ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Có lẽ Mai Ngọc Dương lấy làm thú vui, coi như một đồ vật để chơi đùa, Dạ Lăng Chi Nguyệt  có chút nghĩ viển vông.
Sở Băng cười ngọt ngào.

“Thần thiếp đa tạ Vương gia!”
Sở Băng vừa đi, Dạ Lăng Bắc Sơn đẩy xe lăn đi tới, trong mặt có một tia trách cứ: “Lão Tứ, đệ đưa Càn Khôn Châu cho Trắc phi của đệ?”
“Đúng vậy, có lẽ Tam ca cũng đã nghe thấy rồi, nàng ấy ngủ không ngon, cho nên"
“Ta chưa bao giờ nghe nói Càn Khôn Châu có khả năng giúp ngủ ngon và làm dịu thần kinh, Sở trắc phi đã nghe nó ở đâu the?”
Dạ Lăng Chi Nguyệt  sửng sốt một chút, không nói gì.
Dạ Lăng Bắc Sơn nghiêm túc nhìn hắn: “Đệ đã hứa với Ngọc Dương, lấy được phần thưởng sẽ đưa cho nàng ấy.

Ta thấy thái độ năm nay của đệ không giống như mất lơ là, ta còn tưởng đệ cố ý tranh giành thay nàng ấy".
“Không có.”

Dạ Lăng Chi Nguyệt có chút cáu kỉnh khi bị chất vấn: “Đệ chưa bao giờ hứa nếu lấy được Càn Khôn Châu sẽ đưa nó cho nàng ấy.”
“Cho dù đệ không có tự mình nói đồng ý, nàng ấy cũng là Vương phi của đệ! Chẳng lẽ ở trong lòng đệ, nàng ấy thật sự không bằng thân thiếp sao? Lão Tứ, dựa vào cái gì mà nàng ấy bị đệ xem nhẹ như vậy?”
Dạ Lăng Chi Nguyệt hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Dạ Lăng Bắc Sơn: “Đệ đối xử với thê thiếp của đệ như thế nào cũng không liên quan gì đến Tam ca.

Tam ca, đây là chuyện của nhà đệ, huynh đừng nhúng tay vào thì hơn.”
Mộ Dung Bắc Hải nhàn nhạt liếc hắn một cái, xoay người rời đi.

“Sáng mai vào cung.”
Hẵn quay ngang dặn dò với thị vệ của mình: “Bản vương muốn đi gặp mẫu hậu”
Mai Ngọc Dương xoa mặt cho Trần phu nhân, để thúc đẩy lưu thông máu loại bỏ máu ứ đọng, hai mẹ con nói chuyện một lúc nàng mới rời đi.
Lúc trở lại Tứ vương phủ, không biết Dạ Lăng Chi Nguyệt đã đi đâu, ngược lại là Dạ Lăng Bắc Sơn ở trước sân đọc sách, rất yên tĩnh
Nàng muốn quên đi chuyện không vui trước đó của mình, liền giả vờ vui vẻ bước tới gọi người: “Tam ca.”
“Về rồi à, thế nào, ở Mai phủ không có ai làm khó muội chứ?”
Dạ Lăng Bắc Sơncũng biết Quận chúa Di Đình đã gả cho Mai Triệu, chèn ép chính thất của ông ta, cho nên hắn mới hỏi như vậy.
Mai Ngọc Dương  lắc đầu: “Không có"
Hắn đặt sách xuống, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi vào đầu ngón tay của nàng, không khỏi sửng sốt: “Ngọc Dương,tay muội bị sao vậy?”
Thế chất của nàng khác với người thường, máu có tác dụng cực kỳ hiếm gặp, nhưng có một vấn đề khác, đó là một khi đã bị thương thì không dễ lành lại.
Vừa nãy nàng cần ngón tay của mình quá mạnh, cần ra miệng vết thương khá lớn.

Thật ra trước khi trở về nàng đã rửa sạch sẽ rồi, không muốn bị chú ý nên không băng bỏ lại, ai mà biết vừa về đến phủ nó lại chảy máu.
Vẻ mặt của Mai Ngọc Dương  không chút thay đổi.


“Muội sơ ý đụng vào một vật cứng nên bị xước, không sao đâu.

Đúng rồi, gần đây Tam ca có nằm mơ thấy hung thủ không? Vẻ mặt lần trước vẽ cũng không sai biệt lắm, còn thiếu cái gì?”
Hắn chỉ đành nói: “Một đôi mắt, không nhớ rõ lắm.”
“Ô” Nàng nhân cơ hội nặn ra thêm hai giọt máu, đưa cho hãng “Uống đi, có lẽ ngày mai có thể vẽ ra được.”
“Vết thương ở cổ tay là do đầu gây ra?”
Dạ Lăng Bắc Sơn  trầm giọng nói.
Khi nàng giơ tay lên, hơi lộ ra cổ tay, muốn giấu đi nhưng vẫn bị phát hiện.
Đây là lúc Quận chúa Di Đình ra tay, bị móng tay của bà ta cào để lại.
Mai Ngọc Dương  nhìn thoảng qua vẻ mặt của Dạ Lăng Bắc Sơn  chỉ cảm thấy không thể che giấu được nữa, thở dài ngôi xuống: “Không lừa huynh nữa, muội vừa rồi trở về ầm ĩ một trận” Nàng nói ngắn gọn về vấn đề này, giả vờ nói đùa: “Muội rất hung dữ, có lẽ Quận chúa sẽ không làm phiền mẹ muội nữa.”
“Lúc muội còn nhỏ, có phải là chịu nhiều đau khổ không?”
Nghe nàng miêu tả, đây là điều đầu tiên Dạ Lăng Bắc Sơn  nghĩ đến.

Mai Ngọc Dương  sửng sốt, nhưng ký ức của nàng vốn đã là nguyên bản, nói không chịu khổ là không có khả năng.
Nhưng dường như chưa từng có ai quan tâm đến vấn đề này, khi Dạ Lăng Bắc Sơn hỏi chuyện này, trong lòng nàng cảm thấy chua xót, trong mắt có chút ẩm ướt.
Khi hai người đang nói chuyện, Sở Băng  và người hầu Trà Thanh của nàng ta từ xa đến gần.

Trà Thanh nhìn thấy Dạ Lăng Bắc Sơn  thì bĩu môi, nói nhỏ với Sở Băng: “Trắc phi, Vương phi thật sự không đúng đắn.

Vương gia nhà chúng ta không có mặt là nàng ta liền cùng Tam vương gia ở cùng nhau, chuyện này mà để người ngoài thấy được, không biết sẽ nói vương phủ của chúng ta như thế nào đây”
Trong mặt của Sở Băng cũng có chút mỉa mai, nhưng không hề để lộ ra trên mặt, chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng để nàng ta nghe thấy, nói ít thôi.”
Mai Ngọc Dương  không có nghe thấy, nhưng ánh mắt của Dạ Lăng Bắc Sơn đột nhiên lạnh lùng, vô thức nằm chặt ngón tay trái
Khi bọn đến gần hơn, Trà Thanh cố ý cao giọng và nói với Sở Băng: “Trắc phi, Càn Khôn Châu mà Vương gia tăng người có thể cho vào một túi nhỏ mang theo bên người, như vậy cũng không sợ nó lần rơi làm mất”
Ngón tay của Mai Ngọc Dương  dừng lại, một sự mất mát không thể giải thích được dâng lên.
Nàng không có quay đầu nhìn lại, thấp giọng hỏi: “Tứ vương gia đưa Càn Khôn Châu cho nàng ta à?”
“Ừ.”
Dạ Lăng Bắc Sơn  muốn an ủi nàng: “Nhưng không phải là lão Tứ chủ động đưa đâu, là Sở Băng nói ngủ không ngon, tự mình mở miệng muốn nó
Nàng cười khổ: “Có gì khác nhau chứ, có phải muội chưa từng mở miệng nói muốn đâu, muội không sánh được với người trong lòng của huynh ấy, thôi quên đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc