phi”
Giang Đông hơi giật mình, Vương gia luôn mặc kệ Vương phi, bây giờ lại quan tâm đến nha hoàn ở Tịnh Chiếu các?
Huống hồ nếu là hạ nhân bình thường tìm đại phu bình thường xem bệnh là được, cũng không cần tới Lý Huyền.

Dạ Lăng Chi Nguyệt cười lạnh, đại khái hắn bị thái độ Mai Ngọc Dương kích thích rồi.
Nữ nhân kia lại dám châm chọc hắn ăn bánh bao nhuộm máu người!
“Bổng vương nghe nói nha hoàn kia sắp chết, không muốn trong vương phủ xảy ra án mạng”
Khi Lý Huyền đến, Mai Ngọc Dương đang lau người bôi thuốc mỡ cho tiểu Hồng :“Vương phi, tại hạ Lý Huyền được Vương gia phan phó tới chữa trị cho tiểu Hồng cô nương”

Mai Ngọc Dương nhướng mày, không tin tưởng hỏi: “Ngươi xác định Vương gia cho ngươi đến chữa bệnh, không phải hạ độc?”
Khóe miệng Lý Huyền giật giật, trong lòng Vương phi thì hình tượng Vương gia thực sự quá xấu rồi: “Vương phi nói đùa rồi”
“Tiểu Hồng thế nào rồi?” Lý Huyền đi đến mép giường xem tay tiểu Hồng, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Chẳng lẽ có đại phu đến?”
“Là bổn cung dùng thuốc cho nàng ấy”
“Vương phi biết y thuật sao?” hắn chú ý đến chén thuốc phương thuốc kia, dùng thuốc vô cùng chính xác, hơn nữa còn có thuốc mỡ, đạt tới trình độ đại phu chuyên nghiệp.
“Hiểu một chút”
Trong trí nhớ nguyên chủ, Lý Huyền là người không tệ lắm.
Mai Ngọc Dương phòng ngừa sau này có người hoài nghỉ y thuật của nàng, bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
Nàng giảo hoạt cười: “Lý đại phu, bổn cung từ nhỏ rất hứng thú với y thuật, luôn muốn học hỏi, sau này có thể thường xuyên đến thỉnh giáo ngươi không?”
“Đương nhiên có thể” Lý Huyền chưa từng thấy Mai Ngọc Dương như vậy, cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp tươi mát đến lóa mắt, có hơi sửng sốt.
“Vậy thì Ngọc Dương cảm tạ sư phụ”
Lý Huyền chấn động.
Vương phi quá bất thường, vô cùng dọa người, hắn bỗng nhiên thấy hơi sợ là thế nào!


Bình luận

Truyện đang đọc