ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Tối qua lễ vật chuẩn bị dưới danh nghĩa Dạ Lăng Bắc Sơn đã bảo Mai Ngọc Dương  gửi đi, nhưng đến hôm nay còn lâu mới đủ.
Lễ vật trong tay hắn sẽ tặng đi với danh nghĩa hoàng hậu nương nương, tặng cho “Hạo Khiết phu nhân”, dùng chuyện này bù đắp những ảnh hưởng tiêu cực mang đến cho Mai Ngọc Dương và Trần phu nhân vì sự vắng mặt của Dạ Lăng Chi Nguyệt.
Dạ Lăng Bắc Sơn đợi đủ lâu, đợi đến khi ngay cả hắn cũng cảm thấy đã đủ rồi, có lẽ bây giờ nữ nhân kia trong phủ đã tâm tàn ý lạnh đứng ngồi không yên.
Nghĩ đến đây, hắn không muốn kéo dài thêm nữa, vừa chuẩn bị bảo thị tùng đẩy mình vào Mai phủ.
Đột nhiên!
Một loạt tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
Dạ Lăng Bắc Sơn vén rèm, nhìn thấy Dạ Lăng Chi Nguyệt  nhảy từ trên ngựa xuống, bước chân vội vàng.
Hắn chậm rãi buông rèm, yên lặng ngồi trong xe ngựa một lúc, mới chậm rãi lên tiếng: “Đi thôi, trở về Tứ vương phủ".
Trong Mai phủ
Mai Triệu âm trầm liếc nhìn cửa lớn lần cuối, miễn cưỡng nở nụ cười ôn hòa giữa những lời bàn tán xì xào của binh khách.

Hai ngón tay ông ta siết chặt lỵ rượu, mặt ly giòn tan gần như sắp bị nghiền nát trong tay ông ta, nhưng ông ta chỉ đành nhẫn nhìn.

Thời gian đã đến, không thể vì một người không đến mà kéo dài thêm được.

“Chư vi.”
Mai Triệu lên tiếng nâng lỵ: “Cảm tạ chư vị hôm nay đã đến phủ tại hạ dự yến, thời gian đã đến, chúng ta.”
Ba chữ “bắt đầu thôi” còn chưa nói ra, đột nhiên quản gia chạy vào hét lên: “Đại nhân, tứ vương gia đến".
Mặt Mai Triệu  sáng lên, tâm trạng vốn u uất lập tức bị quét sạch hơn phân nửa
Theo sau quản gia, Dạ Lăng Chi Nguyệt  sải bước về trước, sắc mặt bình tĩnh.
Y phục nặng nề cọ sắt sau lưng hắn, mỗi bước đi của hắn chỉ khiến vết thương thêm đau, nhưng vẻ mặt hàn không có nửa phần chật vật.
Trong mắt mọi người, tứ vương gia ung dung thoải mái, giơ tay nhấc chân tựa như phong cảnh, khiến vật sống xung quanh trở nên lu mờ.
Mai Ngọc Dương  bất động nhìn hắn, hoàn toàn không dời mắt được.
Huyền y tôn lên gương mặt tuyệt đại phong hoa như trăng trên trời của hắn, sạch sẽ như tuyết trên mái hiện.
Không phải hi vọng xa vời, không phải ảo giác, hắn thật sự đã đến.
Tầm mắt hai người bất ngờ chạm nhau trong không trung, nàng không khỏi ngồi thẳng lên một chút, không thể che giấu vẻ kinh hỉ trên gương mặt.
Hắn khẽ giương khóe môi, lặng lẽ cho nàng ánh mắt yên tâm.

Dạ Lăng Chi Nguyệt  rất nhanh đã đến trước chủ vị, hành lễ với Mai Triệu.
Lại hướng về phía Trần phu nhân, cực kỳ tôn kính cúi người hành đại lễ.

“Mẫu thân".
Hắn chấp tay khom lưng: “Tiểu tế vì công sự chậm trễ đến muộn một bước, mong mẫu thân đừng trách".
Nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt tại chỗ, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.

Dạ Lăng Chi Nguyệt  có thân phận tôn quý bậc nào, bây giờ là một trong những hoàng tử được sủng ái nhất.
Vừa nhận trọng trách quan trọng, lại hành lễ như vậy với một thiếp thất trong Mai phủ.
Nếu không phải trong lòng cực kỳ tôn kính bả, làm sao có thể làm được.
Trái tim Mai Ngọc Dương  đập nhanh hơn mấy phần, lòng bàn tay ra một lớp mồ hôi mỏng.
Một loại cảm xúc khó tả ập đến, căng thẳng, vui mừng, bất ngờ, theo người nam nhân trước mặt ngập tràn trái tim nàng.

khiến khóe mắt nàng ẩm ướt, mũi có chút chua xót.

Trần phu nhân càng thêm ngơ ngác, sống lâu như thế vẫn chưa gặp qua thế trận như vậy, quả thật là cảnh tượng nằm mơ cũng không dám hi vọng.

Vẫn là Mai Ngọc Dương  không chút dấu vết họ khan một tiếng, bà mới lấy lại tinh thần.
Bà vội vàng tiền về trước đỡ Dạ Lăng Chi Nguyệt: “Điện hạ bận rộn trăm công nghìn việc có thể đến đây, thiếp thân đã rất vui mừng, huống hồ ngài còn chưa đến muộn, yến hội này còn chưa kịp bắt đầu".
“Như vậy thì tốt".
Dạ Lăng Chi Nguyệt  nói xong đưa qua một chiếc hộp: “Đây là lễ vật tiểu tế đặc biệt chuẩn bị cho mẫu thân, chút tâm ý nhỏ không đủ thành ý, mong mẫu thân sẽ thích".
Đồ là để Chu An chuẩn bị  nhưng Dạ Lăng Chi Nguyệt  đã dặn dò phải chọn mua thứ quý nhất, nhất định Chu An sẽ không chọn món đồ kém cỏi.

Trần phu nhân mở ra xem, bên trong là vòng tay phỉ thủy với chất nước cực tốt, màu sắc xanh biếc của nó nhìn qua liên biết vật này nhất định có giá trị liên thành.
Bà không che giấu được sự kinh hỉ, giá tiền là một chuyện, từ sự quý trọng của lễ vật cũng có thể nhìn ra Dạ Lăng Chi Nguyệt  rất để tâm.

“Chiếc vòng đẹp quá, khiến điện hạ lãng phí rồi, thiếp thân rất thích".
Trần phu nhân liên tục tán thưởng, đích thân dẫn hằn ngôi xuống bên cạnh Mai Ngọc Dương: “Điện hạ mau ngồi xuống”
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mấy người quận chúa Di Đình lập tức khó coi đến cực điểm.
Hôm nay bà ta cũng đeo vòng phi thủy, đây là một trong số của hồi môn năm đó của bà ta, ai nhìn thấy cũng phải khen một câu cực tốt.

Vốn dĩ bà ta muốn làm nổi bật sự nghèo hèn của Trần  phu nhân, ai ngờ Dạ Lăng Chi Nguyệt  lại tặng cho nữ nhân đó độ tốt như vậy, tự kéo  mình xuống dưới khiến người ta nghiền răng hơn là thái độ của Dạ Lăng Chi Nguyệt đối với Trần phu nhân.
Rõ ràng bà ta mới là nữ chủ nhân trong nhà, nhưng Dạ Lăng Chi Nguyệt  cứ như không nhìn thấy bà ta, thậm chí cũng không thèm cho bà ta ánh mắt nào.
Ai mà ngờ vừa chuyển mắt, đường đường là một vương gia lại hành lễ như vậy với một người thiếp, còn gọi là mẫu thân nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc