ÁI TÌNH CHƯA DỨT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tranh thủ lúc Hàn Giang Khuyết đi tắm, Văn Kha cũng chạy ra phòng vệ sinh bên ngoài phòng khách, nhanh chóng tắm rửa đánh răng, chờ đến khi bên anh xong xuôi thì người bên kia cũng đúng lúc vừa tắm xong.

Lúc Alpha cao lớn đi ra khỏi phòng tắm, thân trên chỉ vắt một chiếc khăn tắm, phải gắng hết sức mới mặc vào được chiếc quần ngủ màu xanh nhạt của Văn Kha.

Ống quần vẫn là quá ngắn, Hàn Giang Khuyết cao lớn thế kia mà mặc như vậy, nhất thời để lộ ra một đoạn dài mắt cá chân, cùng với lưng quần dính chặt vào cơ thể, không chỉ tôn lên đường nét mạnh mẽ của cặp giò rắn chắc mà còn mơ màng khắc họa vị trí khó nói kia.

Khuôn mặt Văn Kha đỏ như gấc, anh không dám nhìn kỹ chỉ mơ hồ cảm thấy nơi đó hẳn là rất sẽ khiến người kinh ngạc, ý nghĩ này vừa xuất hiện thì liền có ai đó ngay cả nghĩ cũng không dám tiếp tục nữa.

"Xin, xin lỗi..." Anh lắp ba lắp bắp nói: "Trong nhà chỉ có mỗi đồ ngủ của tôi, mà muộn như vậy rồi cũng ngại lại làm phiền đến Hứa Gia Nhạc."

"Tôi không mặc quần của Hứa Gia Nhạc đâu." Hàn Giang Khuyết hừ một tiếng, từ chối rất kiên quyết.

Cả người hắn liền chui vào trong chăn, rồi lại lùng bùng loạt xoạt làm gì đó.

Qua một lát, chiếc quần kia đã bị ném ra ngoài, sau đó ngay cả khăn tắm vắt lên người cũng bị hắn ném đi luôn.

Hàn Giang Khuyết lúc này mới thò đầu ra, cuối cùng cũng thở ra được một hơi, nói: "Thật ra áo của anh tôi cũng chẳng mặc vào được, chật quá."

Văn Kha mỉm cười có chút ngượng ngùng.

Trước đây hồi cấp Ba, Hàn Giang Khuyết mà đến nhà chơi thì đều tùy tiện mặc quần áo của Văn Kha, khi đó hai người họ cao gần bằng nhau, vì vậy mới giống như chưa từng nghĩ đến đây sẽ là một vấn đề.

Những thói quen ngày trước vẫn cứ ảnh hưởng đến anh, cũng chỉ có những lúc lơ đãng không tập trung mới có thể giật mình bừng tỉnh trước những thay đổi trong mười năm này.

Văn Kha tắt đèn phòng ngủ đi, sau đó lại vặn nhỏ đèn ở đầu giường xuống, lúc này mới mò mẫm về bên phía còn lại của chiếc chăn rồi chui vào.

Hai người họ trong ánh đèn tối tăm từ chiếc đèn giường, quấn chặt lấy chăn của mình, sau đó là mặt đối mặt nhìn vào mắt nhau, giống như khi còn nhỏ vậy. Cảm giác ấy, vừa ấm áp lại vừa mang chút thẹn thùng.

Hàn Giang Khuyết đã là một Alpha trưởng thành.

Mà hắn cũng không còn là cậu thiếu niên ngây thơ năm đó nữa, bởi vì Văn Kha biết rõ điều này nên mới mang đến cho bản thân tâm lý ám thị (1), thành ra không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng.

(1)= ám thị là quá trình tác động một cách trực tiếp hoặc gián tiếp lên tâm lý con người nhằm mục đích điều khiển họ thực hiện những yêu cầu nhất định.

Văn Kha nhìn vào Hàn Giang Khuyết, khuôn mặt của anh đỏ ửng cả lên, hỏi: "Hàn Giang Khuyết, bây giờ cậu cao mét bao nhiêu vậy?"

"1m92." Hắn nói: "Sau khi tốt nghiệp cấp Ba, tôi lại cao thêm được mười mấy cm."

"Vậy cơ à..." Văn Kha ngưỡng mộ nói.

Tố chất thân thể của Alpha, Omega căn bản là không thể so sánh được, huống chi năm học lớp 12 Hàn Giang Khuyết mới có mười sáu tuổi, mấy năm sau vẫn còn tiếp tục phát triển chiều cao là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ có điều ký ức những năm này của Văn Kha, tựa như vẫn luôn dừng lại ở thời điểm năm lớp mười, vào lần đầu tiên hai người họ gặp nhau ấy, thiếu niên trắng trẻo khôi ngô, cái đầu chỉ cao đến ngang chân mày của anh mà thôi.

"Văn Kha."

Từ trong chăn, Hàn Giang Khuyết khẽ nhích gần lại chỗ của anh một chút, đôi môi của hai người gần như lại muốn sát vào với nhau.

Mùi tin tức tố trên người hắn che đi mùi sữa tắm thanh mát, nhẹ nhàng bay tới nhưng lại rất có tính xâm lược, hắn khẽ hỏi: "Tuần sau có phải là lại đến kỳ phát tình của anh không?"

"Phải..."

Ngón tay Văn Kha nắm chặt vào chăn, thấp thỏm trả lời.

Từ sau khi trở thành Omega, anh chưa từng mong đợi đến kỳ phát tình.

Có lẽ để nói đúng ra, thì từ tận trong đáy lòng Văn Kha luôn chống cự lại thời kỳ này.

Phát tình đối với anh mà nói, không chỉ là năm đó Hàn Giang Khuyết đã mạnh mẽ từ chối con người thật của Văn Kha, mà còn là bước ngoặt thê thảm đau đớn trong cuộc đời của anh.

Ngoại trừ phần tâm lý nặng nề này, còn là sự sợ hãi giấu kín đối với chuyện kia tích lũy trong suốt mười năm, trên căn bản đã phá hủy toàn bộ khát vọng cùng ngóng trông của anh đối với tình dục.

Nhưng có lẽ bởi vì nghe thấy câu trả lời của anh, mà tin tức tố của Alpha bên cạnh lại trở nên xao động.

Hàn Giang Khuyết nhoài người qua, như là đang ngửi con mồi mà dùng mũi của mình khẽ cọ vào cổ của Văn Kha.

Đôi mắt của hắn sáng lên, ở khoảng cách quá mức gần gũi, đôi mắt ấy tựa như đôi mắt của chú sói con trong màn đêm, cố chấp, chăm chú lại mang theo một chút phấn khích.

Hai chân của Văn Kha đang rúc ở trong chăn cũng không nhịn được mà có hơi run lên——

Anh biết Hàn Giang Khuyết đang ngửi cái gì.

Bản tính trời sinh của Alpha là vậy, bọn họ nhất định phải theo bản năng dùng khứu giác cảm nhận cơ thể của Omega, tin tức tố là thứ nằm ở ngoài cùng, hắn đang muốn thông qua tin tức tố xác nhận cơ thể kia... là khỏe mạnh.

Đây là bản năng sinh sản của Alpha.

Nếu như không phải có sự ngoan cố chấp nhất đến như vậy, bản năng cố chấp muốn gây giống ưu tú cho đời sau, loài người sẽ không phải là giống loài thống trị trái đất.

Nhưng Văn Kha lại không có mùi gì cả.

Anh bỗng nhiên lại không kiềm được những hoảng hốt mà nghĩ rằng—— Hàn Giang Khuyết liệu có thất vọng không.

Mười năm trước, Hàn Giang Khuyết thất vọng vì anh là một Omega, nhưng mà khi đó hắn vẫn còn nhỏ.

Mười năm sau, Hàn Giang Khuyết đã trở thành một Alpha chân chính, sau khi ngửi thấy mình như thế này, liệu hắn có nhận thấy kết hợp với một Omega cấp thấp là hành vi đi ngược lại bản năng không.

"Còn đau không? Tuyến thể của anh ấy."

Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giọng có hơi khàn hỏi anh.

Văn Kha hôm qua mới tháo băng gạc sau gáy ra, nơi ấy vẫn còn lưu lại một chút mùi thuốc gay mũi, mà Hàn Giang Khuyết vẫn không khống chế được mình đi theo tiếng gọi của bản năng, thế nhưng còn chưa đợi đến khi hắn chạm vào vùng đất nhạy cảm huyền bí kia, thân thể Omega đã căng lên trốn về phía sau.

"Không, không đau nữa rồi..." Văn Kha nói nhỏ: "Hàn Giang Khuyết, tin tức tố của tôi vốn rất nhạt, nếu, nếu không phải vào kỳ phát tình... thì không ngửi thấy được gì đâu."

"Ừm." Hàn Giang Khuyết không phản bác gì, hắn nhìn vào hai gò má trắng nõn của Omega gần trong gang tấc, rồi lại hôn lên hàng lông mi đang run rẩy của Văn Kha.

Hắn có thể cảm nhận được nỗi mất mát của anh.

Nghĩ ngợi một lúc lâu, Hàn Giang Khuyết rốt cuộc cũng thì thầm, nói rằng: "Văn Kha này, trước khi lên đại học tôi chưa từng được nhìn thấy hươu cao cổ thật đâu."

Lời này của người kia thật sự là quá đột ngột.

Văn Kha có hơi mông lung mà gật đầu một cái——

Đúng vậy, ở cái thành phố nhỏ của phương Bắc ấy chỉ có một vườn thú hoang tàn, mỗi năm những động vật trong vườn lại ít đi một chút, đến năm bọn họ học lớp 12 trên cơ bản là đã đóng cửa rồi, mà ở trong đó xưa nay đều chưa từng có hươu cao cổ.

"Nên lúc vẽ mấy bức tranh kia, tôi toàn phải dựa vào tưởng tượng, thế nên mới vẽ xấu tệ như vậy đấy."

Hàn Giang Khuyết nghiêm túc nói: "Sau đó khi ra nước ngoài, có một năm tôi bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị thôi thúc, nhất định phải đi xem xem hươu cao cổ thật sự có dáng vẻ như thế nào. Mang theo suy nghĩ như vậy, nên tôi đã một mình lái xe suốt mấy ngày liền chạy đến Florida, chỉ bởi vì nghe nói vườn thú (2) ở đó cho phép được tiếp xúc gần gũi với hươu cao cổ."

(2)= Miami-Dade Zoological Park and Gardens, hay còn được biết đến với tên Sở thú Miami, là vườn động vật lớn nhất và lâu đời nhất ở Florida nói chung và Miami nói riêng. Được thành lập vào năm 1948, sở thú đã được di dời đến vị trí hiện nay là thành phố Miami-Dade.

Vườn thú Miami đóng một vai trò quan trọng trong việc bảo tồn động vật, chăm sóc và gây giống 40 loài đang bị đe dọa. Quan sát các loài động vật được bảo vệ, lắng nghe tiếng rú của những chú khỉ và cho hươu cao cổ ăn để đến gần hơn với thiên nhiên. Vườn thú tập trung vào giáo dục và nhiều triển lãm cung cấp thông tin thú vị về tất cả các loài động vật.

"Hôm ấy hình như là ngày lễ nào đó nên ở vườn thú rất đông người, khách du lịch đều là người một nhà, có cả người già và trẻ em đi cùng với nhau. Mà tôi thì chỉ có một mình, phải xếp hàng đến hơn nửa ngày, rốt cuộc đến chạng vạng mới được bước lên chiếc xe du lịch mui trần, sau đó chiếc xe kia đã chạy thẳng một đường đến khu vực sinh sống của hươu cao cổ—— Văn Kha, đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hươu cao cổ bằng xương bằng thịt."

Văn Kha lắng nghe rất nhập tâm, còn hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Tôi đã đút lá cây cho nó ăn. Lưỡi của nó rất dài, sau khi ăn xong còn khẽ liếm tôi một cái..." Hàn Giang Khuyết nói đến đây, đột nhiên lại mỉm cười, hắn dường như là đang nhớ lại một kỷ niệm đẹp, ngừng lại một chút rốt cuộc mới chịu nói: "Văn Kha, miệng của hươu cao cổ thối cực, nước bọt cũng thối lắm luôn."



Văn Kha không nhịn được mà cười phụt một tiếng.

Sau khi anh cười xong, liền ngước mắt lên nhìn Hàn Giang Khuyết, bất chợt cảm thấy có hơi cáu cáu: "Hàn Giang Khuyết, thế mà cậu còn nói tôi giống hươu cao cổ hả?"

Hàn Giang Khuyết sát lại gần, đè Văn Kha dưới thân mình, lại dịu dàng hôn lên môi anh một cái.

Hắn không hề trả lời câu hỏi kia, mà thì thầm nói: "Sau đó mỗi lần rất nhớ anh, tôi đều sẽ quay lại vườn thú kia. Bạn học của tôi cho rằng tôi đến Florida là vì kỳ nghỉ trên bãi cát trắng, nhưng thật ra mỗi lần tôi đều phải lái xe mấy ngày liền, cả chặng đường đi đều là ở Motel (3) chỉ vì để được đút lá cây cho hươu cao cổ ăn."

(3)= Motel là các nhà nghỉ có quy mô nhỏ ít tiện nghi với giá cả bình dân thường nằm dọc đường quốc lộ, được xây dựng với quy mô đơn giản. Là chỗ nghỉ chân tạm thời cho khách du lịch qua đêm

Văn Kha ngẩng đầu lên nhìn Hàn Giang Khuyết, trong thoáng chốc đó, hốc mắt của anh lại đỏ lên.

Bởi anh nhận ra rằng, đây là một câu chuyện rất cô đơn.

Hàn Giang Khuyết lặng im một lát, hắn không tự chủ được mà đang tự đắm mình trong những ký ức.

Lý do dẫn đến câu chuyện này, có lẽ mãi mãi cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng được——

Lần đầu tiên bị thôi thúc phải đi xem hươu cao cổ đó, là bởi vì có một ngày Phó Tiểu Vũ đã tỏ tình với hắn.

Phó Tiểu Vũ là đại diện của sự hoàn hảo.

Tin tức tố cấp A, xuất thân ưu tú, GPA 4.0 (4), cậu ta có được sự tự tin rằng mình sẽ không bị bất cứ Alpha nào từ chối.

(4)= viết tắt của Grade Point Average là một chỉ số để đánh giá một học sinh hoặc sinh viên.

Chỉ số này được tính bằng cách cộng các điểm trung bình của các môn học rồi chia đều ra để lấy số trung bình. GPA được tính theo thang điểm 4, khác với thang điểm của Việt Nam là 10, trong đó 4 là điểm số cao nhất.

Đối diện với một Omega như vậy, nếu như nói không có chút nào lưỡng lự, dù chỉ một giây là chuyện không thể nào.

Hàn Giang Khuyết vẫn nhớ đến dáng vẻ chính mình hôm đó đã vội vàng tắt máy, rồi chọn cách lái xe cả đêm bỏ đi như thế nào.

Nếu như không phải thật sự đã cảm thấy hoang mang, hắn sẽ không trốn tránh như vậy—— thời điểm phải đối mặt với lựa chọn mà cuộc đời mới toanh đưa đến cho bản thân, Hàn Giang Khuyết dường như đã mất đi phương hướng.

Vì vậy khi đứng trước một bước ngoặt như thế, hắn đột nhiên quyết định sẽ đi nhìn một lần, hươu cao cổ mà mình chưa từng thấy bao giờ.

Chính là lần đó.

Ở Florida, trong ánh chiều tà lộng lẫy, Hàn Giang Khuyết lẫn trong đám người nhìn về phía những con hươu cao cổ cao cao kia, hắn bất chợt nhận ra rằng——

Mình không nỡ buông bỏ.

Bản thân là một người có trí nhớ rất kém, Hàn Giang Khuyết cả đời chỉ có thể nhớ những điều tốt đẹp của một người cũng chỉ có thể yêu một người.

Nếu như lựa chọn Phó Tiểu Vũ, hắn biết, hắn nhất định sẽ phải để bóng dáng của Văn Kha từ từ biến mất trong lòng mình.

Nhưng Hàn Giang Khuyết không nỡ, không nỡ để bóng người đã vốn mỏng manh kia thật sự rời khỏi cuộc đời của hắn.

Dù cho hắn đã không còn cơ hội ở bên cạnh Văn Kha nữa.

Nhưng hắn vẫn không nỡ quên đi người ấy.

Điều này vừa hoang đường lại vừa bi thương đến nhường nào.

Nhưng rồi cuối cùng, hắn vẫn ra một quyết định đau đớn—— Từ chối Phó Tiểu Vũ.

Phải, quyết định này là vô cùng đau đớn.

Hắn đã từ chối cuộc đời mới, quyết định giam cầm chính mình trong lao tù vô vọng.

Thời điểm khóa lại nội tâm của chính mình, Hàn Giang Khuyết biết rằng ở một góc nào đó trong lòng hắn đang tuyệt vọng gào khóc.

Bản năng của con người là bảo vệ bản thân.

Chẳng ai là muốn mình trăm năm cô đơn cả, mà hắn lại càng đặc biệt sợ hãi điều đó.

Hàn Giang Khuyết muốn được Omega mạnh mẽ bảo vệ, muốn được giao phó cả đời mình cho người đó.

Mọi phương diện của Phó Tiểu Vũ đều hoàn hảo để lựa chọn, nhưng hắn vẫn từ chối cậu ta.

Khi đó hắn đã thật sự cho rằng, mình đã từ chối cơ hội cuối cùng để có được hạnh phúc trong cuộc đời này.

Bây giờ vật đổi sao dời, lại nhớ đến cái lần đi xem hươu cao cổ ấy, là một cuộc gặp gỡ quan trọng đến thế nào.

Hàn Giang Khuyết đã trải qua một cuộc chiến không có mùi thuốc súng.

Hắn như được sinh ra từ cõi chết, lại mạo hiểm mà đạt được thắng lợi, chỉ là khi đó đến chính hắn cũng không biết được.

Đời người là đẹp đẽ.

Tựa như ánh chiều tà ở Florida.

Giữa ngày và đêm, hắn cho rằng mình đã vĩnh viễn chọn lấy một màu tăm tối.

Nhưng mà nhiều năm sau, Hàn Giang Khuyết mới phát hiện, hóa ra lựa chọn lúc ấy của mình——

Là ánh nắng ban mai khi mặt trời vừa mới ló dạng.

Bình luận

Truyện đang đọc